Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt, Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người

Chương 60: Tổng Giám Đốc Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà



Thời gian chớp mắt trôi qua rất nhanh, đã hơn 11 giờ đêm mà Hán Đông Khuê vẫn chưa về nhà. Bách Lý Giai Ninh sốt ruột gọi điện cho Hán Đông Khuê, những tiếng “tút” dài vang lên rất lâu mà vẫn không có ai nhấc máy.

12 giờ đêm, Bách Lý Giai Ninh lại gọi liên tục mấy cuộc nữa, tín hiệu đầu dây bên kia vang lên một lúc vẫn không có người nghe máy.

“Hán Đông Khuê, em đã cho anh cơ hội, anh còn không biết đường nắm lấy. Vậy thì anh đừng trách bổn tiểu thư vô tình.” Bách Lý Giai Ninh bước từng bước nặng nề đi vào phòng thử đồ, vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi nói, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Cô mở toang tủ quần áo, nhấc toàn bộ quần áo của Hán Đông Khuê đang được treo gọn gàng ra khỏi móc vứt hết xuống đất, ngồi xổm xuống gấp qua loa từng chiếc rồi nhét vào vali.

Nhìn đống quần áo màu sắc tối tăm trước mắt, càng nhìn càng thấy bực mình, cô không thèm gấp tử tế nữa mà hùng hổ vo viên lại rồi ném thẳng vào vali, miệng không ngừng chửi rủa: “Đồ tra nam! Đồ chết tiệt! Đồ đáng ghét! Đồ xấu xa!”

Kéo chiếc vali đầy ắp quần áo và dụng cụ cá nhân của Hán Đông Khuê ra phòng khách, cô tắt hết đèn điện trong nhà rồi ngồi xuống sofa, quyết tâm thức đến lúc Hán Đông Khuê trở về.

1 giờ sáng, cuối cùng Hán Đông Khuê cũng về đến nhà.

Anh lấy thẻ từ trong túi áo ra mở cửa, cả căn nhà tối đen như mực, anh khẽ chau mày lại lẩm bẩm. “Muộn thế này rồi mà Ninh Ninh vẫn chưa về nhà sao?”

Hán Đông Khuê đóng cánh cửa sau lưng lại, khuôn mặt có chút phờ phạc, anh mệt mỏi lấy tay day day chân mày đau nhức, cởi áo khoác trên người ra vắt lên một bên cánh tay.

Hán Đông Khuê nói vào điện thoại. “Hey Siri, turn on the lights.” Vừa dứt lời, từng bóng đèn điện lần lượt bật lên, chiếu sáng rực rỡ cả căn phòng tối tăm.

Hán Đông Khuê nới lỏng cravat, cởi bớt khuy áo trên ngực và khuy áo hai bên cổ tay rồi xắn bừa lên. Anh định bụng gọi điện thoại cho Bách Lý Giai Ninh, vừa quay đầu lại thì phát hiện ra cô đang ngồi xếp bằng trên sofa nhìn anh chằm chằm, anh không khỏi giật mình kinh ngạc. “Ninh Ninh, không bật đèn tính doạ ma anh à? Em về lúc mấy giờ thế, sao còn chưa đi ngủ?”

Bách Lý Giai Ninh thả hai chân xuống đất, vươn người đứng lên khỏi ghế sofa, mở miệng khẽ gọi tên anh: “Đông Khuê.”

Hán Đông Khuê thay dép đi trong nhà, để cặp táp lên tủ để giày bên cạnh, bước nhanh về phía cô. “Ninh Ninh, anh về rồi đây.”

Bách Lý Giai Ninh gật đầu, bình tĩnh nói: “Em nhắn tin gọi điện cho anh rất nhiều nhưng anh không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn.”

Nghe cô nói vậy, lại thấy cô không vội đi ngủ mà ngồi thức đợi anh về, Hán Đông Khuê cảm thấy áy náy không thôi, anh vươn tay vuốt ve má cô, thấp giọng nói: “Bảo bối, anh xin lỗi. Vừa nãy xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, anh để quên điện thoại trên xe nên không biết là em gọi. Tối nay chơi có vui không?”

Nghe Hán Đông Khuê gọi mình là bảo bối, trong lòng Bách Lý Giai Ninh bỗng sinh ra cảm giác bực tức vô cùng khó hiểu.

“Chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc không?” Giọng cô có chút nghèn nghẹt, như thể cô đang dùng giọng mũi để nói.

Hán Đông Khuê thấy biểu hiện của cô hơi là lạ, không hề nghĩ ngợi gì, ngồi xuống ôm cô vào lòng dịu dàng hỏi: “Ninh Ninh muốn nói chuyện gì nào?”

“Tối nay anh đi xã giao đúng không? Anh gặp đối tác nào?”

Hán Đông Khuê nhìn thấy ánh mắt sắc bén có phần dò xét của cô, tự nhiên cảm thấy chột dạ, cúi đầu lưỡng lự tìm câu trả lời thích hợp.

Hán Đông Khuê ngập ngừng lâu như vậy, đủ để Bách Lý Giai Ninh nổi cơn điên. Lửa giận trong người Bách Lý Giai Ninh cháy bùng lên dữ dội, cô phải hít một hơi thật sâu mới có thể tạm thời nhịn xuống. “Anh đi với Trịnh Hiểu Mộng, đúng chứ?”

Hán Đông Khuê kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú khẽ biến sắc. Anh biết chính mình không thể giấu giếm thêm nữa, đành trả lời thành thật. “Đúng vậy… Hiểu Mộng đến công ty tìm anh, muốn cùng anh nói chuyện.”

“Hai người đi đâu?”

“Cô ấy muốn đi uống rượu, anh liền đưa cô ấy đi.”



“Hai người nói những chuyện gì?” Bách Lý Giai Ninh tiếp tục tra hỏi.

“Không nói nhiều lắm, đa số là chuyện cũ. Cô ấy nói một mình, anh chỉ nghe chứ không đáp lời.”

“Rồi sao nữa?”

“Cô ấy uống say, anh đưa cô ấy về.”

“Anh xác định đã kể hết toàn bộ câu chuyện tối nay chứ?” Bách Lý Giai Ninh cố nén cảm giác thất vọng vào sâu trong lòng, kiên nhẫn hỏi lại một lần cuối.

“Thật sự!” Hán Đông Khuê nghiêm túc gật đầu.

“Hán Đông Khuê, chúng ta chia tay đi.” Bách Lý Giai Ninh dùng hết sức lực và sự bình tĩnh cuối cùng còn sót lại để nói ra lời này, cô không muốn mình bật khóc trước mặt Hán Đông Khuê.

“Tại sao?” Hán Đông Khuê ôm chặt lấy vai cô, lông mày nhíu chặt. “Lí do là gì?”

"Lí do là vì Trịnh Hiểu Mộng, thế đã đủ chưa? Anh biết là cô ta có ý với mình mà vẫn năm lần bảy lượt gặp gỡ cô ta.”

“Anh đã nói với em rồi mà, anh chỉ xem cô ấy là em gái.” Hán Đông Khuê hạ thấp tông giọng, anh không muốn cãi nhau với cô.

“Em không quan tâm cô ta là em gái hay chị gái bạn gái gì gì hết, em ghét cô ta! Cô ta còn nhắn tin cho em nói muốn cướp anh lại, cô ta thắng rồi đấy. Em muốn chia tay!” Bách Lý Giai Ninh đột ngột đứng lên, giận dữ quát vào mặt Hán Đông Khuê.

“Em không thể vô lí đùng đùng như vậy được, đến tội phạm còn được mở phiên toà tự biện hộ cho mình cơ mà. Em phải cho anh cơ hội giải thích đã chứ, đừng trực tiếp gán hết tội danh lên đầu anh, như vậy là rất bất công với anh.” Hán Đông Khuê nhìn sắc mặt của cô, cố gắng xuống nước hết sức.

“Nhưng em đã có đủ bằng chứng để tuyên án tử hình với anh. Hán Đông Khuê, em đã cho anh rất nhiều cơ hội, chính anh là người không biết nắm bắt. Hôm trước người đến văn phòng anh cũng chính là Trịnh Hiểu Mộng chứ chẳng phải đối tác nào cả.” Bách Lý Giai Ninh ném một chiếc khuyên tai lên mặt bàn, lạnh lùng nói. “Tang chứng đây, em gái yêu quý của anh cố tình vứt lại đấy. Ban nãy trên xe em gọi cho anh, anh lại tiếp tục nói dối là đi gặp đối tác. Như thế đã đủ để xử tử anh chưa?”

Thấy Bách Lý Giai Ninh đột nhiên quay phắt người đi về phía cửa ra vào, Hán Đông Khuê tưởng cô tức giận đến mức muốn bỏ nhà đi thì cuống quýt chạy đuổi theo. “Bảo bối, em đừng đi, em nghe anh giải thích đã.”

Nhưng anh không ngờ Bách Lý Giai Ninh lại mở toang cửa, sau đó cố sức đẩy anh ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi ra khỏi nhà em ngay.”

“Bảo bối, em bình tĩnh lại đã.” Hán Đông Khuê dùng cả tay lẫn đầu gối để chặn cửa, nhỏ giọng nói.

”Em đang rất bình tĩnh đấy, nếu không thì em đã đấm thẳng vào mặt anh rồi.” Bách Lý Giai Ninh trừng mắt nói. “Anh không đi đúng không? Được thôi, anh không đi thì em đi!” Nói rồi cô nghiêng người, giả vờ lách mình ra khỏi khe hở giữa cánh tay Hán Đông Khuê và khung cửa.

“Được được được, anh đi, anh đi. Nhưng em cũng phải cho anh mang theo vài bộ quần áo để mặc chứ.” Hán Đông Khuê dùng giọng hoà hoãn nói, định bụng vào được nhà sẽ ôm lấy cô giải thích rồi nịnh nọt xin lỗi.

“Đã thu dọn xong từ lâu rồi.” Bách Lý Giai Ninh đập đập vào chiếc vali màu đen của Hán Đông Khuê với vẻ mặt đắc ý. “Đây là tất cả quần áo và đồ đạc của anh. Yên tâm ra đi rồi chứ?”

Hán Đông Khuê đến tận lúc này mới phát hiện thấy chiếc vali to đùng cô để ngay trước cửa, nhất thời nghẹn họng không nói được câu gì.

Bách Lý Giai Ninh dùng chân đá vali của Hán Đông Khuê ra ngoài hành lang, giơ tay lên chào anh đầy kiểu cách. “Bye!”

Hán Đông Khuê vô cùng shock khi thấy vali quần áo đồ đạc của mình bị Bách Lý Giai Ninh vứt thẳng ra ngoài, sau đó cô sập cửa “rầm” một tiếng ngay trước mũi anh, bỏ mặc anh bơ vơ ngoài hành lang lạnh căm căm vào lúc 1 rưỡi sáng.

“Bảo bối, anh xin lỗi, mở cửa cho anh đi mà!” Hán Đông Khuê dùng nắm đấm đập tay vào cửa. “Em nỡ lòng nào đuổi chồng mình ra khỏi nhà sao?”

“Ai vợ con gì với anh! Người lạ, mau đi đi!”



“Em thực sự nhẫn tâm vứt anh ra đường lúc 1 rưỡi sáng hả? Bảo bối, ngoài này lạnh lắm, em không đau lòng một chút nào sao?”

“Không, nửa chút cũng không!”

“Bảo bối, em vứt bỏ anh thật đấy hả? Em mở cửa cho anh, mở cửa cho anh đi mà! Bảo bối, anh biết lỗi rồi mà. Anh thề sẽ không bao giờ nói dối em nữa, cả đời này anh chỉ nghe lời em, em bảo anh làm gì anh sẽ làm đó. Em bảo anh đi hướng đông anh tuyệt đối không dám đi hướng tây.”

“Được, vậy thì anh đi về nhà anh đi.”

“Không có nhà, anh bán rồi.” Hán Đông Khuê nói dối tỉnh bơ.

“Anh thuê khách sạn mà ở, không thì về nhà mẹ đẻ ấy.”

“Mẹ anh đuổi anh ra khỏi nhà từ lâu rồi. Anh không quen ở khách sạn, lạ giường anh không ngủ được.”

“Mặc kệ anh, lăn ngay cho bổn tiểu thư còn đi ngủ.”

“Bảo bối bảo bối bảo bối, mở cửa cho anh đi mà. Em mà không mở là anh sẽ đứng đây la hét đến lúc em mở mới thôi đấy.” Hán Đông Khuê mặt dày nói.

“Cạch!” Cánh cửa trước mặt mở ra, Hán Đông Khuê còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy đôi giày tây anh mới thay ra còn chưa kịp cất vào tủ bay vèo qua trước mặt, hạ cánh xuống mặt đất sau lưng anh, mỗi chiếc văng một nơi.

“Đi mà hôn em gái của anh ấy, xách vali chuyển đến sống chung với cô ta luôn đi.” Nói xong Bách Lý Giai Ninh lại hung hăng đóng cửa thật mạnh, tiếng đóng cửa lần này còn mạnh hơn lúc nãy. Cánh cửa chịu tác động mạnh rung lên bần bật, bản lề như muốn văng ra đến nơi.

“Đừng có mà ầm ĩ nữa, không là em gọi cảnh sát hốt anh đi đấy.”

Hán Đông Khuê rút cục cũng không náo loạn nữa, Bách Lý Giai Ninh ngồi ôm gối trên sofa, ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cửa ra vào, trong lòng trào dâng cảm giác trống rỗng lạ thường, một lúc sau quyết định tắt đèn đi ngủ.

Bách Lý Giai Ninh nằm trên giường, lăn qua lăn lại, xoay ngang xoay dọc đủ các tư thế mà vẫn không sao ngủ được. Cô sờ tay xuống đệm giường vừa đàn hồi vừa mềm mại, nhiệt độ trong phòng cũng vừa phải nhưng cô vẫn bị mất ngủ. Cô thực sự muốn đi ngủ để không phải nghĩ ngợi gì nữa nhưng hai mắt cứ thi nhau mở to thao láo, cảm giác bất lực này khiến cô rất khó chịu.

Liếc mắt sang chỗ nằm bên cạnh, thấy chiếc giường lớn trống không, Bách Lý Giai Ninh mới hiểu ra lí do cô mất ngủ. Đó là vì bên cạnh cô thiếu một người đàn ông với khuôn ngực cường tráng cùng hương gỗ ấm áp thoang thoảng trên người, thiếu một bờ vai vững chãi cho cô nằm dựa lên, thiếu một chiếc gối ôm bằng thịt cho cô thoải mái gác chân ngủ đến sáng. Và trên hết, thiếu một đôi tay rắn chắc ôm cô vào lòng, cho cô cảm giác vô cùng an toàn.

Bây giờ đã là gần 3 giờ sáng, cô biết có muốn cũng không ngủ được nữa, đành ngồi dậy khoác thêm áo choàng rồi ra ngoài ban công, ngồi dựa lưng vào ghế mây ngắm trăng sao.

Đây là đầu tiên hai người cãi nhau to như vậy, cảm giác thật là tồi tệ, cô rất muốn phát tiết nhưng lại không biết phải làm thế nào. Buổi tối đã uống nhiều rượu rồi, bây giờ cô mà còn uống nữa thì khả năng phải đi cấp cứu là rất cao.

Đêm khuya yên tĩnh giúp cho tâm trạng con người ta bình ổn hơn rất nhiều, Bách Lý Giai Ninh quyết định đi kiểm tra xem Hán Đông Khuê còn đợi ở ngoài cửa không. Nếu như anh bởi vì hối hận mà chưa rời đi, nếu như anh chân thành xin cô tha lỗi sau đó giải thích toàn bộ đầu đuôi câu chuyện một cách trung thực nhất, cô có thể sẽ cân nhắc cho anh một cơ hội sửa sai.

Nghĩ ngợi một hồi cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cô lặng lẽ đi ra phòng khách, bật đèn trong phòng rồi mở cửa ngó ra ngoài hành lang.

Trái với kì vọng của cô, Hán Đông Khuê không còn ở đó nữa, cả hành lang tối om không một bóng người. Tâm trạng vừa mới tốt lên một chút lại trầm xuống, trong lòng bỗng có chút hụt hẫng, cô cũng không hiểu tại sao tự nhiên lại xuất hiện cảm giác hụt hẫng đó.

Bách Lý Giai Ninh nhếch mép cười tự giễu, nghĩ kĩ lại thì thấy cũng đúng, làm gì có người đàn ông nào chịu đứng liên tiếp nhiều giờ đồng hồ chỉ để chờ đợi một người phụ nữ cơ chứ. Tình tiết nữ chính ngang ngược nam chính thâm tình như thế này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình và trên những bộ phim thần tượng mà thôi.

Cô bật cười thật to, tự cười bản thân vì đã sắp 25 tuổi đến nơi rồi mà vẫn còn ngốc nghếch tin vào một chuyện bất khả thi như vậy.

Hán Đông Khuê lúc này cũng chẳng khá hơn cô là bao, nằm trên giường lớn lăn lộn mấy vòng mà hai mắt vẫn sáng rỡ như đèn pha ô tô.

Anh đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn lớn, vậy mà vào một buổi tối không đẹp trời cho lắm lại bị bạn gái xinh đẹp đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà, hơn nữa một câu giải thích cô cũng không chịu nghe.