Những năm gần đây Đoạn Tư được nếm trải cái cảm giác gọi là ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng rồi lại thèm thuồng không biết bao nhiêu lần, đã cảm nhận một cách sâu sắc.
Lúc hắn tỉnh lại, Hạ Tư Mộ đang nằm trong lòng hắn nghịch ngón tay hắn một cách chán chường. Nàng gối lên cánh tay hắn đưa lưng về phía hắn, cơ thể không một mảnh vải dán chặt vào da thịt hắn. Lúc này thân thể nàng đã được nhiệt độ cơ thể hắn làm ấm lên, hệt như một người sống ấm áp.
Đoạn Tư vòng tay ôm vai nàng thì nghe nàng lười biếng nói: “Đoạn Tư, ngươi dậy rồi.”
Giờ phút này nàng không có trao đổi ngũ cảm với hắn nên hoàn toàn ở trong trạng thái quỷ, cả đêm duy trì trạng thái tỉnh táo không đi vào giấc ngủ. Tình cảnh này thường xuyên xảy ra trong ba năm này, Hạ Tư Mộ biết Đoạn Tư hy vọng buổi sáng tỉnh lại có thể thấy nàng, cho nên hầu như nàng đều nằm trong lòng hắn suốt đêm đến khi hắn tỉnh lại.
Có đôi khi Đoạn Tư cảm thấy ngạc nhiên vì sự dung túng của nàng. Cứ trợn tròn mắt nằm trong lòng hắn cả đêm chán muốn chết, thế mà Quỷ Vương lại chưa từng oán hận nửa lời.
“Chào buổi sáng, Tư Mộ. Lần này nàng tới bao lâu?”
“Lát nữa ta quay về rồi, lần này ngươi đến Vân Châu nên ta tới gặp ngươi một lúc. Nào ngờ vừa gặp đã có trò hay.” Hạ Tư Mộ nằm trong lòng hắn quay người lại, đối mặt với hắn cười nói: “Tối hôm qua ngươi nói mớ.”
“Ta? Ta nói gì?”
“Nghe không rõ lắm, giọng rất nhỏ, không biết đang luyên thuyên tiếng Hồ Khế hay tiếng Hán, thú vị lắm.”
“Lúc nàng không ở bên ta, nếu ta nằm mơ gọi tên nàng thì phải làm sao?”
“Ta bị ngươi gọi tới từ ngàn dặm xa xôi, chắn chắn phải đánh cho ngươi tỉnh mộng.” Hạ Tư Mộ vuốt chóp mũi Đoạn Tư nói: “Thật không công bằng, Đoạn Thuấn Tức. Ngươi còn có thể gặp ta trong mơ, còn ta nếu muốn gặp ngươi thì phải đến trước mặt ngươi mới được.”
Đoạn Tư cười rộ lên, sau đó lại thở dài.
“Ta rất nhớ nàng, Tư Mộ, sao Quỷ Vương điện hạ lại bận như thế chứ?”
Hạ Tư Mộ cười nhạo: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ta, ngươi thì không bận chắc? Có ít nhất ba lần ta tới tìm ngươi mà ngươi không kịp tiếp đón ta, ta đi rồi ngươi cũng chẳng biết đúng không?”
“Ta sai rồi.” Đoạn Tư lập tức nhận sai.
Ba năm nay Hạ Tư Mộ toạ trấn ở Ngọc Chu thành xử lý sự vụ ở Quỷ giới, còn Đoạn Tư thì chiêu binh diệt phỉ, hai ngươi lúc nào cũng bận rộn gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Tính ra thì mấy lần trao đổi ngũ cảm mười ngày là thời gian nàng ở bên hắn lâu nhất.
Hạ Tư Mộ nhìn vào mắt Đoạn Tư, cười hỏi: “Đoạn hầu gia, trận này bao giờ ngươi đánh xong?”
“Ít nhất là mười năm. Sao thế, Quỷ Vương điện hạ định chờ ta đánh giặc xong thì xây nhà vàng giấu ta đi(1) sao?”
“Thế thì phải xem mười năm nữa ngươi còn đẹp hay không, có đáng để ta đem đi giấu hay không.”
Hạ Tư Mộ chọc ngực Đoạn Tư, bị hắn ôm chặt eo hôn thật sâu, giữa lúc trao nụ hôn hắn nói: “Quỷ Vương điện hạ muốn có ta cả đời thì không lý nào lại bội tình bạc nghĩa cả.”
Hạ Tư Mộ cười rộ lên.
Đùa giỡn một lúc xong Hạ Tư Mộ phải về ngay. Nàng rời khỏi vòng tay ấm áp của Đoạn Tư. Đoạn Tư thở dài, khó khăn lắm hắn mới khiến nàng ấm lên một chút, lát nữa lại lạnh rồi.
Hạ Tư Mộ ôm cổ hôn hắn một cái rồi biến mất trong làn khói nhẹ. Ngay khi nàng vừa biến mất, tiểu cô nương đáng thương nằm trên bàn cả một đêm chợt mê man tỉnh lại, cử động tứ chi cứng đờ nhìn Đoạn Tư.
Đoạn Tư mặc áo đơn màu trắng, vẻ mặt thoả mãn. Hắn hơi mỉm cười, thân thiết nói: “Có lẽ hôm qua ngươi mệt quá, vừa ngả đầu là ngủ ngay, gọi thế nào cũng không dậy.”
Tiểu cô nương ngơ ngẩn “a?” một tiếng.
Phủ doãn mặt đầy ý cười tới đón Đoạn Tư, muốn đưa hắn về quân doanh. Khi biết tin Đoạn Tư không hề chạm vào tiểu cô nương kia thì sửng sốt, sau đó cười hùa nói Vân châu hẻo lánh không thể so với Nam Đô, chỉ sợ mỹ nhân Vân châu không lọt nổi mắt Đoạn Tư.
Trước đó Đoạn Tư đã từng nghe nói về vị phủ doãn đại nhân này qua thư của Phương Tiên Dã. Người này tuy láu cá nhưng rất biết cách cân bằng mối quan hệ các bên. Ngày trước lúc Phương Tiên Dã huỷ bỏ hệ thống tứ đẳng do người Hồ Khế thiết lập, hắn ta không tiến hành thanh lý những người Hồ Khế có thái độ tốt, cũng không chủ trương khơi dậy hành vi trả thù. Vì thế mối quan hệ giữa các tộc người ở mấy châu này hiện đang trong thời kỳ chuyển biến khá tế nhị. Vị phủ doãn đại nhân này là tay ba phải lão luyện, bên này quở trách, bên kia trấn an, mấy năm nay cũng coi như êm xuôi.
Đoạn Tư xua xua tay, cười nói: “Phủ doãn đại nhân, chuyện này có nói hay không cũng không khác gì nhau. Ta không cần biết những người khác từ Nam Đô tới mang theo bầu không khí gì, nhưng đối với ta và tướng lĩnh trong quân của ta, nếu đại nhân muốn mở tiệc khoản đãi cho trọn lễ nghĩa thì có thể, nhưng mỹ nhân như hôm nay thì tuyệt đối không cần, ngươi cũng không cần nịnh hót ta.”
Phủ doãn lập tức khom lưng gật đầu vâng dạ, Đoạn Tư vỗ vỗ vai hắn ta, nói: “Hiện giờ Phương đại nhân đã trở về Nam Đô, tuần biên sử mới vẫn chưa được bổ nhiệm, cho nên ngươi chính là quan chức lớn nhất Vân châu. Mấy năm nay triều đình đã cấp không ít bạc cho quặng mỏ và trại nuôi ngựa, ngân khố Vân châu hẳn là rất dồi dào, đại nhân phải dùng tiền cho đúng chỗ.”
“Đó là đương nhiên.” Phủ doãn sợ hãi.
Đoạn Tư mỉm cười cúi đầu nhìn phủ doãn đại nhân, nói: “Đại nhân không cần thận trọng như vậy. Nói thật, ta rất thích đại nhân.”
Không hiểu sao phủ doãn đại nhân lại rùng mình, nhìn Đoạn Tư chắp tay sau lưng thản nhiên tự đắc cất bước ra khỏi cửa lớn phủ doãn. Hắn ta thầm nghĩ trong lòng, vị hầu gia đến từ Nam Đô này còn khó hiểu hơn cả Phương đại nhân.
Đoạn Tư bước ra khỏi cửa phủ doãn, đi chưa được mấy bước đã gặp Trầm Anh tới đón hắn trở về, cùng với Lang tướng Sử Bưu của Quy Hạc quân. Sử Bưu vốn là thủ lĩnh của đám thổ phỉ trên núi Tam Sư ở Hỗ châu, võ nghệ cao cường lại là người trọng nghĩa khí, có chút tiếng tăm ở địa phương. Vì trên mặt có rất nhiều hình xăm, nên ngươi ngoài gọi gã là “Thanh mặt hổ”. Lúc Đoạn Tư diệt phỉ đã áp dụng chiến thuật bao vây lớn và đánh bại từng người một, lúc ấy hắn đã đánh bại năm sáu trên mười tên thổ phỉ, cũng vây chết Sử Bưu trong trại bảy ngày. Cuối cùng một mình vào trại nói chuyện cả một ngày với Sử Bưu, thành công khuyên bảo Sử Bưu yên ổn lại. Thế là Sử Bưu trở thành Lang tướng của Quy Hạc quân.
Tạng người Sử Bưu cao lớn thô kệch, lưng hùm vai gấu, mặt râu quai nón, thấy Đoạn Tư lập tức lớn tiếng nói: “Đoạn soái, ta nghe nói hôm qua phủ doãn chiêu đãi ngươi khá lắm, nào là rượu ngon mỹ nữ, sao không dẫn về cho các huynh đệ nếm thử?”
“Ngươi còn muốn nếm thử? Sử Bưu, ngươi đã đồng ý với ta thế nào. Tuyệt đối sẽ không đụng vào rượu khi ở phòng ngự phương Bắc, ngươi quên rồi?” Đoạn Tư đi qua ba người bọn họ, bọn họ lập tức đổi hướng đi theo hắn về phía quân doanh.
Sử Bưu bất mãn nói: “Chiến sự vẫn chưa bắt đầu mà, uống một hai ly thì có làm sao?”
“Uống một hai ly? Sử đại ca, ngươi chắc chắn ngươi có thể uống một hai ly sao? Có lần nào ngươi uống mà không uống đến say mèm quên hết trời đất, nếu không phải vậy thì năm đó đâu đến nỗi bị tam ca ta bao vây?” Trầm Anh vạch mặt Sử Bưu thẳng thừng, bị Sử Bưu cú một phát vào đầu, căm giận bảo hắn ta đừng nói nữa.
Sử Bưu lớn tuổi hơn Đoạn Tư, Đoạn Tư cũng chẳng nề hà lễ nghĩa với gã, cũng gọi gã là Sử đại ca giống Trầm Anh. Hắn nói: “Sử đại ca, địa thế Cảnh châu và Hỗ châu tương tự nhau, ngươi tác chiến ở nơi này là thuận buồm xuôi gió nhất, chỉ cần ngươi có thể duy trì tỉnh táo…”
Đoạn Tư đương nói đột nhiên im bặt, đồng thời dừng bước. Trầm Anh không để ý lập tức đâm sầm vào lưng hắn, xoa xoa trán mình hỏi: “Tam ca, sao huynh không đi nữa?”
Đoạn Tư cũng không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào bức vẽ hỗn độn nơi góc tường. Hắn nghiêm mặt bước qua, cúi xuống cẩn thận quan sát những ký hiệu hình tròn và vết chém dài ngắn khác nhau. Trầm Anh và Sử Bưu nhìn nhau, cùng cúi xuống nhìn ký hiệu kia, Trầm Anh kinh ngạc nói: “Đây không phải là… Tam ca, huynh dạy đệ…”
Sử Bưu buồn bực nói: “Cái gì? Tiểu Tiết ngươi biết cái bùa chú quỷ quái này à?”
Trầm Anh nhìn về phía Đoạn Tư, không biết có nói được hay không. Đoạn Tư ngồi dậy, nhẹ giọng nói: “Bọn họ tới.”
Đây là ký hiệu của Thiên Tri Hiểu.
Đại khái là nói tới lùng bắt Thập Thất, hình tròn bên cạnh là chỉ đại tư tế. Hiện giờ đại tư tế đời đã qua đời, Lộ Đạt đảm nhiệm chức đại tư tế mới của Đan Chi. Ký hiệu này xuất hiện ở đây, nói cách khác Lộ Đạt cũng tới vùng phụ cận rồi.
Sử Bưu vẫn chưa hiểu mô tê gì, hỏi: “Ai tới? Có chuyện gì vậy?”
Đoạn Tư đột nhiên xoay người đi về phía quân doanh. Rõ ràng hắn không chạy nhưng bước chân lại nhanh đến kinh người, Trầm Anh và Sử Bưu khó lắm mới đuổi kịp hắn. Hắn hỏi: “Hàn Lệnh Thu đi lúc nào, đi tới đâu, có truyền tin tức về hay không?”
Trầm Anh đuổi theo hắn, đáp: “Đi ba ngày trước, hôm qua vẫn còn truyền tin về, vừa mới tới chỗ Đường tướng quân ở Cảnh Châu.”
Địa hình Cảnh châu nhanh chóng xẹt qua đầu Đoạn Tư, những nơi bị quân khởi nghĩa và Đan Chi chiếm giữ lướt qua trước mắt hắn, kết hợp với ký hiệu của Thiên Tri Hiểu mà hắn vừa thấy, hắn cười lạnh nói: “Đúng là trò gậy ông đập lưng ông hay. Hẳn là Đường Đức Toàn ở Cảnh châu đã bị Đan Chi mua chuộc, viện lý do cầu viện chúng ta, muốn nhân lúc chúng ta tiến vào Cảnh châu mà hợp lực với quân đội Đan Chi tiêu diệt chúng ta.”
“Cái gì? Đường tướng quân là người Hán mà!” Sử Bưu kinh ngạc nói.
Đoạn Tư cười nhạo: “Đủ nhiều lợi ích thì đến chó còn làm được, chứ nói gì là chỉ làm nô tài.”
“Nhưng Hàn tướng quân đã đến Cảnh châu, hắn ta không dẫn theo bao nhiêu nhân mã cả.”
“Có lẽ Hàn Lệnh Thu đã bị khống chế rồi, Trầm Anh, cưỡi khoái mã của đệ tới Đạp Bạch quân, báo với bọn họ rằng không thể tin quân lệnh của Hàn Lệnh Thu nữa. Dù cho bản thân hắn ta quay về, trực tiếp điều binh cũng không được.” Thấy quân doanh đã ở ngay trước mắt, Đoạn Tư đi vào đại doanh nói với Sử Bưu: “Truyền lệnh của ta, từ giờ trở đi, không có sự cho phép của ta, không một quân đội nào được bước vào Cảnh châu dù chỉ một bước, hơn nữa phải gia tăng phòng bị với quân đội Cảnh châu. Gọi mọi người tập hợp ở doanh trại của ta.”
Sử Bưu ôm quyền tuân mệnh.
Không bao lâu sau, hầu hết các Lang tướng của Quy Hạc quân đã tập hợp trong doanh trướng, đứng xung quanh tấm bản đồ lớn thương lượng đối sách. Tại vùng giao giữa Cảnh châu và Vân châu có một vài nơi là địa bàn của quân khởi nghĩa, mỗi bên đều có quân đóng, nhưng vì Đường tướng quân nhiều lần bày tỏ thiện chí với Đại Lương, mọi người đều cho rằng ít ngày nữa Đường tướng quân sẽ xuất quân quy thuận, cho nên mới không phòng bị quân khởi nghĩa đó. Nếu quân khởi nghĩa đột nhiên làm khó dễ, ắt sẽ có tổn thất lớn.
“Bọn họ có người ở Vân châu và Lạc châu, biết rất rõ chúng ta. Vừa rồi ta hạ lệnh cho các quân không được hành động thiếu suy nghĩ, hẳn là bọn họ sẽ biết được tin tức nhanh thôi. Thời gian còn lại rất ít, Sử Bưu…” Đoạn Tư ngước mắt nhìn về phía Sử Bưu, giơ tay vẽ lên bản đồ trên đất, nói với gã: “Ta cho ngươi năm vạn binh mã, ngươi lập tức xuất phát, trong vòng ba ngày thâu tóm bốn toà thành trì này ở Tây Nam Cảnh châu, ngươi làm được không?”
Ánh mắt Sử Bưu sáng lên, tràn ngập chí khí đánh giặc, sảng khoái nói: “Cứ giao cho ta, để ông nội đây chơi với bọn họ một phen.”
Đoạn Tư đảo mắt nhìn về phía Đinh Tiến ở một bên, Đinh Tiến là Lang tướng của Quy Hạc quân, hoàn toàn trái ngược với Sử Bưu. Hắn ta xuất thân từ thế gia võ tướng, thuộc lòng binh pháp, cưỡi ngựa thành thục. Lúc trước ở Hỗ châu truy đuổi sơn tặc khắp nơi, không ngờ cuối cùng lại trở thành đồng liêu với sơn tặc. Trước giờ hắn ta vẫn luôn coi thường Sử Bưu, không thể nào nói chuyện với gã.
“Đinh Tiến, ta cho ngươi năm ngàn kỵ binh, trong ba ngày giành lấy hai toà thành phía Đông Cảnh châu, ngươi làm được không?”
Đinh Tiến liếc mắt nhìn Sử Bưu đang hưng phấn, hành lễ nói: “Đinh Tiến chắc chắn hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
Sử Bưu xoa tay hầm hè nói: “Đoạn soái, chúng ta có nên cho chúng thấy kỹ năng độc đáo của mình không?”
“Chưa đến lúc đâu.”
Sử Bưu hơi hậm hực.
Đoạn Tư lui về sau hai bước, hai tay đan vào nhau đặt bên môi nhìn tấm bản đồ. Nơi mà hắn lệnh cho ba người tấn công đều là địa bàn người Hồ Khế chiếm cứ, sau khi chiếm được có thể chặt đứt liên kết giữa quân khởi nghĩa Cảnh châu và người Hồ Khế, nhưng về dài chỉ sợ người Hồ Khế và quân khởi nghĩa phản ứng lại, như thế sẽ hai mặt giáp địch.
Nhưng chỉ e trong quân khởi nghĩa cũng chẳng bền chặt gì, Đường Đức Toàn phe phẩy lá cờ đánh đuổi Hồ Khế, phục hưng nhà Hán, chắc chắn là để thu hút người Hán có thù oán với người Hồ Khế. Đường Đức Toàn quy phục Đan Chi là muốn bán đứng cấp dưới, có lẽ những người này còn không biết bản thân đã bị bán.
Thế thì cần Tử Vi tham dự.
Đoạn Tư đang suy nghĩ, Sử Bưu ở một bên xen mồm vào: “Thế Hàn tướng quân thì sao? Giờ hắn ta đang ở trong doanh trại của kẻ địch, chắc chắn bị bắt làm con tin rồi.”
“Từ xưa đến nay tướng lĩnh nhất thời sơ hở để lọt bẫy mà bỏ mạng là chuyện thường.” Đinh Tiến lạnh nhạt nói.
“Tên khốn này, mọi người đều là huynh đệ cùng nhau đánh người Hồ Khế, nói không cứu là không cứu sao?”
“Đây là quân doanh, không phải sơn trại của ngươi, thu cái tác phong sơn tặc của ngươi lại đi.”
“Cái tên Đinh mặt trắng này, ngươi…”
Đoạn Tư giơ tay ngăn lại vị Lang tướng đang khẩu chiến lại, nhẹ giọng nói: “Người tất nhiên phải cứu, nhưng không cần dùng tới quân đội. Các ngươi cứ đánh trận cho tốt đi, ta đi cứu người.”