Khi Hạ Tư Mộ tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy cảm giác trên người khó có thể nói hết. Ban đầu là ấm áp, sau đó là đau, sau đó là xót, rất thoải mái lại không phải thoải mái. Cảm giác phức tạp phập phồng trong thân thể nàng, điều này có thể nói là kíc.h thích hơn lần đầu tiên nàng đổi xúc cảm nhiều.
Nàng lười nhác mở to mắt thì thấy Đoạn Tư trước mặt đang nghịch tóc mình. Hắn chống đầu mỉm cười, ngón tay xoay xoay lọn tóc nàng, da thịt bọn họ dán vào nhau, nàng còn đang ôm eo hắn, chân kẹp giữa h.ai chân hắn.
Loại cảm giác da thịt dán vào nhau này thật vi diệu, lại làm say lòng người.
Thấy nàng tỉnh lại, Đoạn Tư nở nụ cười trong sáng, nói: “Tư Mộ.”
Hạ Tư Mộ nheo đôi mắt lại, xoay người một cái đè hắn dưới thân.
Ngay sau đó nàng lập tức hối hận vì hành động vừa rồi. Thân thể nàng vì động tác vừa rồi mà kêu răng rắc, hơn nữa nơi bị đau càng đau, nơi xót lại càng xót, quả thực là tự mình chuốc khổ vào người.
Nàng nhìn bản thân toàn thân xanh tím, cúi người nhìn chằm chằm Đoạn Tư nói: “Đoạn Tư, ngươi là chó sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng đã ngây ngẩn cả người. Đây là giọng nàng? Sao giọng nàng lại khàn như vậy?
Đoạn Tư vuốt ve cổ nàng một chút, tri kỷ mà giải đáp: “Ngày hôm qua nàng đã la rất lâu, bây giờ thân thể nàng không khác gì người phàm cả, yếu ớt lắm.”
Hạ Tư Mộ hất văng tay hắn, cả giận nói với giọng khàn khàn đứt quãng của mình: “Ngươi cũng biết cơ à?”
Đoạn Tư vô tội chớp chớp mắt, chỉ vào dấu cắn trên vai mình: “Ta cảm thấy nàng giống chó hơn đấy.”
Hạ Tư Mộ nện một quyền lên ngực hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đoạn Thuấn Tức, ngươi…”
Nàng còn chưa kịp nói thì Đoạn Tư đã ngẩng đầu kết thúc cơn giận của nàng bằng một nụ hôn. Sự triền miên ướt át làm Hạ Tư Mộ run rẩy, hắn buông nàng ra rồi nằm xuống, dịu dàng nói: “Ta sai rồi.”
Sở trưởng của hắn là trò này, tích cực nhận sai, chết không hối cải.
Hắn ôm eo nàng kéo xuống, thân thể vốn đang uể oải của nàng lập tức ngã lên người hắn, dán chặt vào người hắn. Hắn mở to đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm nàng, hỏi nàng: “Cơ mà về sau ta có chú ý, cảm giác lúc sau của nàng thế nào? Thoải mái không?”
“…”
Quỷ Vương đại nhân 400 tuổi, Quỷ Vương đại nhân chủ động cầu hoan vào giờ phút này lại đỏ mặt.
Nàng ngoài mạnh trong yếu giơ ngón tay chỉ hắn, nói: “Ngươi câm…”
Lời còn chưa dứt, cửa đã ầm ầm mở ra, một tiểu cô nương xinh đẹp chạy vào, vừa chạy vừa kêu: “Ca ca, muội nghe nói…”
Đoạn Tĩnh Nguyên nghẹn họng trân trối nhìn căn phòng hỗn độn. Tam ca đang nằm trên giường, trên người tam ca là mỹ nhân, mỹ nhân với bờ vai trần. Đương lúc nàng ấy há to miệng định hét ra tiếng thì tam ca đã nhanh chóng dùng chăn che vai mỹ nhân lại, lấy ngón trỏ đặt lên môi.
“Tĩnh Nguyên! Đừng hét!”
Tiếng thét chói tai đã bị Đoạn Tĩnh Nguyên bóp ch.ết trong cổ họng, nàng ẩy sửng sốt một lát, nổi giận đùng đùng mà đi cũng không được, không đi cũng không xong, bèn đè thấp giọng trách mắng: “Ngươi… Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi làm gì ca ca ta vậy hả?”
Hạ Tư Mộ nhướn mày, cực kỳ không thể tin nổi, cho rằng mình nghe nhầm.
“Ngươi nói ta?”
Tình hình hiện giờ, một nam một nữ ôm nhau trên giường, nam nhân này là võ tướng, trên người cô nương đầy vết xanh xanh tím tím. Sao lại có người hỏi cô nương này ngươi đã làm gì? Đây rõ ràng là nàng bị làm gì!
Còn nói gì mà giữa thanh thiên bạch nhật, chuyện nên làm lúc tối lửa tắt đèn đã làm xong cả rồi mà.
Đoạn Tĩnh Nguyên dùng sức gật gật đầu, cả giận nói: “Ngươi đã làm gì tam ca băng thanh ngọc khiết của ta?”
Tam ca băng thanh ngọc khiết của nàng ấy nghe thấy chữ băng thanh ngọc khiết này lập tức nhịn không được mà cười ra tiếng.
Hạ Tư Mộ nheo mắt thoáng nhìn qua Đoạn Tư, lại nhìn về phía Đoạn Tĩnh Nguyên, nàng chỉ vào Đoạn Tư nói một cách bình thản mà chắc chắn: “Là tam ca băng thanh ngọc khiết của ngươi bội tình bạc nghĩa ta.”
Cuối cùng bọn họ đẩy cuộc gặp mặt xấu hổ thành ăn mặc chỉnh tề ngồi trên bàn bình tĩnh nói chuyện. Đoạn Tĩnh Nguyên khoanh tay nghi ngờ đánh giá qua lại hai bọn họ. Đoạn Tư cầm ấm trà rót một chén nước, Đoạn Tĩnh Nguyên vừa định nói huynh không cần lấy lòng muội để qua loa lấy lệ chuyện này thì thấy ca nàng ấy đưa chén trà cho nữ tử xa lạ bên cạnh.
Cô nương xa lạ kia trừng mắt nhìn Đoạn Tư một cái, cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, Đoạn Tư lại rót đầy chén trà cho nàng.
“…”
Đoạn Tĩnh Nguyên cảm thấy trong căn phòng này tuy rằng có ba người, nhưng có thế nào cũng thấy trong mắt hai người bọn họ chỉ có hai người thôi. Nàng ấy hắng giọng, nói với Đoạn Tư: “Tam ca, huynh có chuyện gì vậy? Ngày hôm qua tẩu tử vừa mới mất tích trong hôn lễ, sao huynh có thể…”
“Đúng vậy, ngươi là một tên lòng dạ sắt đá, lúc ở Sóc Châu thì thề non hẹn biển với ta, chớp mắt cái đã bỏ ta về Nam Đô cưới người khác. Ta tìm mọi cách đuổi tới Nam Đô muốn nghe một lời giải thích từ ngươi, ấy vậy mà ngươi lại… Ta trong đêm tân hôn với người khác.” Hạ Tư Mộ kịp thời tiếp lời Đoạn Tĩnh Nguyên, giọng nàng cũng khàn khàn, giơ tay áo che mắt, thoạt tình rất chân thành.
Đoạn Tĩnh Nguyên nghẹn họng, gian nan mở miệng hỏi: “Tam ca… Huynh thật sự bội tình bạc nghĩa người ta?”
Đoạn Tư nhìn Hạ Tư Mộ sau ống tay áo híp mắt cười. Hắn điều chỉnh nét mặt một chút, thở dài nói: “Không ngờ nàng lại coi ta là người như thế.”
Hạ Tư Mộ nhướn mày.
Chỉ thấy Đoạn Tư kéo tay nàng qua, không nhẹ không nặng nắm bàn tay nàng, thấp giọng nói: “Lúc ấy ở Sóc Châu ta đã bày tỏ tình cảm với nàng hàng trăm lần, nhưng vì gia thế của nàng mà nàng lại nhiều lần từ chối ta. Ta nản lòng thoái chí trở lại Nam Đô, nghĩ rằng nếu không phải nàng thì thành thân với ai cũng giống nhau cả, lúc này mới vội vàng thành hôn. Ngày thành hôn đột nhiên xảy ra biến cố, ta nghĩ không muốn lỡ nhỡ những nữ tử khác, nên cả đời này không cưới ai nữa. Nàng lại đến tìm ta, ta cho rằng nàng hồi tâm chuyển ý, nhất thời mừng rỡ nên điên khó kìm lòng nổi, cho nên… Nàng là hồi tâm chuyển ý sao?”
Hắn xo.a nắn tay nàng, trong ánh mắt thống khổ đáng thương ẩn giấu một tia gian xảo, giống như đang nói đừng có diễn nữa.
Hạ Tư Mộ nhìn hắn chăm chú một lát, buông tay hắn ra, sau đó ôm lấy hắn, vùi đầu vào trong lồng ngực hắn không nói gì cả.
Đoạn Tĩnh Nguyên nhất thời cảm thấy mình như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hệt như thấy kịch bản chết đi sống lại. Ca nàng ấy vậy mà cũng có thể nói ra mấy lời buồn nôn như vậy? Đây là chuyện gì? Là tam ca của nàng ấy có vấn đề, nàng ấy có vấn đề hay thế giới này có vấn đề?
Nàng ấy xoa xoa huyệt thái dương, nỗ lực sắp xếp lại suy nghĩ, nói: “Tam ca huynh… Bất kể thế nào, huynh phải… Chịu trách nhiệm với cô nương nhà người ta… Nhưng huynh vừa mới thề… Làm sao huynh có nàng danh phận được? Cô nương này… Tên họ nàng là gì, gia thế như nào?”
“Nàng tên Hạ Tiểu Tiểu, là nhân sĩ giang hồ, mấy thế hệ trong nhà đều là đơn truyền. Nếu muốn ở bên nàng, ta nhất định phải ở rể mới được.” Đoạn Tư trả lời một cách trôi chảy. Hạ Tư Mộ ở trong lồng ngực hắn ngước mắt lên, bổ sung thêm: “Mấy thứ danh phận cỏn con, nhi nữ giang hồ chúng ta không thèm để ý.”
“Ở… Ở rể? Danh phận cỏn con?”
Đoạn Tĩnh Nguyên nghi ngờ nhìn bọn họ, nàng ấy lớn như vậy rồi nhưng chỉ mới đi tới hai nơi Đại Châu và Nam Đô, cũng chưa từng gặp qua nhân sĩ giang hồ, cũng không biết hoá ra nhi nữ giang hồ là thế này?
Đoạn Tư vỗ vỗ lưng Hạ Tư Mộ, hôn lên tóc nàng một cái, nói với Đoạn Tĩnh Nguyên: “Với người ngoài, đặc biệt là với cha, cứ nói nàng là tỷ tỷ của Trầm Anh, từ phương Bắc đến thăm Trầm Anh. Trong khoảng thời gian này phải phiền đến muội giúp đỡ chiếu cố nàng rồi.”
Đoạn Tĩnh Nguyên cứng đờ gật gật đầu.
Nàng ấy cảm thấy không đúng lắm, nhưng vì mấy chuyện không đúng lắm xảy ra sáng nay đã vượt qua phạm vi chịu đựng của nàng ấy, nên nàng ấy cũng bắt đầu cảm thấy bình thường khi thấy ca mình hôn tóc Hạ Tiểu Tiểu ban nãy.
Hạ Tiểu Tiểu ngáp một cái, nói rằng muốn đi ngủ tiếp. Cánh tay trắng nõn của nàng vươn ra khỏi ống tay áo, để lộ dấu hôn xanh xanh tím tím, Đoạn Tĩnh Nguyên lập tức che mắt. Từ khe hở ngón tay thấy ca nàng ấy mỉm cười kéo tay Hạ Tiểu Tiểu qua, một tay bế nàng đặt lên giường, cởi giày đắp chăn cho nàng đàng hoàng, dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Sau đó Đoạn Tư xoay người ôm lấy vai Đoạn Tĩnh Nguyên, kéo nàng ấy ra khỏi phòng hắn.
“Sau này vào phòng ta nhớ gõ cửa.”
“Ai mà ngờ được trong phòng huynh lại… Lại có người khác chứ.”
“Chẳng phải sau này đã biết rồi sao.”
Đoạn Tĩnh Nguyên đi hai bước rồi đứng lại, quay đầu cẩn thận quan sát nét mặt ca ca, nghi ngờ nói: “Muội còn tưởng rằng huynh thương tâm khổ sở vì chuyện ngày hôm qua, huynh không lo lắng cho Vương cô nương sao? Huynh có vô tình quá không vậy.”
Ngay cả Đoạn Tĩnh Nguyên trước nay vẫn luôn đặt Đoạn Tư lên trên hết cũng nhịn không được mà nghi ngờ hắn. Đoạn Tư vỗ vỗ bả vai Đoạn Tĩnh Nguyên, cười trong sáng nói: “Tất nhiên ta vẫn muốn tìm Vương cô nương, nhưng lo lắng khổ sở cũng vô dụng. Có điều, nếu người ngoài có hỏi, muội nhớ phải nói với bọn họ ta quả thực rất khổ sở rất lo lắng, tốt nhất là bảo ta không buồn ăn uống, trằn trọc không tài nào ngủ nổi.”
Đoạn Tĩnh Nguyên trợn tròn hai mắt, nhìn Đoạn Tư thay một vẻ mặt nặng nề tâm sự bước ra khỏi viện, nàng ấy cứng đờ tại chỗ một lúc lâu. Nàng ấy nghĩ, sao trước kia mình lại muốn gả cho một người giống như tam ca của mình vậy?
Tam ca bạc tình quá!
Nàng ấy không thể không bắt đầu hoài nghi, liệu có phải ca nàng ấy thực sự bội tình bạc nghĩa với Hạ Tiểu Tiểu cô nương không.
Sau hôm hôn lễ khôi hài, Đoạn Tư vừa gặp cha hắn đã được thưởng cho một cái tát vang dội.
Đoạn Tư không trốn, năm ngón tay đỏ dần dần hiện lên trên mặt hắn. Hắn rũ mắt, cong khoé môi gần như không thể phát hiện được, giương mắt nhìn về phía Đoạn Thành Chương đứng trước mặt hắn.
Cha hắn ốm yếu suy nhược, từ trước đến nay nếu có thể ngồi sẽ ngồi, ấy thế nhưng lúc này ông ấy không ngồi mà lại đứng trước mặt hắn bốc lửa giận nghi ngút. Ông ta chỉ vào hắn mắng: “Sao ngươi có thể bốc đồng như thế? Người ngồi trong sảnh toàn là người cỡ nào, thế mà ngươi lại tuyên lời thề nặng như vậy. Sao hả, đến biên quan một chuyến là lâng lâng cho rằng trong vòng mấy năm là có thể bắt được Đan Chi sao? Lời này của ngươi nói ra rồi, sau này phải làm thế nào?”
Đoạn Tư cũng không nói lời nào, mặc cha hắn gầm lên một lúc lâu, mãi đến khi bắt đầu ho khan thì hắn mới như tuyết tan mà vươn tay đến giúp cha hắn thuận khí, thấp giọng nói: “Người Hồ Khế làm nhục con như vậy, con nhất thời tức giận quá mức nên mới không biết lựa lời.”
Đoạn Thành Chương chỉ vào hắn, ngón tay run run nửa ngày mới hận rèn sắt không thành thép mà buông xuống, than một tiếng. Đoạn gia vốn ít con nối dõi, câu kia của Đoạn Tư nói ra không biết bao nhiêu năm nữa không thể tái hôn. Dù cho thông phòng có con thì cũng không phải con vợ cả, không thể ngồi chung mâm.
Nếu không phải còn có cháu trai Đoạn Dĩ Kỳ thì thực sự ông ấy sẽ bị Đoạn Tư làm cho giận ngất ra đó mất.
Việc đã đến nước này, đánh cũng đánh mắng cũng mắng rồi, Đoạn Thành Chương trầm mặc một lát rồi nói: “Việc này cũng không phải là hỏng bét hết cả.”
Vụ Úc phi dùng thuật vu cổ, Tôn Tự An bị xét nhà, không chỉ có chứng thực án tham ô của Mã Chính, mà còn lục soát ra rất nhiều hoạt động ăn hối lộ trái luật khác. Tỉnh Ngạn kia là một vị quan thanh liêm cứng rắn, để tránh mọi trở ngại, ông ta đã trực tiếp trình chứng cứ lên cho thánh thượng, thánh thượng cũng không làm lớn chuyện này, nhưng lại âm thầm quở trách vài vị thần tử. Trong đó, Tần Hoán Đạt dính líu tới nhiều nhất bị mất đi thực quyền trong quân(*).
(*)
Tần Hoán Đạt mất đi thực quyền, tầm ảnh hưởng của Bùi quốc công trong quân bị tổn hại nghiêm trọng. Phe Đỗ Tương tất nhiên muốn thừa thắng xông lên, mở rộng lực lượng trong quân. Suy xét tới chức quan và cấp bậc thì không ai là người thích hợp hơn Đoạn Tư.
Đoạn Thành Chương giải thích ngắn gọn tình hình cho Đoạn Tư, ông ấy trầm giọng nói: “Tuy rằng ta không muốn, nhưng vì lợi ích của Đỗ Tương, ta cũng không có cách nào. Sau này có lẽ con sẽ phải ở lại trong quân, mà lời nói hùng hồn ngày hôm qua của con đã truyền khắp Nam Đô chỉ trong một ngày, ngay cả Hoàng Thượng cũng biết, tất nhiên sẽ tán thưởng con. Đây cũng coi như là chỗ tốt duy nhất.”
Đoạn Tư cười cười, bình tĩnh nói: “Tất cả nghe theo sắp xếp của phụ thân.”
Kế hoạch thuận lợi, cầu còn không được.
Tác giả có lời muốn nói: Đoạn Tĩnh Nguyên: Hình như ca ta là tra nam, làm sao bây giờ?