Tình hình trước mắt hơi khó giải quyết, Đoạn Tư nghĩ có lẽ phải dùng tới Tử Vi ẩn nấp ở Cảnh châu rồi. Hắn đang nghĩ thì thấy một con quạ đen đậu trên mặt đất nơi ánh trăng chiếu đến.
Ánh mắt hắn loé sáng, rồi cười rộ lên.
Một bàn tay tái nhợt ấn lên vai Hàn Lệnh Thu, khuôn mặt nhợt nhạt diễm lệ của Hạ Tư Mộ xuất hiện phía sau hắn, nàng lạnh nhạt nói: “Có phải ta tới không đúng lúc rồi không, quấy rầy các vị ôn chuyện?”
Năm ngón tay nàng cắm sâu vào bả vai Hàn Lệnh Thu, gằn từng chữ một: “Buông ra.”
Hạ Tư Mộ duỗi tay ra trước mặt hắn ta búng một cái, Hàn Lệnh Thu lập tức té xỉu, sau đó nàng thong thả ung dung xoay người nhìn những đôi mắt kinh ngạc trong phòng, chỉ vào Đoạn Tư nói: “Người này là của ta, ta muốn mang đi.”
Những binh lính trong góc tối sợ hãi thầm thì. Người phản ứng lại đầu tiên là Lộ Đạt, hắn ta nhìn thoáng qua đèn Quỷ Vương bên hông Hạ Tư Mộ, nói: “Chiếc đèn này… Chẳng lẽ ngươi là… Quỷ Vương?”
Hạ Tư Mộ gật gật đầu, đáp: “Nhãn lực không tồi.”
“Lần trước ta gặp ngươi, ngươi vẫn là người.”
“Đó là một trò chơi nhỏ thôi.”
Lộ Đạt đảo mắt nhìn Đoạn Tư và Hạ Tư Mộ, hắn ta nói: “Từ lần trước đến bây giờ, tình thế của các ngươi đảo ngược, ngươi từ người biến thành quỷ, hắn từ quỷ thành người. Trên người các ngươi có mối liên kết nào đó.”
Hắn ta chuyển hướng nhìn Đoạn Tư, hỏi: “Cho nên đây chính là nguyên nhân trước đây Đoạn soái đại thắng trên chiến trường Vân Lạc sao?”
Đoạn Tư không kìm được mà cười nhạo, hắn khép kiếm Phá Vọng lại, hờ hững nói: “Nếu nghĩ như vậy có thể khiến ngươi dễ chịu một chút thì ngươi cứ nghĩ thế đi.”
Hạ Tư Mộ vung tay lên, ba chiếc gai độc bắn về phía Đoạn Tư lập tức ngừng giữa không trung. Nàng nhìn về phía Thập Tứ, ngón tay tái nhợt búng một cái, ba chiếc gai độc kia tức khắc bị đốt thành tro, rơi lả tả xuống đất.
Sắc mặt của Thập Tứ, chủ nhân những chiếc gai độc hung ác mà nham hiểm, gã ta lạnh lùng nói với Đoạn Tư: “Tóm lại ngươi đã phản bội Thương Thần, quy phục Ác Thần.” Dừng một chút, gã ta cúi đầu chuyển hướng sang Mục Nhĩ Đồ, nói: “Sư phụ, hắn chính là đứa trẻ tương thông với ác thần, chống lại Thương Thần trong truyền thuyết, chúng ta nên giết hắn từ lâu mới phải.”
Từ trước đến nay Hạ Tư Mộ không hề có hứng thú với những thù hằn bên ngoài của Đoạn Tư, chỉ muốn lập tức mang hắn đi thôi. Đoạn Tư lại nắm tay Hạ Tư Mộ, ý bảo nàng từ từ.
Hắn quay sang Mục Nhĩ Đồ tóc trắng xoá trên xe lăn. Thật ra từ khi vào nhà lao đến giờ, Mục Nhĩ Đồ không nói quá nhiều, vừa rồi lão ta cũng không trả lời Thập Tứ, chỉ ngồi thẳng tắp ở đó, như thể pho tượng hay ngọn núi.
Đoạn Tư lại cảm thấy hắn biết thứ mà Mục Nhĩ Đồ muốn nói nhưng không có cách nào nói ra là gì.
“Sư phụ, đây là lần đầu tiên người rời khỏi sơn trang Thiên Tri Hiểu sau chín năm đúng không?” Hắn hỏi như vậy.
Đoạn Tư còn nhớ khi hắn đi, tóc Mục Nhĩ Đồ hãy còn đen bóng, bây giờ đã trắng xoá cả rồi, người đã từng bước đi mạnh mẽ nay chỉ có thể đi lại nhờ xe lăn. Lão ta vẫn còn thẳng sống lưng, giữ vững uy nghiêm của mình, không muốn để lộ sự kích động hay già cỗi.
Thế nhưng lão ta thực sự đã già rồi. Hoá ra già cả chính là như vậy, chín năm qua đi, thủ lĩnh Thiên Tri Hiểu bá đạo không ai bì nổi rồi cũng lụn bại.
Hoá ra cơn ác mộng cũng sẽ già đi.
Sự kích động, phẫn nộ và sợ hãi trong lòng hắn chậm rãi rút xuống như thuỷ triều, hắn như giãy thoát khỏi cơn ác mộng từ mười mấy năm trước, rốt cuộc đôi mắt đỏ như máu đã miễn cưỡng bình thường lại, cẩn thận nhìn cơn ác mộng kia.
Sao mà hắn không phải cơn ác mộng của Mục Nhĩ Đồ chứ.
“Sư phụ, không phải tất cả mọi chuyện trên đời này đều có thể biết được đáp án. Đáp án mà người muốn ta không có, ta nói người cũng sẽ không hiểu. Điều ta có thể nói với người là, Thập Thất mà người đã từng thích nhất, sự nghe lời, quyến luyến, cuồng nhiệt và thành kính của hắn đều là giả, từ đầu đã là giả. Ta ghét mọi thứ ở Thiên Tri Hiểu, ta chưa bao giờ cảm thấy trở thành Thập Thất là vinh quang, ta cũng chưa từng thờ phụng Thương Thần. Sư phụ, thực ra ta chưa bao giờ thờ phụng bất cứ vị thần nào cả, trong tất cả vũng bùn…”
Đoạn Tư chỉ vào mình, nói: “Đều là ta tự lôi bản thân ra. Thần vì ta tin nên mới có thần thông, thần thông của thần chính là thần thông của bản thân ta.”
Mục Nhĩ Đồ siết chặt tay, lão ta như đang cực lực kiềm chế cảm xúc của mình, gân xanh trên trán nổi chằng chịt, hô hấp phập phồng kịch liệt.
Mục Nhĩ Đồ từng nói với hắn, người vô dụng không xứng sống trên đời này. Nên hắn đã chọc mù đôi mắt của Mục Nhĩ Đồ, muốn xem Mục Nhĩ Đồ vô dụng sẽ sống thế nào. Cứ như tra tấn Mục Nhĩ Đồ thì hắn có thể thở phào nhẹ nhõm khi nhớ về đoạn quá khứ kia.
Nhưng thù hận không kết thúc, quá khứ không hề biến mất, thứ thực sự khiến hắn thấy nhẹ nhõm là thời gian, và cả Hạ Tư Mộ.
“Nhưng bây giờ ta không hận người, sư phụ. Có điều, hẳn là người vẫn hận ta, đại khái là cho đến khi ngài hoặc ta chết đi thì mối hận này mới chấm dứt được. Có lẽ tới kiếp sau chúng ta vẫn sẽ không hiểu nhau được, thật ra… đây cũng là một cái kết không tồi.”
Đoạn Tư lui về sau một bước, sau đó quỳ gối phủ kín cỏ khô trên mặt đất, hắn chậm rãi cúi người, trán đập xuống đất phát ra tiếng động nhỏ.
Như ý thức được Đoạn Tư đang làm gì, Mục Nhĩ Đồ ngây người ra.
“Cảm ơn người đã dạy võ nghệ cho ta, truyền binh pháp cho ta, tất cả bản lĩnh của ta đều do người ưu ái dạy dỗ, không giấu giếm gì.”
“Cảm ơn người đã từng thật lòng đối xử với ta, coi ta như con ruột, bảo vệ ta mọi lúc.”
Đoạn Tư lạy hai cái, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Mục Nhĩ Đồ. Thân thể người đối diện khẽ run rẩy, như có thứ cảm xúc không thể ức chế đang đấu đá loạn xạ trong cơ thể. Dưới ánh trăng, đôi mắt nơi vết sẹo đổ sẫm hiển hiện một vài chuyện cũ đau thương.
“Cảm ơn người đã ngàn dặm xa xôi tới Cảnh châu để gặp ta một lần, kết thúc mọi thứ với ta. Sư phụ, người vẫn là người ưu tú nhất mà ta từng gặp trên đời này. Nhưng ta thà đi trên cầu độc mộc tại nhân gian, chứ không bước tới đường hoàng kim của Minh phủ.”
Trong Thương Ngôn Kinh, sau khi tín đồ trung thành của Thương Thần chết đi sẽ bước lên một con đường đầy hoàng kim, đi tới thế giới cực lạc không có thống khổ. Khi đó hắn nghĩ, mọi người thích vàng là vì vàng có thể đổi lấy cao lương mỹ vị và nhà cao cửa rộng, nếu đó là thế giới không có đói khát, rét lạnh và mưa gió, vậy thì hoàng kim dùng để làm gì? Nếu con người là chuột, vậy con đường hoàng kim kia có phải sẽ biến thành con đường đầy gạo không?
Chung quy lại hắn vẫn là kẻ phản nghịch và hoài nghi hết thảy. Duy chỉ một thứ có thể xác định, chính là cầu độc mộc dưới chân này.
Đoạn Tư lại dập đầu một lần nữa, sau đó đứng dậy. Giờ khắc này rốt cuộc Mục Nhĩ Đồ mới lên tiếng, lão ta nói: “Đoạn Tư, đây là tên hiện tại của ngươi.”
“Đúng vậy.”
“Ta lấy danh nghĩa của Thương Thần thề, ngươi sẽ mất đi mọi thứ, chết không nhắm mắt.”
Hạ Tư Mộ giữ chặt tay Đoạn Tư, Đoạn Tư bèn thuận tay nhấc Hàn Lệnh Thu té xỉu ở một bên, một làn gió nhẹ thổi qua ánh trăng lạnh lẽo, ba người biến mất.
Vì để tránh gây ra náo động, Hạ Tư Mộ đặt Đoạn Tư và Hàn Lệnh Thu ở ngoại ô Vân châu hẻo lánh cách xa quân doanh Quy Hạc. Khi hai chân đặt lên nền đất Vân châu, cuối cùng Đoạn Tư mới thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thả lỏng. Mọi thứ xảy ra vừa rồi cứ như một giấc mơ, bây giờ xung quanh yên tĩnh, vạn vật chìm trong tĩnh lặng, hệt như tỉnh dậy khỏi cơn mơ.
Hắn quay sang Hạ Tư Mộ nói: “Nàng tới thật đúng lúc.”
“Gặp phiền phức sao không gọi ta?”
“Cũng không phải là chuyện không thể giải quyết.” Đoạn Tư đi về hướng quân doanh đèn đuốc sáng trưng, người ra kẻ vào tấp nập phía xa.
Hạ Tư Mộ khoanh tay đi cạnh hắn, hỏi: “Ngươi rất sợ người kia sao, là sư phụ của ngươi?”
“Có thể nhìn ra sao?”
“Lúc ta vừa mới tới, toàn thân ngươi đang run rẩy.” Nàng xoay người một cái đứng ra trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, cười nói: “Nhưng sau khi ta tới, ngươi không còn sợ nữa. Sao nào, tiểu tướng quân ngươi mà cũng cáo mượn oai hùm?”
Đoạn Tư dừng bước, cúi đầu nhìn Hạ Tư Mộ, sau đó vươn tay ôm lấy Hạ Tư Mộ, ôm chặt cơ thể lạnh như băng của nàng vào trong lòng, dựa đầu vào cần cổ nàng, ngửi mùi hương giống hệt mùi của hắn thoang thoảng bên tóc nàng.
Hạ Tư Mộ nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn.
“Ta từng sống chỉ để lấy lòng ông ta, ta cho rằng ta không thể nào đối mặt với ông ta. Trước khi nàng tới, ta cảm thấy ta như quay lại với cơn ác mộng. Nhưng khi nàng đến, ta đã tỉnh lại.” Hắn khe khẽ cười, nói: “Mặc dù trông ta giống như rất thoải mái mà đề cập tới chuyện của Thiên Tri Hiểu với nàng, nhưng ta biết ta không thể buông bỏ được.”
Sự điên cuồng và khát máu thỉnh thoảng nổi lên vẫn đang nhắc nhở hắn, hắn không phải người thường, có lẽ hắn chỉ là một món binh khí hay một con dã thú đội lốt người mà thôi.
“Vừa rồi ta lại thấy hình như ta có thể buông bỏ được, có lẽ sau nhiều năm nguỵ trang, ta đã không nhận ra bản thân đã là một con người tự lúc nào.”
Mấy năm nay hắn bớt đi vài phần sắc bén, dù vẫn bước trên cầu độc mộc, nhưng dường như bước chân đã vững vàng hơn. Có lẽ đây là lần đầu hắn cảm thấy an tâm khi có được thứ thuộc về riêng mình.
Có cả người ôm lấy hắn, vỗ về hắn, bình tĩnh mà nghiêm túc xoa dịu mọi thống khổ của hắn.
Hạ Tư Mộ trầm mặc một lát, nàng mỉm cười nâng đầu Đoạn Tư lên, vuốt ve khuôn mặt hắn nói: “Đoạn hồ ly, ngươi thật dũng cảm.”
“Thật không?”
“Ừ, trên đời này có rất nhiều người không thể thản nhiên đối diện với chuyện cũ, dứt khoát chấm dứt như ngươi.” Nàng quay đầu đi, nói: “Có lẽ ta cũng không thể.”
“Là công lao của nàng.”
“Không, bản thân ngươi là một người rất dũng cảm. Can đảm là phẩm chất cực kỳ đáng quý, trong số những người ta từng gặp ở thế gian, ngươi là người dũng cảm nhất.”
Đoạn Tư cười rộ lên. Hắn buông Hạ Tư Mộ ra, kéo tay nàng lại, đan mười ngón tay vào nhau, đi về phía quân doanh. Khi đến gần quân doanh, hắn mới kéo Hàn Lệnh Thu được Hạ Tư Mộ thi pháp từ nãy đến giờ lên vai.
Hình như vệ binh canh gác đã nhận ra Đoạn Tư từ phía xa, quân doanh truyền đến một trận ồn ào, sau đó cửa doanh mở ra, Trầm Anh dẫn người cưỡi ngựa tới đón Đoạn Tư. Hắn ta chạy tới gần Đoạn Tư thì xoay người xuống ngựa, chạy tới đỡ Hàn Lệnh Thu giúp Đoạn Tư, vội vã nói: “Đệ từ Đạp Bạch trở về mới biết huynh dám một thân một mình lẻn vào địch doanh, tam ca, sao huynh lại làm vậy được chứ? Thân thể huynh sớm…”
Nói đến đây hắn ta mới thấy rõ Hạ Tư Mộ bên cạnh Đoạn Tư, vội nuốt nửa câu sau vào bụng. Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Đoạn Tư, hắn ta lập tức nói: “Đã sớm không còn là của huynh, mà là của Đại Lương, huynh phải trân trọng nhiều hơn!”
Hạ Tư Mộ không để ý câu nói lắp của Trầm Anh. Vốn cũng chỉ có Đoạn Tư và Trầm Anh có thể thấy nàng, nàng xua xua tay ý bảo sẽ vào trong doanh chờ bọn họ, rồi biến mất trong làn khói nhẹ.
Trầm Anh quan sát một lúc mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Vừa giúp Đoạn Tư đặt Hàn Lệnh Thu lên lưng ngựa, vừa nói: “Tam ca, sau này huynh không thể làm bậy nữa.”
“Biết rồi biết rồi, xem đệ bị doạ kìa.” Đoạn Tư thế mà vẫn còn cười được.