Hán Đông Khuê rút cục cũng chịu dừng tay, khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy dáng vẻ ham muốn, hai mắt có chút đỏ nhìn chằm chằm vào đôi chân dài miên man của Bách Lý Giai Ninh.
Thấy người bên trên dường như không có hành động tiếp theo, Bách Lý Giai Ninh trong bụng mừng thầm vì không bị anh phát hiện, nếu cả hai lâm vào hoàn cảnh bốn mắt nhìn nhau thì sẽ vô cùng khó xử. Nhưng vì hai mắt đang nhắm chặt nên cô không thể nhìn thấy tình hình trước mặt. Cô tự nhiên có cảm giác mình như một con cá đang nằm ngoi ngóp trên thớt, mặc cho người ta tuỳ ý chém giết.
Đang còn cảm thấy may mắn vì mình giả vờ ngủ trót lọt, bàn tay ấm nóng của Hán Đông Khuê đã lần nữa luồn vào giữa hai chân cô, ngang nhiên chạm vào quần lót mỏng manh. Trong đầu Bách Lý Giai Ninh lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Bị anh kích thích suốt khoảng thời gian dài, dịch ướt át dưới thân của cô chảy ra nhiều đến nỗi thấm cả ra ngoài đáy quần lót màu trắng, khiến lớp che chắn cuối cùng đã trở thành gần như xuyên thấu, thấp thoáng hiện lên hình dạng đoá hoa mọng nước yêu kiều. Hán Đông Khuê nhó nhọc nuốt nước bọt, không kìm được đưa ngón tay chạm vào đáy quần ướt đẫm, khẽ xoa nhẹ, giọng nói đã trầm khàn đến mức đáng sợ.
“Tiểu yêu tinh, đang ngủ mà cũng ướt đến như vậy, nếu tỉnh dậy không biết sẽ còn ướt thành cái dạng gì đây… Thật muốn nhai nuốt em đến cả xương cũng không còn.”
Ngón tay Hán Đông Khuê nhấn nhẹ vào chính giữa khe trũng trên đáy quần lót, Bách Lý Giai Ninh thiếu chút nữa là đã nhảy dựng lên, cô cố gắng nằm cứng đờ không nhúc nhích, chân còn lại duỗi đến thẳng tắp, nhưng dường như Hán Đông Khuê đang say đắm trong dục vọng nên vẫn không mảy may phát hiện ra.
Trống ngực Bách Lý Giai Ninh đập liên hồi, hàm răng cắn chặt môi dưới, không để mình rên rỉ thành tiếng. Cảm giác kích thích đột ngột đánh úp xuống khiến cô vừa cảm thấy ngượng ngùng lại vừa trống rỗng. Cô muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, thậm chí còn có chút chờ mong người đàn ông này xâm nhập sâu hơn.
Ban đầu cô cảm thấy giả vờ ngủ là hành vi hợp lí nhất trong tình huống này, nói không chừng anh sờ soạng hôn liếm vài cái rồi thôi. Nhưng bây giờ ngay cả chỗ không nên sờ anh cũng sờ qua rồi, bảo cô tiếp tục giả vờ ngủ kiểu gì đây?
Có lẽ cô phải làm ra vẻ tỉnh dậy thôi, cùng lắm là khảng khái vỗ ngực thừa nhận bản thân từ đầu đến cuối vẫn luôn giả vờ ngủ là được chứ gì.
Cô âm thầm hạ quyết tâm, nếu anh đè cô ra làm thịt ngay tại chỗ, cô sẽ nhiệt tình mà phối hợp. Hán Đông Khuê rất đẹp trai phong độ, cô nhìn trái phải trên dưới thế nào cũng thuận mắt, không những thế còn nấu ăn ngon, kiếm tiền giỏi. Bản thân cô cũng không phải kiểu phụ nữ trinh tiết liệt nữ, phát sinh loại chuyện nam nữ vui vẻ cô cũng không phải chịu thiệt. Nhưng với điều kiện đối tượng hoan ái phải là người cô thích, không thì chí ít cũng phải là một người đàn ông đẹp trai ưu tú. Mà hình như Hán Đông Khuê thoả mãn cả hai điều kiện này…
Cho dù cô chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy qua heo chạy, thấy các nữ diễn viên AV rên rỉ la hét sung sướng như thế, bây giờ nếu cô được Hán Đông Khuê hầu hạ, chắc hẳn cũng sẽ được hưởng thụ bản năng nguyên thuỷ vui sướng nhất của nhân loại. Theo như một số tài liệu cô từng đọc, bản năng tính dục xếp thứ 4 trên 18 bản năng tự nhiên của con người cơ mà.
Hán Đông Khuê nhìn cô không chớp mắt, nếu bây giờ anh tiến thêm một bước, chỉ cần nhẹ nhàng kéo nhẹ nơ buộc hai bên, quần lót sẽ từ nơi riêng tư của cô mà rơi xuống.
“Tiểu yêu tinh, tuy rất muốn em ngay bây giờ nhưng mà tôi không thể làm chuyện đó với em ở đây được. Lần đầu tiên của tôi và em nhất định phải ở trong phòng ngủ riêng tư. Tôi sẽ dùng tay, dùng miệng an ủi thân thể em khiến em biến thành một vũng nước nhỏ. Sau đó tôi sẽ mở rộng hai chân em, tiến vào bên trong làm cho em dục tiên dục tử. Chúng ta sẽ lăn lộn trên chiếc giường lớn mềm mại, thử qua thật nhiều tư thế rồi cùng nhau lên đỉnh. Giai Ninh, mau đồng ý làm bạn gái của tôi nhé, tôi sắp nhịn đến mức phát hoả rồi.”
Bách Lý Giai Ninh không biết những lời này là anh độc thoại hay anh đã sớm biết cô giả vờ ngủ, bây giờ đang nói với cô.
Hán Đông Khuê nói xong liền chỉnh lại váy áo cho cô, sau đó còn cẩn thận kéo chăn che kín người cô từ bụng đổ xuống. Bách Lý Giai Ninh trong lòng thầm mắng một câu: “Ăn vụng khéo chùi mép!”
Đợi một lúc sau Bách Lý Giai Ninh mới từ từ mở mắt vươn vai, tay còn giả vờ dụi mắt, cố nặn ra giọng nói trầm khàn của người vừa mới ngủ dậy. “Tôi ngủ quên bao lâu rồi?”
“Gần 1 tiếng rồi.” Hán Đông Khuê đang ngồi ngay ngắn ở mép giường, hai chân gác lên nhau, đầu dựa vào thành giường, hai tay trên đùi cầm một quyển tạp chí ngành y tế, mắt nhìn chăm chú vào trang giấy chi chít chữ.
“Anh cầm ngược rồi.”
“Sao cơ?” Hán Đông Khuê ngớ người, cúi đầu xuống mới phát hiện thấy quyển tạp chí trên tay mình đúng là đang cầm ngược. Anh mải che giấu bộ dạng mất tự nhiên sau khi ăn vụng, căn bản không hề để ý trên tay mình là cái gì.
Hán Đông Khuê buồn bực gấp quyển tạp chí trên tay lại rồi ném sang một bên, trong lòng cảm thấy vô cùng quẫn bách, sắc mặt anh rất khó coi, lạnh lùng mở miệng nói: “Quyển đó cũ rồi, bìa bị bung gáy được người ta dán lại, dán bị ngược chứ không phải tôi đọc ngược.”
Kì thực quyển tạp chí đó mới xuất bản được hai ngày, ngồi ở tận chỗ Bách Lý Giai Ninh mà vẫn còn ngửi thấy mùi thơm của mực in và giấy in…
Nghe thấy lời biện bạch như trẻ con mẫu giáo này, Bách Lý Giai Ninh cũng chẳng buồn bắt bẻ làm gì, xoa xoa bụng nói: “Tôi đói rồi, tôi muốn ăn hamburger.”
“Em chắc cũng biết đồ ăn nhanh rất nhiều dầu mỡ lại không đảm bảo vệ sinh nhỉ?” Hán Đông Khuê nhíu mày nói.
“Tôi mặc kệ, đối với tôi thì ăn ngon mặc đẹp chơi vui mới là ưu tiên hàng đầu.” Tất nhiên là bao gồm cả việc chơi với thân thể anh!
“Bó tay với em!” Hán Đông Khuê không nhịn được lắc đầu cảm thán, tiểu thiên hạ này muốn gì anh cũng cho, miễn là trong khả năng của anh, anh sẵn sàng chiều chuộng cô.
…
Sau khi đánh chén no nê, Bách Lý Giai Ninh chân cũng đã hết đau, cùng Hán Đông Khuê đi đến địa điểm trò chơi tiếp theo. Lúc đi qua trò chơi đu quay khổng lồ thì Hán Đông Khuê bỗng nhiên giảm tốc độ rồi dừng lại hẳn. Bách Lý Giai Ninh không nhịn được quay đầu hỏi: “Anh muốn chơi…?”
“Tôi muốn chơi trò này.” Hán Đông Khuê không do dự gật đầu khẳng định.
“Không phải anh sợ độ cao sao?”
“Cái này quay rất chậm, không nhìn xuống đất sẽ không sợ.”
Hai người mua vé khoang đôi, mới vừa bước vào chốc lát thì vòng đu quay đã bắt đầu chậm rãi chuyển động. Bách Lý Giai Ninh ngồi một bên nhìn xuống, thấy mặt đất bên dưới cách mình càng ngày càng xa, cả công viên giải trí to lớn dần dần thu nhỏ lại lọt vào tầm mắt.
Lúc vòng đu quay lên đến chỗ cao nhất của nó, Bách Lý Giai Ninh có cảm giác toàn bộ thành phố Bắc Thần hoa lệ đều đang ở dưới chân mình. Người và vật bên dưới đã cách xa đến mức từ trên cao nhìn xuống chỉ như những chấm đen nhỏ xíu, mắt thường không thể thấy rõ.
Bây giờ đã là gần 3 giờ chiều, tuyết đã ngừng rơi, mặt trời bắt đầu ló ra, bầu trời trở nên sáng sủa quang đãng hơn. Ánh sáng vừa đủ, cũng không khiến người ta bị chói mắt.
Hán Đông Khuê ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cô từ phía sau. Làn da trắng nõn như bạch ngọc của cô dưới ánh mặt trời ửng lên một màu hồng nhạt, sống mũi cao vút hoàn hảo, khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp đẽ mê hồn.
“Tôi nghe nói có một truyền thuyết về vòng đu quay khổng lồ, khi quay đến chỗ cao nhất, nếu hai người yêu nhau dành cho nhau một nụ hôn là có thể sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.” Hán Đông Khuê chậm rãi nói.
“Anh tin thật đấy à?” Bách Lý Giai Ninh nhoẻn miệng cười hỏi.
“Ừ, tôi tin.”
“Thật ra anh chỉ muốn tìm cớ để hôn tôi thôi chứ gì?”
“Giai Ninh, tôi thật sự tin mà.”
Bách Lý Giai Ninh vốn dĩ cho rằng người làm kinh doanh như Hán Đông Khuê sẽ không tin vào những thứ phi lí không có cơ sở khoa học, nữa là truyền thuyết cổ tích ngốc nghếch chỉ dành cho thiếu nữ này. Nhưng cô không ngờ anh lại tin vào nó.
Khuôn mặt tuấn lãng của Hán Đông Khuê nhiễm một tầng áng sáng mỏng, cảm tưởng như đang phát sáng lấp lánh. Trong lòng Bách Lý Giai Ninh dâng lên một loại cảm xúc rung động mãnh liệt.
Loại cảm xúc không tên này thôi thúc cô đến gần người đàn ông bên cạnh mình hơn.
Hán Đông Khuê nghĩ cô im lặng là đang cười nhạo mình, vội vàng lên tiếng giải thích. “Tôi tin là bởi vì em…”
Lời đang nói dở biến mất ở khoảng cách giữa hai đôi môi.
Trên độ cao 70 mét, bốn phía toàn bộ là vách kính thuỷ tinh trong suốt, Bách Lý Giai Ninh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu lên môi Hán Đông Khuê. Một nụ hôn không kịch liệt, không nóng bỏng, chậm rãi như một dòng nước ấm chảy vào lòng từng chút từng chút một.
Lúc rời khỏi vòng đu quay khổng lồ, hai người một trước một sau bước xuống, không ai nói với ai câu nào nhưng ánh mắt đều phát sáng lấp lánh, mỉm cười thoả mãn rời đi.
…
Hán Đông Khuê được người trong lòng chủ động hôn môi, tâm trạng bỗng nhiên hưng phấn lạ thường. Anh đưa Bách Lý Giai Ninh đi chơi đủ mọi trò, hai người như hai đứa trẻ to xác vui đùa khắp nơi. Chơi mệt rồi, Bách Lý Giai Ninh chạy đi mua hai cây kẹo bông trong lúc Hán Đông Khuê đang bận nghe điện thoại.
“Hôm nay đúng thật là rất vui!” Bách Lý Giai Ninh cắn một miếng kẹo bông, vị ngọt ngào xông thẳng vào trong tim.
Cô giơ cây kẹo lên trước mặt Hán Đông Khuê, anh lắc đầu tỏ vẻ không ăn.
“Thôi nào.” Bách Lý Giai Ninh cười tủm tỉm xé một ít kẹo bông nhét vào miệng Hán Đông Khuê. “Đã đến đây rồi thì anh nên tuỳ hứng một chút đi.”
Đút cho Hán Đông Khuê xong, cô lại cúi đầu ăn cây kẹo của mình. Quay đầu sang nhìn anh, cô bỗng bắt gặp ánh mắt của anh rất lạ. Bất chợt, anh đưa tay về phía khuôn mặt cô.
Không phải là Hán Đông Khuê đang muốn hôn cô đấy chứ? Nghĩ đến đây, cô nhắm chặt mắt rồi rụt cổ lại.
“Kẹo bông dính đầy miệng em rồi đây này.”
Hán Đông Khuê khẽ cười rồi nhẹ nhàng cúi xuống, lấy tay lau vết kẹo trên miệng cô, cử chỉ vô cùng ân cần dịu dàng. Hai má Bách Lý Giai Ninh nóng bừng, chân như chôn chặt tại chỗ.
Mọi dây thần kinh của cô như bị tê liệt, đầu óc lúc này bỗng nhiên rối bời chẳng suy nghĩ được gì nữa. Cô thấy tim mình đập mạnh bất thường. Thình thịch thình thịch!
“Ninh Ninh, mày bị sao vậy? Bình tĩnh lại đi!” Bách Lý Giai Ninh hít vào thở ra mấy cái để tự trấn an bản thân.
“Em làm sao thế?” Người bên cạnh thấy những biểu hiện kì lạ của cô liền quan tâm hỏi.
“Tôi… tôi không sao.” Bách Lý Giai Ninh ấp úng trả lời.
“Hay là cảm lạnh rồi?” Hán Đông Khuê nheo mắt, đưa tay đặt lên trán cô. Sau đó anh cởi áo khoác dạ nhẹ nhàng choàng qua vai cô.
“Có lạnh lắm đâu.” Bách Lý Giai Ninh nghiêng người tránh chiếc áo.
“Ngoan, mặc vào. Hay là em muốn bị cảm lạnh?”
Mắt thấy Hán Đông Khuê vẫn đang duy trì tư thế cầm áo khoác một cách kiên nhẫn, Bách Lý Giai Ninh đành lách mình chui vào, lén lút hít hà mùi hương gỗ ấm áp nam tính của anh còn vương trên áo.
Hai người chơi ở công viên giải trí đến khi trời tối, Bách Lý Giai Ninh dẫn Hán Đông Khuê đi ăn tôm hùm đất.
…
Mặc dù quán này không tính là quán ăn lề đường, nhưng thực chất cũng chỉ được cải tạo từ một căn nhà cấp 4 cũ, ngoài bàn ghế và một cái bảng menu ra thì không trang trí gì nữa. Nhân viên phục vụ và chủ quán đều là người nhà.
Ban đầu cô sợ anh sẽ không chịu ngồi những nơi như thế này, ai ngờ Hán Đông Khuê lại không hề tỏ vẻ coi thường, còn tự mình lấy giấy ăn lau sạch mặt bàn và bát đũa.
“Ninh Ninh, dẫn bạn trai đến ăn hả?” Bách Lý Giai Ninh và Đồng Tĩnh Nghi là khách quen của quán nên cả gia đình chủ quán đều biết cô. Thấy Bách Lý Giai Ninh lần đầu dẫn theo một người đàn ông, chị chủ quán họ Hà không khỏi có chút tò mò.
“Dạ, khô…” Cô còn chưa nói hết câu đã bị Hán Đông Khuê cướp lời. “Đúng vậy, tôi là bạn trai của Ninh Ninh.”
“Bạn trai em đẹp trai thật đấy, hai người rất xứng đôi, chị nhìn mà còn mê đây này.” Chị Hà nở nụ cười trêu chọc, Bách Lý Giai Ninh đành phải cười hùa theo, sau đó quay sang lườm Hán Đông Khuê một cái cháy mặt.
Con trai chị Hà đang học cao trung ló đầu ra nói: “Mẹ ơi, con cảm giác mặt anh trai này quen lắm, chắc chắn là nhìn thấy ở đâu rồi ấy.”
Chị Hà xua tay đuổi cậu nhóc đi, nhỏ giọng quát: “Đi đi, một là về nhà học bài, hai là ngoan ngoãn ra bán hàng phụ mẹ. Cho con chọn một trong hai.”
Cậu bé bĩu môi tỏ vẻ hờn dỗi. “Mẹ nhiều chuyện thì được, con mới nói một câu đã bị đuổi. Người lớn thật là bất công!”
Chị Hà cầm cái muôi định gõ vào đầu cậu nhóc, cậu ta liền nhanh chân chạy biến ra ngoài.
“Chị Hà, cho em 1 kg rưỡi tôm sốt chua cay, 1 kg rưỡi tôm sốt bơ tỏi, hai chai bia, thêm 10 xiên thịt dê nướng sẵn.”
“Có ngay, có ngay!” Chị Hà đứng trong nhà gọi với ra ngoài dặn nhân viên chuẩn bị thức ăn cho bàn của hai người. Mấy giây sau cậu nhóc con trai chị Hà bưng hai chai bia lên trước, còn thấp giọng nói nhỏ: “Em nhận ra anh rồi, người nổi tiếng phỏng vấn trên TV. Anh cứ yên tâm, dù quán ăn nhà em chỉ là quán nhỏ nhưng em rất có đạo đức nghề nghiệp nha, chuyện ngày hôm nay em lấy danh dự ra đảm bảo sẽ giữ bí mật cho anh.” Nói rồi cậu ta còn nháy mắt một cái rồi mới chạy ù đi.
“Anh cũng nổi tiếng gớm nhỉ? Cao phú soái, không những là hình mẫu lí tưởng của các cô gái mà còn của các bạn nhỏ.”
“Em lo mà giữ tôi đi.” Hán Đông Khuê cong môi cười nói, cúi đầu bật nắp hai chai bia. Chị Hà bê khay tôm của bọn họ lên bàn, 3 kg tôm chia thành hai bát lớn. Mỗi con tôm hùm cầm lên đều nặng tay, tươi sống no đủ, thịt tôm chắc nịch có vị beo béo ngòn ngọt kết hợp với gạch tôm ngầy ngậy, chấm vào bát nước sốt chua chua cay cay mằn mặn, mới nghĩ đến thôi đã đủ làm người ta muốn chảy nước miếng.
Một bàn tay thon dài sạch sẽ vươn qua lấy một con tôm hùm đất trong bát, nhẹ nhàng bóc vỏ. “Răng rắc” hai tiếng, vỏ tôm liền bị tách rời, lộ ra thịt tôm trắng như tuyết, lăn qua một lớp sốt chua cay, sau đó hạ cánh vào trong bát của cô.
“Ăn đi.” Hán Đông Khuê lại bốc tôm hùm trong bát, tiếp tục bóc vỏ.
Bách Lý Giai Ninh bỏ con tôm vào trong miệng, cười nói: “Buổi hẹn hò đầu tiên của bố mẹ tôi chính là tại quán ăn này đấy, nhưng ngày ấy nó nằm ở nơi khác cơ. Sau này dãy phố đó bị phá để quy hoạch mở rộng mặt đường, quán liền chuyển qua đây. Chị Hà là con gái chủ quán năm xưa nên có thể nói đây là quán gia truyền.”
Hán Đông Khuê ngừng động tác bóc tôm, nheo mắt hỏi: “Em dẫn tôi đến nơi bố mẹ em ngày xưa từng hẹn hò?”
“Đúng vậy, anh không thấy quán này ăn rất ngon à? Hay là không hợp khẩu vị của anh?” Bách Lý Giai Ninh cắn một miếng thịt dê nướng, thấy anh đang bận bóc tôm liền tiện tay cầm một xiên khác đưa lên miệng anh.
Hán Đông Khuê cúi đầu ăn thịt dê, vừa ăn vừa tủm tỉm cười, ăn hết xiên thịt mới nói: “Rất ngon.”
Bách Lý Giai Ninh nhoẻn miệng cười. “Ngon thì hôm khác tôi lại dẫn anh đến đây ăn.”
“Được.”
Hán Đông Khuê rất hài lòng, cô dẫn anh đến nơi bố mẹ cô ngày xưa từng đến, chắc chắn là trong lòng cô ít nhiều cũng có tình cảm với anh.
Có Hán Đông Khuê một bên bóc vỏ tôm, Bách Lý Giai Ninh một mình ăn hết gần hai khay tôm hùm đất. Nhìn vỏ tôm chất đống trong khay, Bách Lý Giai Ninh ngượng ngùng nói nhỏ: “Xin lỗi, tôi mải ăn quá, ăn gần hết tôm rồi…”
“Không sao, nhìn em ăn tôi cũng thấy no rồi. Ừm… cổ nhân có câu tú sắc khả xan, tôi thấy rất đúng trong trường hợp này.”
Chị chủ quán ngồi gần đó nghe lỏm được liền bụm miệng cười, khuôn mặt Bách Lý Giai Ninh thoáng chốc đỏ bừng.
Người đàn ông đáng đánh này, còn dám thả thính cô giữa chốn đông người.