Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 99: Mất



Edit: An Chẩm

Đoạn Thành Chương bị những lời của Đoạn Tư nói cho sững người. Bọn họ một đứng dưới mái hiên, một quỳ gối trên nền tuyết, ngăn cách bởi những bông tuyết bay tán loạn, như thể bị ngăn bởi một vực thẳm vô hình không thể vượt qua.

Thật ra bọn họ rất giống nhau, cái tính ngoan cố không chịu nhận thua cũng y hệt, người ở hai đầu vực thẳm không hiểu sao lại bị sợi dây máu mủ liên kết chặt chẽ với nhau.

Đoạn Thành Chương vừa phẫn nộ vừa bi thương, chỉ có thể nói: “Con quỳ ở đây cho ta, không có sự cho phép của ta thì không được đứng lên!”

Tuyết bám lên lông mi Đoạn Tư, hắn chớp mắt, nhẹ nhàng cười.

Ánh mặt trời mờ đi từng chút, gió càng ngày càng hiu quạnh, bông tuyết bay múa giữa đất trời, rơi xuống tóc, bả vai, tay áo Đoạn Tư, cơ thể hắn dần bị bao phủ bởi một tầng tuyết mỏng, sắc mặt ngày càng tái đi, mắt nhìn về phía xa xăm.

Đoạn Thành Chương ngồi trong phòng, xanh mặt nhìn Đoạn Tư, như đang chờ hắn chủ động nói gì đó… Xin lỗi hoặc là xin tha.

Thế nhưng Đoạn Tư không nói gì cả, thậm chí hắn còn chẳng nhìn Đoạn Thành Chương, ánh mắt hắn dừng trên gốc mai trong đình viện. Cây mai kia nở sớm, trên cành có vài chấm đỏ nở rộ, hoa trong tuyết, lạnh lẽo động lòng người.

Trời chạng vạng, tuyết tung bay, nửa hoa mai đỏ nửa bông liễu bồng.

“Hạ Tư Mộ…”

Hắn lẩm bẩm, hai mắt dần khép lại, thân thể nghiêng sang một bên.

Mọi người trong nội đình hô lên, hắn ngả vào vai một người. Cơ thể người này rất lạnh, phủi bụi tuyết trên người hắn, sau đó duỗi tay ôm hắn.

Hắn nhắm mắt lại, gục lên vai nàng thấp giọng nói: “Tư Mộ, ta mệt quá.”

Hạ Tư Mộ ôm vai hắn đứng lên, Đoạn Thành Chương phản ứng lại, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

Hạ Tư Mộ ngước mắt nhìn về phía Đoạn Thành Chương, nàng suy tư một chút rồi thản nhiên nói: “Tại hạ Quỷ Vương.”

Sắc mặt nàng tái nhợt, gân xanh trên cổ cũng có màu xanh tím, ban ngày ban mặt đột nhiên xuất hiện ở giữa sân, nhìn qua quả thực không giống người sống.

Nghe thấy Hạ Tư Mộ đáp lời, Đoạn Thành Chương càng kinh ngạc hơn, ông ấy nói: “Ngươi buông Tư Nhi ra! Nó là con trai ta!”

“Là con trai ông à?” Hạ Tư Mộ cười rộ lên, nàng bất chợt đặt tay lên cổ Đoạn Tư, nói: “Hay là bây giờ ta bóp chết hắn luôn, hắn thành quỷ rồi thì sẽ không còn là con trai ông nữa.”

Đoạn Thành Chương sợ nàng sẽ thật sự xuống tay, tiến lên vài bước vội la lên: “Ngươi đừng làm nó bị thương!”

Hạ Tư Mộ trượt tay khỏi cổ Đoạn Tư, sau đó nâng cảm hắn lên, nghiêng mặt trực tiếp hôn lên môi hắn.

Mọi người ồ lên, Đoạn Tĩnh Nguyên vừa chạy tới cũng dừng lại, che miệng cả kinh, trái tim suýt thì ngừng đập.

Một nụ hôn sâu, Đoạn Tư nhắm mắt nhưng vẫn vô cùng ngoan ngoãn hé miệng tiếp nhận Hạ Tư Mộ, cùng nàng môi lư.ỡi dâ.y dưa, thậm chí còn chậm rãi giơ tay lên nắm lấy tay nàng. Bọn họ trao nhau cái hôn triền miên giữa đình viện, lúc tách ra hơi thở của Đoạn Tư có hơi dồn dập, nhưng hắn vẫn nhắm mắt dựa vào vai Hạ Tư Mộ.

Hạ Tư Mộ quay mặt lại, nhìn Đoạn Thành Chương nói không nên lời, hờ hững nói: “Nhìn hiểu chưa? Ta sẽ không làm hắn bị thương. Bây giờ Đoạn Tư rất yếu, ông lại muốn hắn quỳ trên nền tuyết, ta thấy ông mới là người muốn hắn bị thương. Nếu thật sự quan tâm hắn thì đừng có đề cao lòng tự trọng, cố làm ra vẻ.”

Đoạn Thành Chương bị nàng nói cho nghẹn họng suýt thì tức chết, còn chưa kịp nói gì nàng đã cùng Đoạn Tư biến mất giữa thanh thiên bạch nhật, để lại mọi người trong Đoạn phủ kinh ngạc không nói nên lời.

Hạ Tư Mộ không đưa hắn đi đâu xa mà trực tiếp đưa vào phòng ở Hạo Nguyệt cư, thay quần áo rồi đắp chăn dày cho hắn.

“Đại phu mà Phong Di tìm sẽ tới ngay thôi.” Hạ Tư Mộ cúi người ôm hắn, nhẹ giọng nói.

Cả thể xác và tinh thần Đoạn Tư đều mệt mỏi quá độ, đầu óc có chút mơ hồ, hắn cố sức giơ cánh tay đặt lên lưng Hạ Tư Mộ.

“Khi ta còn nhỏ đã từng rơi xuống một cái hố trong hậu viện nhà chúng ta…” Giọng hắn rất nhẹ cứ như đang nói mớ: “Cái hố kia rất tối, vách tường rất trơn, miệng hố lại cao, ta sợ hãi khóc lóc gọi người tới cứu.”

Hạ Tư Mộ vỗ vai hắn, yên lặng lắng nghe.

“Sau đó ta thấy cha ta, ông ấy đứng ở miệng hố cúi đầu nhìn ta, ông ấy nói ông ấy sẽ không kéo ta lên, cũng sẽ không để bất kỳ ai xuống dưới cứu ta. Ta phải học cách tự mình leo lên, nếu ta không leo lên thì cứ chết đói ở dưới hố đi…”

“Ta khóc lóc cầu xin ống ấy rất lâu, nhưng ông ấy đi mất rồi, không quan tâm đến ta. Sau đó ta leo lên rất nhiều lần, ngã lăn ra đất không biết bao nhiêu lần, cuối cùng thật sự tự leo lên được. Ta nghĩ, hoá ra ta không cần cầu xin ai, tự ta có thể cứu mình ra… Sẽ không có ai đến cứu ta, cha cũng sẽ không…”

Hạ Tư Mộ nghĩ, thảo nào hắn chưa từng giận cha không cứu hắn lúc hắn bị bắt cóc đến Đan Chi, hoá ra khoảng cách giữa bọn họ đã có từ sớm rồi.

“Đến năm ta mười bốn tuổi trở về… Gần như không còn ai nhớ chuyện này nữa.” Đoạn Tư cọ cọ gương mặt Hạ Tư Mộ, thấp giọng nói: “Có một lần ta nhắc với quản gia, ông ấy mới nhớ lại. Ông ấy nói cho ta biết thật ra ngày đó cha vẫn luôn đứng cách đó không xa canh miệng hố, đứng dưới nắng mấy canh giờ liền, mãi đến khi thấy ta leo lên miệng hố mới rời đi…”

Bàn tay vỗ vai Đoạn Tư dừng lại, Đoạn Tư thở dài một hơi, hắn ôm Hạ Tư Mộ, nói: “Có lẽ ông ấy yêu ta, hẳn là ông ấy yêu ta lắm.”

So với người mẹ gần như chưa bao giờ chú ý đến hắn thì ít ra trong mấy canh giờ dưới ánh mắt trời thiêu đốt kia, cha hắn đã dành cho hắn sự chân thành.

“Nhưng mà muộn rồi, mọi thứ đều đã quá muộn rồi.”

Giữa hai cha con, máu mủ ruột rà, ân nặng như núi lại có khoảng cách trong lòng, mong muốn khác nhau.

Đã quá muộn.

Hạ Tư Mộ hôn trán hắn, nhẹ giọng nói: “Ngủ một giấc đi, nghỉ ngơi một chút, đừng nghĩ đến những việc này.” Đoạn Tư chậm rãi gật đầu.

Khi Phương Tiên Dã đến ở chùa Kim An ngoài thành thăm Tùng Vân đại sư, hắn ta nhận được bức thư Đoạn Tĩnh Nguyên sai nha hoàn mang đến, trong thư nói Đoạn Tư đã trở về, nhưng trước mắt đang hôn mê bất tỉnh.

Hắn ta giơ bức thư trên ngọn nến đốt đi, thấp giọng nói: “Biến mất hơn một tháng, chỉ gây phiền phức cho người khác.”

Rốt cuộc hắn ta không cần thi thoảng lại đến Đoạn phủ giả làm Đoạn Tư nữa, Phương Tiên Dã thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này qua đi thì chuyện khác lại xuất hiện trong đầu, thánh chỉ mà hắn ta vẫn giữ ở nhà như một cái xương mắc trong cổ họng hắn ta.

“Đại sư, ta nên làm sao đây?” Phương Tiên Dã nhìn Tùng Vân đại sư đối diện, hỏi như vậy.

Tuy hắn ta không nói là chuyện gì, nhưng Tùng Vân đại sư lại biết rõ. Vị hoà thượng trầm tĩnh nhiều năm lần chuỗi Phật châu, thở dài: “A di đà phật, dụ.c vọng như khói lửa không ngừng, bản tính thiện ác đối chọi lẫn nhau, nguy hiểm rình rập khắp nơi.(*) Không thẹn với lòng là được.”

“Không thẹn với lòng…” Phương Tiên Dã lặp lại.

Thế nhưng lòng người phức tạp, dù có là lòng mình đi nữa thì có mấy ai nhìn thấu được đâu?

Phương Tiên Dã cáo biệt Tùng Vân đại sư, khi về lại phủ thì gặp quản gia hoảng hốt chạy tới, nói với hắn ta: “Đại nhân! Đại nhân, không hay rồi, ngài vừa ra ngoài được nửa ngày thì trong nhà có trộm!”

Phương Tiên Dã giật mình, vội nói: “Có mất thứ gì không?”

“Thư phòng và phòng ngủ của đại nhân bị lục tung cả lên, bình thường ngài không cho chúng ta dọn dẹp, chúng ta cũng không dám…”

Phương Tiên Dã giật mình, hắn ta lập tức bước nhanh qua thính đường đến thẳng phòng ngủ, đóng cửa lại sau đó sờ so.ạng cái hộp dính ở dưới giường, mở hộp ra cầm cuộn mật chỉ giấu bên trong lên, mở ra xác nhận nó vẫn bình yên vô sự, bấy giờ trái tim đập liên hồi của hắn ta mới bình tĩnh lại.

Ngoài cửa có người hầu hỏi có cần dọn phòng hay không.

Phương Tiên Dã bảo không cần, sau đó cất mật chỉ vào hộp rồi gắn xuống dưới giường.

Phòng bị lật tung hết lên, mất rất nhiều tranh và đồ sứ quý báu mà hắn ta cất giữ. Phương Tiên Dã sắp xếp mọi thứ trong phòng ngăn nắp lại, đồng thời suy nghĩ xem liệu vụ trộm này có thật sự chỉ là việc tình cờ không?

Trong thời buổi này, mỗi một việc tình cờ đều phải được giải quyết một cách thận trọng.

Hắn ta tự dọn dẹp phòng ngủ sạch sẽ rồi đi đến thư phòng xem xét mất mát, vừa nhìn một lượt thư phòng hắn ta đã căng thẳng, thầm nhủ không ổn, vội chạy về phòng ngủ, cúi đầu nhìn gầm giường.

Chiếc hộp đựng mật chỉ đã biến mất.

Đây là một cái bẫy! Giả vờ trộm để khơi dậy lòng nóng vội trong hắn ta, khiến hắn ta đi xem món đồ bí mật quan trọng nhất của mình, biết được bí mật của hắn ta giấu ở nơi nào, sau đó nhân lúc hắn ta rời đi lần nữa mới thật sự trộm đồ.

Phương Tiên Dã chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, hắn ta đỡ ván giường chậm rãi ngồi dậy, người hầu đi theo hắn ta chạy tới hỏi: “Đại nhân? Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Phương Tiên Dã lạnh lùng nói.

Là ai theo dõi hắn ta? Người kia đã biết chuyện mật chỉ từ trước sao?

Hắn ta… Phải đi tìm Đoạn Tư sao? Nhưng trong thư Đoạn Tĩnh Nguyên nói Đoạn Tư đang hôn mê bất tỉnh, bây giờ có đi tìm Đoạn Tư cũng không thể thương lượng được.

Không hiểu sao Phương Tiên Dã lại thở phào nhẹ nhõm khi nghĩ rằng không cần nói chuyện này cho Đoạn Tư, nhưng lại vì sự lảng tránh của mình mà nôn nóng hơn. Hắn ta thở dài xoa huyệt thái dương, đấm một quyền xuống bàn, ấm trà trên bàn va vào đĩa sứ phát ra âm thanh chói tai, giống như tâm trạng bấn loạn, phiền lòng không yên của hắn ta giờ phút này.

Tin đồn bệnh tình của Đoạn Tư trở nặng, bất tỉnh nhân sự truyền ra, nghe nói là mời đại phu cực kỳ cao minh từ ngàn dặm xa xôi tới, đang chẩn trị cho Đoạn Tư ở Hạo Nguyệt cư, bình thường không cho người khác tuỳ tiện tới gần. Phương Tiên Dã thử truyền tin cho Đoạn Tư theo phương thức mà trước kia hắn ta và Đoạn Tư đã thoả thuận nhưng không được hồi đáp, có lẽ hắn thật sự bệnh nặng mất đi ý thức rồi.

Bốn năm ngày trôi qua, tin tức Triệu soái sợ tội tự sát ở tiền tuyến truyền về, nhất thời khiến dân chúng khiếp sợ. Có điều, sau khi Triệu Thuần tự sát, quân đội Đại Lương lại chiến đấu tốt hơn trước, đã giành lại vùng đất Phong châu.

Hôm nay lúc bãi triều, Lâm Quân đột nhiên gọi Phương Tiên Dã lại, nói Hoàng Thượng có việc muốn bí mật triệu kiến hắn ta.

Lâm Quân đã không còn dáng vẻ dè dặt như khi Phương Tiên Dã đưa hắn ta về từ bờ Bắc nữa, nay hắn ta đã là quan tứ phẩm Thông nghị đại phu Lại bộ thị lang. Khi mới đến Nam Đô, hắn ta chỉ là một quan nhỏ không được lên triều, nhưng vì yêu thích hoa cỏ chim chóc mà kết giao được với Tấn vương lúc bấy giờ, lặng yên không một tiếng động trở thành tâm phúc của Tấn vương. Sau khi Tấn vương đoạt quyền kế vị, hắn ta lên thẳng như diều gặp gió, hiện giờ là hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng, không ít đại thần trong triều muốn nịnh bợ hắn ta.

Chỉ là, Lâm Quân sớm đã có ý xa cách thần tử hai phe Kỷ vương và Túc vương, Phương Tiên Dã lại bị giáng chức quan nhàn tản, một năm nay hai người không không liên lạc nhiều với nhau.

Phương Tiên Dã nhìn lướt qua Lâm Quân, hành lễ nói: “Làm phiền Lâm đại nhân dẫn đường.”

Hắn ta không phải thần tử tâm phúc của Hoàng Thượng, trước đó Hoàng Thượng cũng cố ý lạnh nhạt, sao bây giờ lại đột nhiên bí mật triệu kiến hắn ta?

Lâm Quân cùng hắn ta sóng vai đi đến Ninh Nhạc điện của Hoàng Thượng, cười nói: “Năm đó Phương đại nhân đưa ta từ bờ Bắc đến Nam Đô, có ơn tri ngộ. Lâm mỗ không có gì báo đáp, chỉ có thể cố chút sức mọn, chúc Phương đại nhân từ nay về sau một bước lên mây.”

Phương Tiên Dã quay đầu lại nhìn về phía Lâm Quân, mặt không đổi sắc nói: “Lâm đại nhân đang nói gì vậy, Phương mỗ nghe không hiểu.”

Lâm Quân thản nhiên nói thẳng ra: “Không phải Phương đại nhân có một đạo thánh chỉ sao? Một thánh chỉ giúp quân tử, phạt kẻ phản tặc.”

Phương Tiên Dã dừng bước, hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Quân, cắn răng nói: “… Là ngươi?”

“Cái gì là ta? Bây giờ Phương đại nhân nói gì ta lại không hiểu. Phương đại nhân có một đạo thánh chỉ nhờ ta chuyển cho Thánh Thượng, thực hiện di nguyện của tiên hoàng, chẳng lẽ không phải như vậy sao? Chẳng lẽ Phương đại nhân định giấu thánh chỉ, giữ bí mật không thực hiện sao?”

______________

*** Cây mai ở đây không phải là cây mai vàng trong miền Nam nhé mọi người, nó là cây mơ mai có màu trắng, hồng hoặc đỏ sẫm cơ.