Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt, Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người

Chương 56: Máy Rửa Bát Chạy Bằng Cơm (H)



Ăn xong bữa tối, Hán Đông Khuê cất thức ăn còn thừa vào các hộp thuỷ tinh trong tủ lạnh. Sáng mai ngủ dậy chỉ cần cắm nồi cơm, sau đó cho thức ăn vào lò vi sóng quay lại là sẽ có cơm ngon canh ngọt cho Bách Lý Giai Ninh mang đi làm.

Bách Lý Giai Ninh xung phong xắn tay áo đi rửa bát, Hán Đông Khuê như thường lệ giữ cô lại. “Bảo bối ngoan, để đấy anh làm cho. Em ra phòng khách chơi điện thoại đi.”

Bách Lý Giai Ninh hậm hực bĩu môi, nghĩ thầm trong đầu: “Cái người đàn ông thích xem thường người khác này nữa, thích rửa thì rửa đi.”

“Rõ ràng là nhà mình có máy rửa bát to vật vã mà ngày nào anh cũng thích tự mình rửa. Anh mắc chứng tự ngược à?” Bách Lý Giai Ninh đứng khoanh tay nhìn Hán Đông Khuê dọn dẹp chồng bát đĩa xoong nồi vào trong bồn rửa, nửa thân dưới của cô dựa vào bệ bếp, một đầu tóc dài đen nhánh dựa vào tủ bếp phía trên.

Hán Đông Khuê xắn tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ ra cánh tay dài săn chắc cường tráng màu lúa mạch. Anh cầm lấy chảo chống dính đặt vào trong bồn rửa, mở vòi nước lên xả qua lớp dầu mỡ đóng bên trên, đổ một ít nước rửa bát vào miếng giẻ, bắt đầu kì cọ bề mặt chảo.

Có vài giọt xà phòng bắn lên gấu áo của anh nhưng anh không quan tâm, quay đầu sang nhìn Bách Lý Giai Ninh nói nghiêm túc: “Bát đĩa dính nhiều dầu mỡ vẫn phải tráng qua một lượt rồi cho vào máy thì mới sạch. Đằng nào cũng mất công sờ vào nước, chi bằng anh tự rửa luôn cho nhanh.”

“Hừ, anh cứ nói đùa. Máy rửa bát em mua là loại hiện đại nhất trên thị trường đấy, không những rửa sạch mà còn rửa được nhiều, chắc chắn là năng suất ăn đứt anh.” Bách Lý Giai Ninh hừ một tiếng phản đối, cái máy này cô mua hơn 1 vạn tệ đấy, thế mà qua miệng Hán Đông Khuê nó lại chẳng khác gì đồ thừa.

“Nghe mấy lời tâng bốc có cánh của em kìa, anh thấy hình như em có vẻ rất sùng bái máy rửa bát nhỉ? Em là nhân viên quảng cáo của công ty điện tử nào vậy?” Hán Đông Khuê cười cười, rửa xong chiếc chảo dính đầy dầu mỡ, anh tiếp tục rửa sang xoong nấu canh.

“Tất nhiên rồi, máy rửa bát là một phát minh vĩ đại của nhân loại đấy. Sự ra đời của nó đã giải quyết mâu thuẫn giữa hàng nghìn cặp vợ chồng và các đôi nam nữ yêu nhau, nguyên nhân là vì không ai muốn rửa bát.”

“Bảo bối, gia đình chúng ta tuyệt đối sẽ không xảy ra loại mâu thuẫn này. Anh phụ trách nấu cơm, sau này con chúng mình sẽ phụ trách rửa bát, em phụ trách ăn uống, như vậy là quá hợp lí rồi.”

“Từ bây giờ đến lúc con chúng mình biết rửa bát, anh tính xem còn bao nhiêu năm?” Bách Lý Giai Ninh trề môi xì một tiếng.

“Thế nên trong khoảng thời gian chúng mình chưa có con, anh đành chịu uỷ khuất nhận công việc rửa bát cho em vậy.” Hán Đông Khuê nghịch ngợm búng nước lên mũi Bách Lý Giai Ninh làm cô nhắm tịt mắt lại. “Em muốn rửa bát đến thế cơ à? Qua đây, chỗ này còn mấy cái, em rửa nốt đi.”

Nước trong vòi lạnh buốt đến thấu xương, Bách Lý Giai Ninh vừa thò tay vào đã không nhịn được rùng mình một cái. Cô đột nhiên cảm thấy cay cay nơi sống mũi, cúi đầu thở dài nói: “Nước lạnh quá, thế mà ngày nào anh cũng phải nhúng tay vào nước để nấu cơm rửa bát. Sếp tổng, thật vất vả cho anh rồi.”

“Yêu anh không? Thấy anh có giá trị không?”

“Yêu Đông Khuê nhất trên đời.” Bách Lý Giai Ninh kiễng chân hôn chụt một cái lên má anh, dùng thanh âm mèo con xun xoe nịnh nọt. “Đông Khuê đẹp trai nhất, Đông Khuê kiếm tiền giỏi nhất, Đông Khuê chiều Ninh Ninh nhất.”

Hán Đông Khuê vòng tay ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên đầu cô, trên môi nở nụ cười gian manh. “Hàng ngày Đông Khuê vất vả như vậy, hay là Ninh Ninh bảo bối thưởng cho Đông Khuê một ít phúc lợi đi.”

Bách Lý Giai Ninh cầm giẻ ngoáy ngoáy cái bát trong tay, cười hỏi: “Muốn phúc lợi gì nào?”

“Em.” Hán Đông Khuê luồn tay vào trong áo len của cô, sờ tới sờ lui cái bụng nhỏ bằng phẳng.

“Anh làm gì vậy?” Cô sợ đến mức suýt thì nhảy dựng lên. “Anh ra ngoài đi, để em còn rửa nốt.”

“Anh cũng không vướng tay em, em cứ việc rửa của em.” Hán Đông Khuê vòng tay ôm lấy hai bên eo cô, cúi đầu gặm cắn vành tai cô.

Bách Lý Giai Ninh nhíu nhíu mày, thấy anh cũng không có hành động quá phận liền tiếp tục yên tâm rửa bát, miệng nhỏ làu bàu: “Anh nhìn đi, em rửa nhanh hơn anh bao nhiêu. Có mỗi mấy cái bát mà ngày nào anh cũng vần vò tận 20 phút đồng hồ. Rửa bát thôi mà cũng lắm chuyện y hệt việc ăn uống của anh vậy, đúng là ông chú khó tính.”

“Rửa bẩn như em á, anh sợ chúng mình sẽ sớm bị ung thư. Bảo bối, tráng thêm một lượt nước đi.” Hán Đông Khuê nghe cô chỉ trích cũng không giận, vừa ôm cô vừa tận tình hướng dẫn. “Nếu kén ăn cũng bị coi là khó tính, thế thì em còn khó tính hơn anh gấp mấy lần.”

“Ai bảo anh thế?” Bách Lý Giai Ninh nhăn mày, quay đầu ra đằng sau nhìn anh. “Em tự thấy mình rất là dễ tính luôn, lại còn dễ nuôi nữa chứ, cho cái gì ăn cái đó, vứt đâu cũng sống được. Em nào có kén ăn như anh, chê đồ hộp, chê đồ nhiều dầu mỡ, chê đồ ngọt, đồ thanh đạm quá cũng chê, lại còn không ăn được cay.”

Hán Đông Khuê ghé sát vào bên tai cô, dùng âm thanh tà tứ nói: “Ý anh là ăn cái khác, cụ thể là xúc xích gặp nước là cứng. Mỗi lần không phải em chê anh quá nhanh thì lại chê anh quá chậm. Tốc độ vừa ý em rồi, em lại bắt đầu chê mạnh quá sâu quá. Lúc Tiểu Đông Khuê vẫn còn bên ngoài cửa, em sống chết đòi anh đưa nó vào. Lúc nó vào rồi em lại nằng nặc đòi đuổi nó ra. Em thử nghĩ mà xem, không phải cái miệng nhỏ của em còn khó chiều hơn cả anh sao?”

“Vô lại, vô sỉ!” Bách Lý Giai Ninh nháy mắt đỏ mặt, thẹn quá hoá giận dùng cùi chỏ huých vào ngực Hán Đông Khuê một cái, chỉ nghe thấy anh hừ nhẹ. Cái vẻ mặt dương dương tự đắc đó của Hán Đông Khuê thực sự rất đáng đánh.

“Đã mang tiếng vô lại vô sỉ lưu manh sắc lang gì gì đó rồi, anh đành phải miễn cưỡng mà nhận lấy vậy. Nhưng mà… có tiếng thì phải có miếng.” Hán Đông Khuê cố ý kéo dài giọng, trượt tay vào váy cô, cách một lớp quần lót vuốt ve hai cánh hoa non mềm.



“Đông Khuê…” Bách Lý Giai Ninh toàn thân cứng ngắc, vừa định ngăn cản, Hán Đông Khuê đã ra lệnh: “Tập trung rửa bát của em đi.”

“Đợi em tráng bát xong đã, được không…” Bách Lý Giai Ninh yếu ớt mặc cả.

“Thì em cứ tráng đi, anh có trói tay em lại đâu?” Ngón tay anh men theo viền quần lót xâm nhập vào khe huyệt, cắm nhanh vào trong, còn cố ý xoay tròn rồi gảy lên gảy xuống.

“Đừng mà…” Bách Lý Giai Ninh hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã. Cô thả chiếc đĩa cuối cùng đã tráng sạch xuống một bên bồn rửa bát, hai tay gắt gao giữ chặt bệ bếp.

“Bảo bối rửa sạch lắm, thưởng cho em.” Bàn tay còn lại của anh chui vào trong áo cô, đoạt lấy hai đoá hoa mềm mại nở nang trước ngực cô.

“Anh thật là quá đáng…” Bách Lý Giai Ninh thở hổn hển, ban nãy suýt chút nữa là cô đã đánh rơi chiếc đĩa trong tay xuống đất.

“Cái miệng bên trên lúc nào cũng khẩu thị tâm phi. Xem ra cái miệng bên dưới thành thật hơn nhiều, nó bắt đầu phun ra một đống nước ẩm ướt đòi anh chiều chuộng rồi này.”

“Lưu manh! Sắc lang!” Bách Lý Giai Ninh xấu hổ, mím môi mím lợi mắng nhỏ.

“Cũng chỉ lưu manh với một mình em.” Hán Đông Khuê hai tay nâng mông cô vểnh lên, vén váy cô lên đến tận trên bụng, kéo quần lót của cô xuống đầu gối, đồng thời lấy trong quần ngủ ra cự vật khổng lồ nhắm ngay miệng hoa huyệt, chậm rãi tiến vào.

“A…” Bách Lý Giai Ninh nhỏ giọng rên rỉ. “Trướng quá, anh đi ra đi.”

“Bảo bối, thả lỏng một chút.” Hán Đông Khuê thở gấp. “Em kẹp chặt quá, anh không vào được.”

Bách Lý Giai Ninh đành úp sấp xuống bệ rửa bát, vểnh mông về đằng sau, Hán Đông Khuê tách rộng hai chân cô ra, sau khi tiến vào thành công bắt đầu thọc vào rút ra.

Phía trước có bệ bếp chống đỡ, phía sau có cánh tay rắn chắc cường tráng của anh ôm lấy, nếu không thì cô đã sớm ngã khuỵu xuống rồi.

“Bảo bối, em có biết là thân thể của em thực sự rất đẹp không? Eo nhỏ đến mức một vòng tay ôm lấy cũng còn thừa, bờ mông cong vút, bộ ngực lớn căng tròn lại trắng muốt, hoa huyệt lúc nào cũng chật hẹp, mấp máy phun ra mật dịch ướt át ngọt ngào như mời gọi gậy thịt của anh cắm vào.”

Bách Lý Giai Ninh nghe những lời khen ngợi đầy sắc tình của anh, khuôn mặt xinh đẹp thoáng cái ửng đỏ, hơi thở hổn hển, bộ ngực phập phồng kịch liệt.

“Bảo bối, em có biết đêm đầu tiên gặp nhau, em uống rượu ngủ say trên giường anh, anh đã làm gì không?”

“Làm… làm gì?” Bách Lý Giai Ninh ngạc nhiên hỏi.

“Anh nằm trên sofa mộng tinh, mơ thấy cùng em làm tình. Sau đó anh bị tỉnh giấc, vừa nhìn em ngủ vừa tự sướng đến lúc bắn đầy ra mặt đất.”

“Anh… im ngay.” Bách Lý Giai Ninh xấu hổ giãy giụa, vô ý làm cho hoa huyệt co rút lại. “Em… ưm… còn tưởng anh là chính nhân quân tử… a… sâu quá…”

“Đêm đó anh không đè em ra ăn sạch sẽ đã là quân tử lắm rồi.” Hán Đông Khuê vỗ nhẹ vào mông cô. “Đừng kẹp, em muốn anh bắn ra trước khi em được sung sướng à?”

“Anh… ra nhanh một chút, em muốn… ừm… đi xem phim.”

“Em muốn xem phim à? Bảo bối, anh chiều em.” Hán Đông Khuê ôm chặt Bách Lý Giai Ninh không buông tay, trực tiếp ôm cô bế lên, đi về phía phòng chiếu phim mini.

“Ý em là chúng mình đến rạp chiếu phim.” Bách Lý Giai Ninh nhất thời bị mất thăng bằng, lập tức dùng cả hai tay hai chân ôm lấy Hán Đông Khuê, dựa sát vào trước ngực anh. Cô bây giờ nhìn chẳng khác nào một con bạch tuộc dùng các xúc tu bám chặt lấy người đàn ông.

“Anh không thích chỗ đông người.” Hán Đông Khuê hai tay giữ chặt mông cô, thắt lưng hướng lên trên, tiếp tục vừa đi vừa luật động như thế.

“Đông Khuê, về phòng ngủ được không… Em sẽ ngã xuống mất…”

“Bảo bối đừng lo, anh ôm chặt em lắm.”



“Dừng lại… Đừng… em không chịu nổi…”

“Bảo bối ngoan, sắp đến phòng chiếu rồi.” Hán Đông Khuê cố tình bước chậm lại, tiếp tục vừa đi vừa hưởng thụ khoái cảm do tư thế này mang lại. Bách Lý Giai Ninh bị doạ sợ, toàn thân cứng đờ, hoa huyệt cũng theo đó mà co rúm lại, bên trong bức tường mị thịt như có hàng trăm cái miệng hút chặt lấy cự vật to lớn của anh, làm anh muốn ngừng cũng không được.

Nhà bọn họ rất rộng, nhưng từ phòng bếp đến phòng chiếu phim nhiều nhất cũng chỉ mất mấy chục bước chân. Đối với Bách Lý Giai Ninh quãng đường này hình như bị kéo dài vô tận, đi mãi mà vẫn chưa đến nơi.

Khi còn ở trong phòng bếp, cô còn có bệ bếp chống đỡ, nhưng khi anh bế cô lên, tất cả trọng lực cơ thể đều dồn vào vật khổng lồ nóng rực bên trong cô. Hoa huyệt bị côn thịt trở thành điểm chống đỡ duy nhất, hoa tâm bị quy đầu mãnh liệt đâm vào liên tục, dường như muốn phá nát hạ thân của cô.

Cự vật thô dài không hề bị trượt ra ngoài mà còn được đà cắm vào càng sâu hơn, sâu đến nỗi cô chỉ có thể há to miệng xin tha. Hoa huyệt mấp máy nuốt vào phun ra quy đầu cực đại dính đầy chất lỏng của cả hai. Mỗi khi anh bước đi, côn thịt căng trướng lại đâm mạnh vào bên trong, khiến cô trào ra rất nhiều hoa dịch, chảy xuống ướt đẫm đùi của cả hai.

Trong không gian rộng lớn, chỉ có duy nhất một chiếc giường king size, bên cạnh kê một chiếc tủ đầu giường, trong ngăn kéo cất mấy thứ đồ chơi người lớn vô cùng mờ ám.

Màn hình rất rộng, không hề thua kém màn hình ở rạp chiếu phim là bao. Phòng chiếu phim này ban đầu là phòng trống, bởi vì Bách Lý Giai Ninh trước giờ thích đi xem phim ngoài rạp hơn. Từ lúc Hán Đông Khuê chuyển đến sống chung với cô, căn phòng này mới được anh cải tạo lại thành phòng chiếu phim. Anh thích xem phim kinh điển và phim nghệ thuật hơn là những bộ phim hot trên mạng.

Hán Đông Khuê với tay lấy điều khiển, chọn bộ phim La La Land do nam diễn viên Ryan Gosling và nữ diễn viên Emma Stone thủ vai chính. Đây là một bộ phim tình cảm kết hợp nhạc kịch rất nổi tiếng, từng lập kỉ lục khi chiến thắng tất cả 7 trên 7 đề cử trong lễ trao giải Golden Globe lần thứ 74, và 6 giải thưởng trong lễ trao giải Oscar lần thứ 89, ngoài ra còn rất nhiều giải thưởng từ các hiệp hội phim ảnh và liên hoan phim khác.

Bộ phim bắt đầu bằng cảnh nữ chính Mia – một nữ diễn viên tham vọng, nổi giận với nam chính Seb – nghệ sĩ piano chơi nhạc jazz trong một vụ kẹt xe ở Los Angeles.

Bách Lý Giai Ninh làm gì có tâm trí để xem phim, giờ phút này cô chỉ còn biết mải mê đắm chìm trong những cú thúc mãnh liệt của anh.

Mồ hôi tuôn đầm đìa thấm ướt cơ thể cả hai, hai thân thể trần trụi dính sát vào nhau không chừa một khe hở, quấn quýt triền miên trên chiếc giường rộng thênh thang. Dưới mặt đất vương vãi đầy quần áo và đồ lót của cả đàn ông lẫn phụ nữ.

Rạp chiếu phim rộng lớn vang vọng tiếng bài hát City Of Stars nhạc nền trong phim, hoà lẫn với tiếng rên rỉ kiều mị của phụ nữ và tiếng thở gấp gáp dồn dập của đàn ông.

City of stars

Thành phố ngàn sao

Are you shining just for me?

Phải chăng em chỉ toả sáng lung linh cho riêng mình tôi?

City of stars

Thành phố ngàn sao

There’s so much that I can’t see

Ánh sao vô vàn đến mức tôi chẳng thể nhìn thấu

Who knows?

Ai biết được?

I felt it from the first embrace I shared with you.

Tôi đã phải lòng em từ lần đầu đôi ta hàn huyên rồi

That now our dreams may finally come true.

Đến nay giấc mộng của đôi ta đã trở thành sự thật.