Trầm Anh ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt. Trời đất bao la, thảo nguyên bất tận, chân trời đỏ rực ánh chiều tà, mặt trời phản chiếu trên mặt hồ. Vừa rồi Hàn Lệnh Thu và Đoạn Tư đã cho hắn ta xem một màn quyết đấu tuyệt luận khiến người ta phải nín thở ngay tại nơi này. Hắn ta không nghe thấy Đoạn Tư và Hàn Lệnh Thu nói gì, bây giờ Hàn Lệnh Thu lại buông Đoạn Tư ra, chậm rãi thụp xuống ôm đầu khóc.
Trầm Anh chưa từng thấy Hàn đại ca khóc. Trong ấn tượng của hắn ta, Hàn Lệnh Thu là một tiền bối trầm tính kiệm lời, kiên cường mà nghiêm túc, vóc người cao lớn như thể không bao giờ bị khuất phục.
Nhưng hiện giờ toàn thân hắn ta run rẩy, giống như tìm được lối ra sau nửa tháng tăm tối, ánh chiều tà đỏ rực phun trào bao phủ lấy hắn ta.
Trầm Anh vừa định hỏi chuyện này là thế nào thì đột nhiên cảm nhận được bên cạnh có người, hắn ta kinh ngạc quay đầu thì thấy Hạ Tư Mộ. Nàng mặc váy đỏ chắp tay sau lưng nghiêm túc nhìn cảnh trước mắt, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, dường như nàng cũng trở nên ấm hơn nhờ hoàng hôn.
“Tiểu tiểu thư tỷ? Tỷ tới lúc nào vậy?”
Hạ Tư Mộ vẫn nhìn hai người kia, trả lời: “Không sớm cũng không muộn.”
Đoạn Tư ngồi xổm xuống đỡ vai Hàn Lệnh Thu, Hàn Lệnh Thu ngước mắt nhìn hắn, Đoạn Tư bèn híp mắt cười, giống như khi hắn ở Thiên Tri Hiểu, lại giống như lúc hắn còn là tướng quân của Hàn Lệnh Thu.
“Ngươi đã sớm không còn là ngươi trong quá khứ nữa rồi. Nếu ngươi vẫn vậy thì vừa rồi sẽ giết ta không chút ngần ngại. Hơn nữa ngươi từng học súc cốt công, nhà lao kia của ta không giam nổi ngươi, thế mà nửa tháng qua ngươi vẫn không chạy trốn.”
Hàn Lệnh Thu khóc thảm thiết, hắn ta nhìn Đoạn Tư một lát rồi cười khổ lắc đầu.
Hắn ta không phải bản thân khi còn ở Thiên Tri Hiểu, nhưng cũng chẳng phải Hàn Lệnh Thu. Hắn ta vẫn chưa nghĩ kỹ, hắn ta cũng không biết bao lâu nữa mới nghĩ kỹ được.
Đoạn Tư im lặng trong chốc lát rồi vỗ vỗ vai hắn ta, nói: “Lệnh Thu, ngươi có thể đồng ý với ta nhất định không đến Đan Chi, tuyệt đối không nghe lệnh Đan Chi không?”
Đoạn Tư đứng lên, nói: “Ta cũng không ép ngươi ở lại, ngươi đi đi. Chúng ta mới hơn hai mươi, đời còn dài lắm, có rất nhiều thời gian để suy nghĩ rõ ràng. Lệnh Thu, không cần sợ hãi, từ từ thôi.”
Hắn vươn tay về phía Hàn Lệnh Thu: “Đứng lên đi.”
Mắt Hàn Lệnh Thu lấp loé, vô số hồi ức lướt qua như cát bụi lắng đọng vào giờ phút này, Đoạn Tư dưới ánh hoàng hôn đỏ rực. Dường như hắn ta có thể khẳng định, ở cái tuổi hai mươi mấy của cuộc đời, lúc này đây là thời điểm mà hắn ta hâm mộ Đoạn Tư nhất.
Hắn ta vươn tay nắm lấy tay Đoạn Tư, sau đó được Đoạn Tư kéo đứng dậy. Đoạn Tư nói với hắn ta hẹn gặp lại, Hàn Lệnh Thu.
Hắn ta nói cảm ơn, bảo trọng, Đoạn soái.
Hàn Lệnh Thu đi rồi, dưới ánh hoàng hôn đi càng lúc càng xa, biến thành một chấm nhỏ rồi biến mất, không mang theo gì cả.
Suốt đoạn đường đỡ Đoạn Tư về doanh trướng, Trầm Anh cứ muốn nói rồi lại thôi, hắn ta rất muốn hỏi rốt cuộc giữa Hàn Lệnh Thu và Đoạn Tư đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại cảm thấy không đúng lúc lắm, có vẻ như tam ca của hắn ta cũng không muốn nói.
Huống hồ Hạ Tư Mộ vẫn còn đi bên cạnh lạnh mặt không nói lời nào, khiến Trầm Anh cảm thấy gió lạnh phát run, đành phải đỡ Đoạn Tư về doanh trướng rồi chuồn vội.
Đoạn Tư thắp đèn lên, thở dài, đệ đệ nuôi này chẳng chu đáo gì cả, hắn còn đang bị thương mà không biết giúp đỡ băng bó đã chạy đi mất. Rồi hắn lại cười hì hì giơ thuốc trị thương và băng gạc ra trước mặt Hạ Tư Mộ, nói: “Quỷ Vương điện hạ tới vừa đúng lúc, phiền ngài giúp ta.”
Hạ Tư Mộ cười lạnh một tiếng, đẩy hắn lên giường, thuần thục cởi qu.ần áo hắn ra, cầm lấy băng gạc và thuốc trị thương rửa sạch miệng vết thương cho hắn. Vừa rửa vừa hỏi: “Nếu hắn ta thật sự không khống chế được mà đánh vào điểm yếu hại của ngưoi thì ngươi sẽ làm sao?”
“Không đâu, mệnh của ta là gặp dữ hoá lành, hơn nữa ta biết Lệnh Thu hắn… A, đau! Tư Mộ nàng nhẹ chút đi!” Đoạn Tư xuýt xoa cầu xin khoan dung.
Hạ Tư Mộ ngước mắt nhìn hắn, nói: “Tật xấu liều mạng của ngươi mấy năm rồi vẫn chẳng thay đổi gì cả. Lần trước lẻn vào địch doanh cũng vậy. Đoạn tiểu hồ ly, ta đã nói nếu gặp nguy hiểm thì phải gọi ta, ngươi quên rồi sao?”
Đoạn Tư đặt tay lên tay nàng, nghiêm túc chớp mắt hỏi: “Nàng đang lo lắng cho ta sao?”
Hạ Tư Mộ nhẹ nhàng cười, nàng tới gần Đoạn Tư nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói: “Đừng có giả vờ đáng thương lừa ta. Ngoài việc này ra ta còn muốn hỏi ngươi một chuyện, thân thể ngươi bị sao vậy?”
“Hắn ta tiến bộ, ta thụt lùi, hơn nữa là ta nhường hắn.”
“Đoạn, Thuấn, Tức.” Hạ Tư Mộ uy hiếp gọi tên hắn, nàng không có kiên nhẫn để vòng vo với hắn, lập tức nói thẳng lý do mà hắn không muốn nói ra: “Ngũ cảm của ngươi suy yếu.”
Đoạn Tư bất giác nắm chặt đệm giường, hắn biết không thể gạt được Hạ Tư Mộ nên đành thản nhiên nói: “Có một chút.”
“Từ khi nào?”
“Thì… Ta cũng không nhớ rõ. Cũng không nghiêm trọng, ngũ cảm của ta vốn nhạy hơn người thường rất nhiều, suy yếu một chút thì cũng bằng với người khác thôi. Huống hồ bây giờ ta đã là thống soái một quân, vốn không định ỷ vào võ công để làm quân cờ chiến thắng bất ngờ nữa, như vậy thì càng không có ảnh hưởng gì.” Đoạn Tư nói một cách nhẹ nhàng.
Hạ Tư Mộ nghi ngờ nhìn Đoạn Tư, sau một lúc lâu mới quay đi, nói: “Chung quy lại chú kết giữa ta và ngươi vẫn có tổn hại đến thân thể ngươi.”
Đoạn Tư nhìn không rõ sắc mặt nàng, nhưng qua giọng nàng có thể nghe ra lúc này cảm xúc của nàng đang dao động, lập tức ôm eo nàng trấn an: “Năm đầu tiên gặp chúng ta trao đổi ba lần, về sau ba năm mới đổi năm lần, rất ít. Tư Mộ, con người ai cũng phải già đi, cảm quan trên người đều sẽ yếu dần, chuyện này rất bình thường. Bây giờ nàng đã ghét bỏ ta rồi, thế sau này ta già đi thì phải làm sao? Lấy sắc hầu người, sắc nhạt tình phai sao…”
Hạ Tư Mộ kéo hắn ngã xuống giường, giường ở quân doanh rất cứng, Đoạn Tư kêu đau, nàng từ trên cao nhìn xuống hắn, nheo mắt lại nói: “Ngươi biết ý của ta không phải vậy.”
Đoạn Tư nhìn nàng một lát, sau đó bật cười thành tiếng.
“Nàng định cãi nhau với một bệnh nhân sao?”
Hạ Tư Mộ xoa xoa thái dương, nàng chỉ vào Đoạn Tư ép hỏi: “Thân thể ngươi thật sự không có vấn đề gì?”
“Không có, không có mà. Nàng không cần lo lắng. Ngược lại, dạo này nàng hay tới tìm ta, Quỷ giới không bận sao?”
Hạ Tư Mộ trầm mặc một lát, nàng xoay người nằm xuống cạnh Đoạn Tư, gối đầu lên tay hắn.
“Loạn thành một nồi cháo.”
Đoạn Tư ngẫm nghĩ, nói: “Ồ, thế nên nàng cố ý không ở Quỷ giới, để cho bọn họ loạn thêm?”
Hạ Tư Mộ như suy tư gì đó, nàng quay mặt lại nhìn về phía Đoạn Tư, nghiêm túc nhìn đôi mắt sáng ngời của hắn, đây là đôi măt mà nàng thích nhất.
“Đoạn Tư, ngươi và Thiên Tri Hiểu kết thúc rồi sao?”
“Cũng coi là vậy.”
“Cảm giác thế nào?”
“Rất nhẹ nhõm, cảm giác như bản thân lại có thể đi tiếp một quãng đường dài.” Đoạn Tư cúi đầu hôn lên trán Hạ Tư Mộ, nói với nàng: “Đi cùng nàng.”
Hạ Tư Mộ vùi đầu vào lồng ngực Đoạn Tư, nàng như thở dài nói: “Ngủ đi, ta ngủ cùng ngươi. Ngày mai phải đi xem đại phu, phải uống thuốc.”
Đoạn Tư gật gật đầu, tránh miệng vết thương mà ôm chặt lấy nàng. Hắn cảm nhận được dường như Hạ Tư Mộ có tâm sự, nàng không thích kể tâm sự, nhưng mỗi khi nàng thấy không vui ở Quỷ giới đều sẽ thường xuyên tới tìm hắn.
Hắn cho rằng đây là một loại ỷ lại, lòng thầm vui vẻ.
Gần đây Quỷ giới vì sự xuất hiện của Bạch Tán Hành mà có xu thế loạn thành một nồi cháo. Chúng quỷ đều đang tìm kiếm, nhưng không ai tìm được lão ta.
Khúc châu ở nhân gian thuộc quản lý của Đại Lương, nhưng ở Quỷ giới lại là địa bàn của Khương Ngải. Mà cái tên phản bội Bạch Tán Hành đang bị Quỷ Vương hạ lệnh truy nã hiện giờ lại đang ngồi trong phủ của Khương Ngải tại Khúc châu uống rượu.
Bề ngoài lão ta là một nam tử anh tuấn ngoài ba mươi tuổi, cũng sở hữu làn da tái nhợt, thân thể lạnh băng như bao ác quỷ khác, có điều lão ta trắng hơn những con quỷ tầm thường nhiều. Tóc và lông mi đều màu trắng, cơ thể như được làm từ tuyết, duỗi tay ra là có thể thấy những vết thương trên cánh tay.
Thực ra lão ta giống món đồ sứ nứt vỡ hơn Đoạn Tư.
“Thứ mà ngươi trộm lần này chính là Tuý Mộng Tiên ủ trăm năm của ta, trên đời không có vò thứ hai, ngàn vàng không đổi được đâu.” Khương Ngải đi vào sân, thấy rượu trong tay Bạch Tán Hành thì nổi giận.
Bạch Tán Hành nhướn mày nhìn nàng ta một cái, sau đó lắc vò rượu nói: “Ủ trăm năm thì cũng có khác gì nước đâu? Khương Ngải, hơn ba trăm năm rồi sao ngươi vẫn còn cất giữ mấy thứ vô nghĩa này.”
Lão ta vẫn như ba trăm năm trước, luôn thích bác bỏ mọi thứ mà nàng ta yêu thích, cho rằng chúng thật vô nghĩa. Bạch Tán Hành muốn uống thêm một ngụm, vò rượu kia lập tức bay lên không trung, Khương Ngải giơ tay phải nói: “Vậy ngươi đừng uống.”
Ánh mắt Bạch Tán Hành lạnh xuống, đối diện với Khương Ngải. Vò rượu kia bị hai người dùng pháp lực lôi kéo ba hồi sang trái, chốc lát lại sang phải, di chuyển qua lại giữa hai người họ. Chiếc vòng trắng trơn trên cổ tay Khương Ngải có buộc một cái lục lạc đỏ, vào lúc này lục lạc đột nhiên vang lên khe khẽ.
Tiếng động nhỏ kia vừa vang lên, Bạch Tán Hành lại như bị sét đánh, than nhẹ một tiếng che trán lại, vò rượu tức khắc bay đến cạnh Khương Ngải. Khương Ngải vuốt ve vòng tay của nàng ta, hơi đắc ý nói: “Đừng quên, bây giờ ngươi không thể phản kháng ta.”
Bạch Tán Hành cắn răng nhìn nàng ta.
“Sao, không phục? Là ai ỷ mình pháp lực cao cường giam cầm ta hai trăm năm. Sông có khúc người có lúc, bây giờ hiểu được cảm nhận của ta lúc đó rồi chứ?”
“Lão đây bị nhốt ở Cửu Cung Mê Ngục ba trăm năm, ba trăm năm còn chưa đủ? Ngươi còn muốn thế nào?”
Nụ cười của Khương Ngải trở nên mơ hồ, nàng ta hơn nâng cằm lên, nói: “Đúng vậy, giữa chúng ta còn thế nào được nữa.”
Dừng một chút, nàng ta vung tay về bên phải đình viện, rượu trong vò như lưỡi đao bay đi, một bóng người chợt xuất hiện tránh đi đao nước. Khương Ngải nhìn tên quỷ kia, khẽ cười một tiếng nói: “Hữu thừa tới cũng đã tới rồi, sao không hiện thân?”
Yến Kha bèn đứng trên tường viện, nhìn hai người bọn họ bằng đôi mắt lạnh lẽo.
Bạch Tán Hành vừa thấy Yến Kha thì nỗi căm hận lập tức dâng lên ngút trời, lão ta hô: “Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta.” Bóng trắng lập loè phi về phía Yến Kha, tư thế kia là muốn bóp Yến Kha thành tro bụi. Ba trăm năm trước còn có thể, nhưng pháp lực của Bạch Tán Hành đã bị hao tổn suốt ba trăm năm trong Cửu Cung Mê Ngục, sớm đã không thể so với lúc trước.
Khương Ngải giơ tay, lục lạc theo đó mà khẽ kêu lên, nàng ta hô: “Bạch Tán Hành, trở về.”
Bạch Tán Hành như bị cái gì đó bóp chặt yết hầu, lập tức biến mất rồi xuất hiện phía sau Khương Ngải, không thể nhúc nhích.
Yến Kha nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, nói: “Năm đó là ngươi lén giữ lại tâm đuốc của Bạch Tán Hành, bây giờ lại đánh thức lão ta, còn tìm được phương pháp khống chế lão ta. Tả thừa đại nhân, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì có liên quan gì đến hữu thừa đâu? Nếu hữu thừa đã tới thì ta cũng muốn hỏi một câu, nếu Vương Thượng biết phụ thân nàng, Quỷ Vương điện hạ đời trước chết trong tay ngươi thì ngươi phải làm sao đây?”