Nụ hôn này dường như mang theo cơn ghen tuông vẫn còn chưa tiêu tan khi nãy, bộc lộ rõ ràng anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Hán Đông Khuê hôn càng lúc càng sâu, đến lúc Bách Lý Giai Ninh cảm thấy toàn thân như bị rút cạn oxy anh mới buông cô ra, cất giọng khàn khàn bên môi cô. “2 ngày qua có nhớ anh không?”
“Không nhớ.” Bách Lý Giai Ninh không thừa nhận, ngón tay vân vê cúc áo trên cùng của anh.
“Nhưng mà anh nhớ em lắm, không giây phút nào mà anh không nghĩ đến em cả.” Hán Đông Khuê buông một tiếng thở dài.
Trong lòng cô có chút rung động, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật ra em cũng nhớ anh, nhưng chỉ 1 giây thôi.”
Hán Đông Khuê không giận dỗi cũng không so đo, cười nhẹ một tiếng. “1 giây đối với anh là đủ rồi.”
“Em vừa muốn tiếp tục giận anh, lại vừa muốn bỏ qua cho anh, rất là không có tiền đồ đúng không? Anh bảo em nên làm thế nào bây giờ?” Bách Lý Giai Ninh vươn tay, khẽ vuốt ve cái cằm lún phún râu của anh.
“Anh chính là tiền đồ của em.” Hán Đông Khuê cúi đầu hôn lên trán cô. “Anh thấy tình yêu cũng giống như đầu tư chứng khoán. Trong cuộc chơi cổ phiếu, đừng mua vì vui hay là chạy theo số đông, rồi lại bán vì chán. Trong cuộc yêu cũng vậy, đừng nên dành chỗ cho những cảm xúc nhất thời, vui vẻ thì nồng nhiệt âu yếm, bực tức thì nói lời chia tay. Phải lập ra chiến lược dài hạn để tích luỹ lợi nhuận, cũng như lập ra kế hoạch yêu đương lâu dài, đặt mục tiêu là kết hôn. Biết chưa?”
“Anh nói nhiều như vậy cũng chỉ để chào bán cổ phiếu HDK(*) thôi đúng không?” Bách Lý Giai Ninh dựa đầu vào ngực anh, bật cười khúc khích.
(*) HDK là viết tắt tên phiên âm quốc tế của Hán Đông Khuê – Han Dong Kui. Ý hai ông bà này là ông Khuê chào bán bản thân chứ không phải chào bán cổ phiếu Aurora. :))))
“Đúng vậy, cổ phiếu HDK tuy giá cao nhưng cũng sinh lời cao, không những thế còn liên tục tăng trưởng. Em đầu tư tình cảm vào anh sẽ thấy các cột xanh và cả tình yêu màu xanh mà thôi, đảm bảo chỉ có lời chứ không có lỗ.”
“Nhưng mà anh lại quên mất một điều, thị trường chứng khoán luôn luôn biến động, không phải cứ giá cao là lợi nhuận cũng cao. Em là người có tính lo xa, không bao giờ bị trạng thái hạnh phúc ru ngủ dù là đầu tư hay là yêu đương. Em cũng sẽ không cố đấm ăn xôi chấp nhận rủi ro vượt quá khả năng chịu đựng của bản thân. Nếu cổ phiếu của anh rơi vào trạng thái xấu, em sẽ dứt khoát cắt lỗ.”
“Ái chà chà, nhà đầu tư này biết chơi phết đấy.” Hán Đông Khuê vừa cười vừa nhéo mũi cô.
Anh vừa nói xong thì chuông điện thoại của cô reo lên, Tô Tuyết nửa đêm còn gọi cho cô, giọng nói vô cùng gấp gáp: “Chị Ninh, chị xem hot search chưa?”
“Hot search nào?” Bách Lý Giai Ninh chau mày khó hiểu, cô còn chưa vào trong nhà đã bị Hán Đông Khuê quấn lấy. Cả hai vẫn còn đang ấp nhau ngoài hành lang thảo luận về chuyên đề sự tương đồng giữa tình yêu và thị trường chứng khoán đây này, chuyện hot search gì đó cô làm sao mà biết được.
Tô Tuyết ở đầu dây bên kia đột nhiên im lặng một lúc, mãi mới mở miệng nói tiếp, giọng nói nghiêm trọng khác hẳn ngày thường: “Chị tự xem đi, nhưng chị phải hứa với em là thật bình tĩnh, không được kích động.”
“Được.” Bách Lý Giai Ninh ngắt cuộc gọi, ngay lập tức mở Weibo. Thấy bài viết trên hot search kia, cô bỗng dưng ngây ngẩn cả người. Bài viết này được một tài khoản mới tạo đăng lên Weibo, đính kèm nhiều bức hình rõ nét với độ phân giải cao, có vẻ được chụp bằng máy ảnh.
Trong hình có thể thấy được Hán Đông Khuê đang ôm Trịnh Hiểu Mộng vào khách sạn. Toàn bộ quá trình từ lúc check-in, trong thang máy đến tận lúc vào phòng, Trịnh Hiểu Mộng đều rúc vào ngực anh, còn anh nửa dìu nửa ôm cô ta, nói chung tư thế của hai người cực kì mờ ám.
Hot search này được đăng lên vào lúc 10 giờ tối, chỉ trong vòng vài tiếng ngắn ngủi, lượt thảo luận đã lên đến mấy vạn. Bình luận phía dưới bài viết kéo mỏi tay vẫn chưa hết, đủ mọi thể loại khác nhau.
“Vụ Cao Lộ Tư lần trước tôi thấy anh ta xả thân làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứ ngỡ tình cảm của bọn họ tốt đẹp lắm cơ. Không ngờ chưa được bao lâu anh ta đã ôm cô gái khác vào khách sạn. Cạn lời!”
“Ôi, mỹ nhân đẹp như thiên tiên của tôi cũng không đủ thoả mãn nhu cầu của anh ta sao? Súc vật, cầm thú! #giảicứuNinhNinh”
“Có bạn gái xinh đẹp nóng bỏng như vậy mà còn chạy đi ôm ấp cô gái khác, đúng là loại đàn ông mặt người dạ thú! #giảicứuNinhNinh”
“Mỹ nhân hãy về đội của anh, anh hứa sẽ yêu thương bảo vệ em, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.”
“Cô gái này là ai vậy? Trông cũng xinh đấy, nhưng không bằng cô trước.”
“Một cái lạ bằng tạ cái quen, người đời nói cấm có sai mà.”
“Tại sao các người không thể đăng bài vào giờ hành chính vậy? Ngày mai tôi còn phải đi làm a a a.”
“Cầu danh tính cô gái này!!!”
Bách Lý Giai Ninh nhìn chằm chằm các bức hình trước mặt, bàn tay cầm điện thoại nắm chặt đến mức trắng bệch, lồng ngực co thắt đau đớn, hai tai như ù đi. Cô không tin Hán Đông Khuê là người như vậy, anh tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này. Cho dù hai người mới qua lại chưa đầy nửa năm, nhưng thái độ và sự chăm sóc của anh đối với cô khiến cô cực kì tín nhiệm anh.
Tuy nhiên lần này cô không thể bịt tai trộm chuông, càng không thể bào chữa cho anh, bởi vì anh đã nói dối cô hai lần liên tiếp…
Cô làm trong ngành quảng cáo, ngày nào cũng phải làm việc với một đống hình ảnh và video trước và sau khi chỉnh sửa, những bức hình này có photoshop hay không cô hoàn toàn nhìn ra được. Hơn nữa, cô còn tận mắt chứng kiến Hán Đông Khuê đưa Trịnh Hiểu Mộng ra khỏi quán bar. Điều quan trọng nhất là buổi tối hôm đó cô gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại, anh đều không nghe máy.
Anh không có chứng cứ ngoại phạm đã đành, bây giờ tang chứng và cả nhân chứng đều sờ sờ trước mắt cô.
Hán Đông Khuê đứng bên cạnh dĩ nhiên cũng nhìn thấy hot search, theo bản năng muốn cướp điện thoại của cô, thế nhưng lại không nhanh tay bằng cô, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô kéo xuống đọc một đống bình luận tiêu cực.
Bách Lý Giai Ninh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hán Đông Khuê, giọng nói trong trẻo lạ thường. “Anh có muốn giải thích với em không?”
Hán Đông Khuê nắm chặt tay cô, đặt lên vị trí trước trái tim nằm trên lồng ngực mình, mắt anh cũng nhìn vào mắt cô. “Em tin anh không?”
Cô hơi do dự, mấp máy môi nói nhỏ: “Anh đã hai lần nói dối em…”
Hán Đông Khuê buông lỏng bàn tay của cô trước ngực anh, sự mong chờ trong ánh mắt dần dần thay thế bằng vẻ lạnh lùng, anh chậm rãi nói từng chữ: “Em không tin anh.”
Cô cúi đầu nhìn xuống mũi giày của cả hai, cắn chặt môi không nói, lại không hề phát hiện ra khuôn mặt anh đang dần trở nên u ám.
“Cổ phiếu này, em muốn ngay lập tức cắt lỗ rồi, đúng không?” Hán Đông Khuê đọc được vẻ phân vân trong sự trầm mặc của cô, mỉm cười tự giễu.
Bách Lý Giai Ninh vẫn đứng nguyên vị trí cũ, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu. Tâm trạng cô đang rất rối bời, căn bản còn chưa nghĩ ra nên trả lời anh như thế nào.
Hán Đông Khuê chớp mắt, nở nụ cười nhàn nhạt. “Những bức ảnh đó là thật, tối hôm đó anh đúng là đã đưa Trịnh Hiểu Mộng vào khách sạn.”