Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt, Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người

Chương 49: Tình Nhân Được Tổng Giám Đốc Bao Dưỡng?



Sau khi xuất viện, Hán Đông Khuê ngay lập tức thu dọn quần áo và một ít vật dụng cá nhân, chuyển đến sống chung với Bách Lý Giai Ninh ở tiểu khu Lục Gia Trang.

Hán Đông Khuê ngồi trên sofa ngắm nhìn toàn bộ căn nhà. Căn hộ của Bách Lý Giai Ninh rộng hơn 200 mét vuông, bài trí theo phong cách đậm chất Bắc Âu, thiên về tối giản và thanh lịch.

Sàn nhà lát gỗ thông tự nhiên cùng các bức tường đều sơn màu trắng. Phòng khách đặt bộ sofa vải màu xám và bàn cafe cùng màu, phía dưới lót thảm lông trắng muốt. Khung cửa sổ sát đất cũng được sơn trắng với các tấm rèm trong suốt, dưới chân đặt ghế lười bằng lông thú, bên cạnh là giá sách âm tường và đèn cây đọc sách màu kem. Trên giá phần lớn là sách về kiến trúc, thời trang và nghệ thuật quảng cáo, còn có một ít tạp chí thời trang nước ngoài và vài quyển sách kinh tế. Giữa bức tường căn phòng có một cái lò sưởi bằng đá cẩm thạch xám, trên bệ lò sưởi đặt một chậu cây nhỏ cùng mấy món đồ trang trí mang đậm phong cách nghệ thuật trừu tượng.

Trên bức tường cạnh lò sưởi treo một bức ảnh chụp chính cô được lồng khung kính. Trong ảnh cô nằm trên thảm cỏ xanh mượt, mặc váy trễ vai màu cam, hai tay ôm lấy một bó cúc dại, tóc dài xoã tung trên cỏ, khuôn mặt tươi cười, nhìn qua đã thấy không hề trang điểm. Hán Đông Khuê vươn tay vuốt ve khung ảnh, Ninh Ninh của anh luôn xinh đẹp như thế, dù có để mặt mộc vẫn có thể hút hồn người khác.

Phòng bếp sử dụng gam màu trắng tinh kết hợp với dãy chao đèn sơn đen, vật dụng trong bếp được sắp xếp cực kì gọn gàng ngăn nắp nhưng lại không hề có dấu hiệu được sử dụng thường xuyên. Bàn ghế phòng ăn đều làm từ gỗ tự nhiên sáng màu đem lại cảm giác mộc mạc nhưng vẫn sang trọng.

Mở cửa phòng bếp đi ra là ban công, bên ngoài đặt hai chiếc ghế mây phủ chăn và đệm, ở giữa là bàn tròn nghệ thuật bằng kim loại, trên bàn đặt lọ hoa giả và bộ ấm chén pha trà. Dưới mặt đất cũng như trên lan can có rất nhiều chậu cây xanh và cả cây dây leo. Chỉ cần mở cửa ban công là ánh sáng tự nhiên sẽ tràn vào, lấp đầy không gian phòng bếp vốn có gam màu tuyết trắng lạnh lẽo.

Phòng thử đồ của cô cực kì rộng, gương soi toàn thân được lắp ở bề mặt tường đối diện với dãy tủ quần áo. Tất cả các ngăn tủ đều thiết kế theo kiểu âm tường, bề mặt sử dụng kính cường lực trong suốt, còn có chế độ tự động xoay vòng tròn để tận dụng tối đa không gian, như thế sẽ treo được nhiều quần áo hơn.

Trong tủ đều là trang phục hàng hiệu, Hán Đông Khuê mới nhìn lướt qua đã thấy cơ man nào là Louis Vuitton, Chanel, Dior, Gucci, Prada, Versace, Saint Laurent,… Những nhãn hiệu xa xỉ đắt đỏ nhưng ít phổ biến hơn như Giambattista Valli, Brunello Cucinelli, Oscar de la Renta, Alexandre Vauthier, Ermanno Scervino,… cũng rất nhiều. Cô dành riêng một khu vực cho giày dép, túi xách, phụ kiện và trang sức. Phía bên trong các ngăn tủ hay là trên gương đều gắn bóng đèn LED cảm ứng sáng trưng cùng với hệ thống máy xông tinh dầu tự động mùi oải hương. Giữa căn phòng còn có ghế sofa và bàn cafe nho nhỏ, trên mặt bàn đặt một lọ hoa mẫu đơn và vài quyển tạp chí thời trang nước ngoài. Từ phòng thử đồ này có thể nhìn ra, chủ nhân của nó là một người vô cùng đam mê thời trang.

Hán Đông Khuê mở tủ lạnh ra xem, bên trong không hề có bất kì dấu hiệu nào chứng minh sự tồn tại của nguyên liệu nấu ăn. Cả cái tủ lạnh 735L với 6 cánh cực hiện đại và cao cấp chỉ dùng để bảo quản nước khoáng, nước hoa quả và đồ ăn vặt.

Hán Đông Khuê nhìn túi hạt dẻ ngào đường ngay trước mặt với vẻ mặt ghét bỏ. “Bình thường em ăn mấy thứ này mà sống qua ngày hả?”

“Đâu có. Hôm nào rảnh sẽ đi ăn hàng, không thì gọi đồ bên ngoài về ăn hoặc ăn mỳ tôm. Lâu lâu gọi Nghi Nghi đến nấu lẩu.” Bách Lý Giai Ninh không biết đang làm gì mà loay hoay với cái điện thoại từ nãy đến giờ.

Hán Đông Khuê càng nghe mặt càng đen lại. “Bách Lý Giai Ninh, em có phải phụ nữ không vậy?”

Bách Lý Giai Ninh cười hì hì, tiện tay cho mấy món vào giỏ hàng trên app giao đồ ăn. “Hôm nay không kịp đi siêu thị rồi, em gọi đồ ăn nhé. Pizza được không?”

“Em không biết đường thuê đầu bếp à?” Hán Đông Khuê vặn chai nước táo ép rót vào hai cái cốc thuỷ tinh trên mặt bàn.

“Lúc trước em cũng tính thuê đầu bếp nhưng mà công việc bận rộn quá, ăn uống thất thường không đúng giờ, thế nên mới thôi đấy chứ.”

Hán Đông Khuê nghiêm túc nói: “Từ bây giờ, hàng ngày anh sẽ nấu cơm.”

“Được.” Bách Lý Giai Ninh mím môi cười trộm. “Anh đi siêu thị mua nguyên liệu nhé.”



Hán Đông Khuê cười nhếch mép: “Em biết đi chợ sao?”

Bách Lý Giai Ninh nhe răng cười nịnh nọt.

Sau khi hai người bọn họ đánh chén hết một cái pizza size lớn, Hán Đông Khuê tự động dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, Bách Lý Giai Ninh vô cùng bội phục tốc độ phi thường của anh.

Ăn xong, cô giúp anh treo quần áo vào tủ, khi chiếc áo cuối cùng đã được treo lên gọn gàng, Bách Lý Giai Ninh nhìn thoáng qua một lượt rồi cười lạnh. “Hán Đông Khuê, đống quần áo chỉ toàn đen và xám của anh làm phòng thử đồ của em đột nhiên trở nên u ám lạ thường. Em bắt đầu hối hận rồi đấy.”

“Bây giờ mới hối hận thì đã quá muộn.” Hán Đông Khuê nhún vai cười nói. “Ninh Ninh, em có yêu cầu gì khi sống chung không?”

“Chỉ cần không vứt quần áo bẩn lung tung ra nhà là được. Còn đâu anh không cần làm gì cả, cứ 2 ngày sẽ có người đến quét dọn.”

Chẳng trách nhà cô lại sạch sẽ ngăn nắp như vậy, hoá ra là cô thuê người giúp việc đến dọn dẹp.

Hán Đông Khuê sắp xếp các vật dụng cá nhân vào vị trí riêng, căn hộ rộng lớn của Bách Lý Giai Ninh rất nhanh đã tràn ngập hơi thở đàn ông: sữa tắm nam và kem cạo râu trong phòng tắm, trong cốc có thêm một chiếc bàn chải đánh răng và dao cạo râu, tủ để giày ngoài cửa xuất hiện đôi dép đi trong nhà màu xám, chăn ga gối đệm màu hồng phấn được thay mới toàn bộ bằng màu trà trung tính,…



Ăn chơi phè phỡn 3 ngày, Bách Lý Giai Ninh cuối cùng cũng phải quay lại làm việc.

Sau vụ việc hot search vừa rồi, lời đồn đoán về mối quan hệ giữa Bách Lý Giai Ninh và Hán Đông Khuê bắt đầu tràn lan như nấm mọc sau mưa. Tốc độ buôn chuyện trong công ty còn đáng sợ hơn gấp mấy lần so với Weibo. Bách Lý Giai Ninh hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt những người xung quanh nhìn cô bắt đầu trở nên kì quái, có dò xét, có ngưỡng mộ, có nghi ngờ, có đánh giá, có khinh thường, nhiều nhất vẫn là ghen tị.

Thực ra ngay từ lúc mới vào làm cho đến khi được Lục Tư Thành kiên trì theo đuổi và công khai tỏ tình, Bách Lý Giai Ninh đã nổi đình nổi đám rồi. Thậm chí cô còn có biệt danh trưởng phòng hoa khôi, bây giờ thì cô đã thực sự trở thành đại minh tinh của Aurora. Toàn bộ trên dưới tập đoàn, không người nào là không biết đến cô. Bách Lý Giai Ninh trước giờ vẫn nổi tiếng là xinh đẹp lại cư xử hiền hoà với đồng nghiệp, vậy nên đa số mọi người dù trong lòng ngờ vực hay đánh giá thì vẫn đối xử với cô rất bình thường, không ai làm ra hành động gì quá đáng cả.

Một số người cảm thấy rất hâm mộ Bách Lý Giai Ninh không những xinh đẹp mà còn vô cùng may mắn khi được Hán Đông Khuê để mắt đến. Một vài người đố kị lại tỏ ra ghen ghét, thấy Bách Lý Giai Ninh chẳng qua chỉ được cái vẻ ngoài, còn đâu thân phận cũng bình thường, chẳng có gì cao sang. Thậm chí còn có lời đồn Bách Lý Giai Ninh là tình nhân được Hán Đông Khuê bao dưỡng.

Bách Lý Giai Ninh thẳng thắn đối mặt với những lời đồn này, cô nghĩ rằng phàm là người sống trong tập thể, ai mà chẳng có lúc bị dính vào những lời đồn đại thất thiệt. Miệng lưỡi là của bọn họ, cô không cần phí công quản, cũng chẳng quản được. Nếu cô đứng lên thanh minh có khi lại phản tác dụng, càng tô lại càng đen, tốt nhất là mặc kệ bọn họ.

Thực ra bọn họ đồn đoán như vậy cũng có phần hợp lí, bởi vì thân phận giữa Hán Đông Khuê và Bách Lý Giai Ninh quá mức cách biệt, một người là Tổng giám đốc cao cao tại thượng, một người chỉ là Trưởng phòng một bộ phận của công ty.

Trong suy nghĩ của đa số nhân viên trong tập đoàn, Hán Đông Khuê nếu chọn bạn gái hoặc đối tượng kết hôn sẽ tìm một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, chứ không thể nào là một cô gái có thân phận tầm thường được. Thế nên chưa từng một ai nghĩ đến chuyện ghép hai người thành một đôi. Bọn họ cùng lắm là nghĩ Hán Đông Khuê thấy Bách Lý Giai Ninh xinh đẹp sẽ cho cô thân phận tình nhân làm ấm giường mà thôi.



Bách Lý Giai Ninh ở công ty tuy không quen biết rộng rãi, nhưng đối với đồng nghiệp dù thân thiết hay không đều cư xử rất hiền hoà, cũng chưa bao giờ kết bè kéo cánh hay lợi dụng chức vụ làm khó cấp dưới. Đối với cấp trên cô luôn lễ phép cầu thị, không biết cái gì sẽ hỏi ngay chứ không giấu dốt, nếu làm không tốt mà bị phê bình sẽ lập tức cúi đầu nhận lỗi rồi rút kinh nghiệm, còn khi được khen ngợi lại không hề lên mặt kiêu ngạo.

Cứ đến văn phòng là Bách Lý Giai Ninh lại tập trung vào công việc, rất ít khi để ý mấy chuyện bên lề, thỉnh thoảng cũng chỉ hóng hớt tổ bát quái trong phòng Quảng cáo tám nhảm một chút rồi thôi. Cô cũng rất ít khi ghét một ai đó, chỉ trừ một người duy nhất là cô đặc biệt cảm thấy khó chịu, đó là Tần Lệ Nhã, Phó Giám đốc phòng Truyền thông.

Bách Lý Giai Ninh không biết vì sao Tần Lệ Nhã luôn có thái độ thù địch với cô, hết lần này đến lần khác khiêu khích châm chọc cô. Cô và Tần Lệ Nhã chỉ dừng lại ở mức độ trao đổi công việc, ngoài giờ hành chính căn bản chưa bao giờ nói chuyện riêng. Cô từng suy nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ ra mình đã đắc tội với cô ta lúc nào.

Ban đầu Bách Lý Giai Ninh vẫn cố gắng hoà nhã với Tần Lệ Nhã nhất có thể, nhưng lại càng khiến cho cô ta được đằng chân lân đằng đầu, sau dần cô cũng mặc kệ. Tần Lệ Nhã cao có mét 6 mấy, thấp hơn cô hẳn một cái đầu, cô ta trưng ra bộ mặt khó chịu thì cô cũng sẽ dùng lỗ mũi để đáp trả cô ta.

Hai bộ phận Truyền thông và Quảng cáo liên quan mật thiết đến nhau, gần như phải tiếp xúc hàng ngày, người của hai bộ phận dường như cũng biết hai người phụ nữ này không ưa gì nhau, thậm chí Tần Lệ Nhã còn coi Bách Lý Giai Ninh như kẻ thù không đội trời chung, là cái gai trong mắt cần phải nhổ bỏ.

Đỉnh điểm là ngày hôm nay, Bách Lý Giai Ninh quay lại làm việc, vừa mới cầm tập tài liệu đến cửa phòng Truyền thông, đã thấy Tần Lệ Nhã lớn tiếng nói bóng nói gió: “Yo, công chúa điện hạ đại giá quang lâm, một tập tài liệu nho nhỏ mà cũng phải phiền đến công chúa tự mình mang sang, chúng thần thật là hổ thẹn.”

Bách Lý Giai Ninh trực tiếp coi cô ta như không khí, thản nhiên nện gót giày cao gót xuống nền nhà, tự tin sải bước về phía Trưởng phòng Truyền thông, lại nghe thấy Tần Lệ Nhã nói tiếp: “Đúng là con nhà lính tính nhà quan, có mỗi một vết xước nhỏ mà nghỉ tận 3 ngày trời. Thân là một Trưởng phòng mà lại vứt hết công việc cho nhân viên xử lí, còn mình nằm ngửa trên giường như vậy, không thấy xấu hổ sao?”

Lời nói của Tần Lệ Nhã làm cả văn phòng thoáng cái lặng ngắt như tờ, toàn bộ nhân viên cúi đầu không dám lên tiếng. Giám đốc phòng Truyền thông đi công tác chưa về, bây giờ Tần Lệ Nhã chính là người có quyền hạn lớn nhất ở đây, không ai dám lên tiếng ngăn cản cô ta tác oai tác quái.

Bách Lý Giai Ninh bị cô ta lảm nhảm đau cả đầu, liếc cô ta một cái. “Cô đi ngủ không nằm ngửa chẳng lẽ nằm sấp? Tôi nghe nói những người cao huyết áp mới hay nằm sấp. Phó giám đốc Tần chưa đến thời kì mãn kinh mà đã bị cao huyết áp rồi sao?”

Trưởng phòng Truyền thông nhịn không được, phụt một tiếng bật cười, vài nhân viên vụng trộm cười theo.

Tần Lệ Nhã bị lời nói của cô làm cho sửng sốt, tức giận đỏ mặt nói: “Tôi có nằm sấp hay không thì cô không cần biết, còn cô nằm ngửa cho người ta chơi thì ai cũng biết.”

Lúc này, đến cả người ngu ngốc nhất cũng có thể nhìn ra Tần Lệ Nhã đang ám chỉ tới chuyện Bách Lý Giai Ninh bị đồn là tình nhân do Hán Đông Khuê bao dưỡng. Nhưng Tần Lệ Nhã mở miệng nói ra những lời chua ngoa như vậy, ai nghe cũng đều cảm thấy khó chịu.

Bách Lý Giai Ninh không thèm đấu khẩu với cô ta nữa, cô cúi đầu đưa tập tài liệu cho Trưởng phòng Quảng cáo, một tay lật trang giấy, một tay cầm bút gạch chân những mục cần chỉnh sửa.

“Lương tháng của một trưởng phòng không quá 2 vạn, thế mà mỗi ngày lại xách một cái túi hàng hiệu khác nhau, ai chẳng biết cô lấy tiền đó từ đâu ra.” Tần Lệ Nhã như bị lên cơn, cắn mãi không buông.

Bách Lý Giai Ninh vẫn không thèm để ý đến cô ta, mắt không hề rời khỏi tập tài liệu, thấp giọng trao đổi với Trưởng phòng.

Tần Lệ Nhã thấy Bách Lý Giai Ninh trước sau không hề có phản ứng, những nhân viên khác trong văn phòng cũng đều bận rộn làm việc, căn bản không có ai tiếp chuyện hay hùa vào với cô ta. Sau khi độc thoại chán chê nửa ngày trời, cô ta cũng tự cảm thấy vô vị, liền bĩu môi ngúng nguẩy rời đi.

Bách Lý Giai Ninh không thèm lên tiếng thanh minh với Tần Lệ Nhã, bởi vì đối với những người ghét cô thì cô thở thôi cũng là sai, có giải thích bọn họ cũng không chịu tin. Cho nên cô chọn cách dùng thái độ thờ ơ nhất để đối mặt với bọn họ, mặc kệ lời ra tiếng vào.