Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt, Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người

Chương 69: Không Dễ Bắt Nạt



Bách Lý Giai Ninh nhìn mình trong gương, bởi vì hôm qua khóc cả đêm nên lúc thức dậy hai mắt sưng húp như hai hạt đào. Lát nữa còn phải đi làm, cô quyết định đeo kính râm bản to của Fendi, giấu đi đôi mắt sưng đỏ của mình. Tuy rằng kính râm đã che khuất gần nửa khuôn mặt nhưng vẫn không ảnh hưởng đến nhan sắc xinh đẹp của cô. Làn da của cô trắng nõn mịn màng, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi nhỏ nhắn đánh một lớp son màu đỏ tươi.

Ngoài trời đang đổ mưa, cơn mưa phùn rơi tí tách mang theo hơi lạnh bao trùm lên toàn bộ thành phố Bắc Thần. Giữa bầu không khí ảm đạm âm u, một chiếc taxi dừng lại trước tòa nhà 33 tầng. Cửa xe mở ra, bên ngoài xuất hiện một đôi chân thon dài được bao bọc bởi quần dài ống vẩy xé gấu tua rua và đôi giày Oxford mũi nhọn đen bóng. Một cô gái đeo kính râm bước xuống, bật ra chiếc ô màu đen. Trên người cô mặc áo sơ mi màu cam cháy phối ren họa tiết Indochine, bên ngoài khoác áo blazer dạ tweed dáng suông màu trắng đồng bộ với quần, trông có vẻ vừa sành điệu lại vừa kín đáo.

Cô thanh toán tiền taxi, một tay xách túi Hermès, một tay cầm ô sải từng bước dài vào đại sảnh. Lên đến bậc thềm, cô gập ô lại rồi đi vào thang máy, duỗi tay bấm số 10 trên bảng điều khiển, thang máy rất nhanh đã lên đến nơi. “Đinh” một tiếng, hai cánh cửa inox từ từ mở ra.

“Chị Ninh, hôm nay chị ngầu dữ vậy? Lại còn đeo cả kính râm đi làm.” Tô Tuyết ngồi trong studio hưng phấn kêu lên. Hôm nay có lịch chụp hình bìa tạp chí GQ với nam diễn viên Tiêu Tuấn Vũ, Tô Tuyết sống chết xin một chân chạy việc trong ekip để được gặp thần tượng, còn cố ý đến sớm cả nửa tiếng.

Người phụ nữ mới đến tháo kính râm xuống một chút, lộ ra đôi mắt tuy ửng hồng nhưng vẫn xinh đẹp cuốn hút, không ai khác ngoài Bách Lý Giai Ninh.

Bách Lý Giai Ninh vừa mới cất ô vào giá kim loại, nhìn thấy Tô Tuyết thì không khỏi ngạc nhiên. Cô chầm chậm đi về phía cô bé, gót giày Oxford gõ xuống sàn nhà cộp cộp, cộng với bộ vest dạ tweed màu trắng hơi hướng menswear trên người, thoạt nhìn Bách Lý Giai Ninh rất có khí chất của một ngự tỷ. Cô bước đến bên cạnh Tô Tuyết, đưa tay véo má cô bé cười nói: “Tiểu Tuyết, hiếm có ngày nào em đi làm sớm như ngày hôm nay, bảo sao bầu trời bỗng nhiên đổ mưa.”

“Hì hì, em nguyện sống hết mình vì thần tượng mà. Tiêu Tuấn Vũ đến từ ban nãy rồi, đang trang điểm trong hậu trường. Em thề với chị, bên ngoài cậu ấy còn đẹp trai hơn cả trên ảnh.”

Tô Tuyết vừa dứt lời thì cửa studio mở ra, Vương Nghê cầm theo máy ảnh bước vào, mang theo sắc mặt không mấy dễ nhìn. Những nhân viên trong ekip chụp hình hôm nay cũng vì thế mà nhấp nhổm không yên.

Trong giới nhiếp ảnh có câu “Đông Viên Khải, Tây Vương Nghê, Nam Kiều Duy, Bắc Mộ Nam”. Trong số bốn đại nhiếp ảnh gia tài năng nhất Trung Quốc, chỉ có một mình Vương Nghê là phụ nữ. Vương Nghê vừa thông minh vừa tài năng, là chủ studio nổi tiếng Nghê Thường, từng chụp rất nhiều bộ ảnh cưới đình đám cho các minh tinh hạng A. Chỉ có điều Vương Nghê đã 32 tuổi vẫn chưa lấy chồng, bị mọi người bàn tán sau lưng là bà cô tính tình đồng bóng, khó ở.

Có những ngày Vương Nghê vừa mới đến studio đã bắt đầu mắng mỏ nhân viên, nhìn thấy ai là quát người đó, từ chuyện phê bình tác phong làm việc đến chuyện ăn mặc không chỉn chu, trang điểm không trendy.

Studio Nghê Thường trừ bộ phận Kinh doanh và Kế toán ra thì các bộ phận khác chỉ nhận sinh viên có nền tảng nghệ thuật, thế nên nhân viên đến thử việc đều là sinh viên ưu tú đến từ các trường nghệ thuật chính quy. Vài nhân viên thử việc trong studio còn bị Vương Nghê dọa cho phát khóc, một số người tâm cao khí ngạo bởi vì bị Vương Nghê bắt bẻ những chuyện vặt vãnh mà cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, sau mấy ngày đã chủ động rút hồ sơ xin thôi việc.

Thế nhưng những người chịu được áp lực và cái miệng độc địa của Vương Nghê để trụ lại studio thì đều học hỏi được rất nhiều từ cô, một số người còn có sự nghiệp phát triển rực rỡ. Thậm chí Vương Nghê còn từng viết thư giới thiệu giúp nhân viên của mình vào làm việc tại tạp chí Vogue Mỹ và tập đoàn LVMH(*).



(*) LVMH là một tập đoàn quốc tế của Pháp chuyên kinh doanh các mặt hàng xa xỉ. Tập đoàn sở hữu nhiều nhãn hiệu thời trang và làm đẹp cao cấp lừng danh thế giới như Louis Vuitton, Dior, Bvlgari, Céline, Givenchy, Tiffany & Co, Fendi,... (theo Wikipedia)

Vương Nghê nhìn Bách Lý Giai Ninh một lượt từ đầu đến chân, sau đó bất ngờ lên tiếng bằng giọng điệu châm chọc: “Cô nghĩ đây là sàn diễn thời trang của cô sao? Mời cô đi ra ngoài.”

Mọi người trong phòng sững sờ, Bách Lý Giai Ninh dĩ nhiên là cảm thấy khó chịu nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tâm trạng bình thường trở lại, nhỏ nhẹ hỏi: “Nhiếp ảnh gia Vương, tôi xin phép hỏi chị một câu. Tôi đã làm gì sai khiến chị không hài lòng vậy?”

Vương Nghê liếc nhìn cô nói: “Cô làm việc với một người lớn tuổi hơn mình mà lại đeo kính râm, thật thiếu tôn trọng và bất lịch sự. Tôi không muốn làm việc với cô.”

Nghe đến đây, Bách Lý Giai Ninh lập tức hiểu ra vấn đề.

Cô nhanh chóng tháo kính râm xuống, hai mí mắt sưng húp lộ ra hoàn toàn. Cô đứng thẳng lưng, dùng giọng điệu nghiêm túc nói với Vương Nghê: “Tôi xin lỗi, tôi đeo kính râm vào studio đúng là thiếu sót của tôi. Bình thường tôi không bao giờ đeo kính râm lúc làm việc, nhưng hôm nay chị cũng thấy mắt tôi rồi đấy, tôi không tháo kính nhằm giấu đi hình ảnh không đẹp, mục đích là để tôn trọng người nhìn. Đồng thời tôi cũng không muốn bị người khác soi xét, suy đoán thái độ đằng sau gương mặt mệt mỏi này. Bên cạnh đó, chị nói tôi bất lịch sự với chị, còn tôi thì cho rằng chị cũng thiếu lịch sự với tôi. Chúng ta là đối tác, làm việc dựa trên sự bình đẳng. Nếu chị cảm thấy tôi không nên ăn mặc hay trang điểm thế này thế kia, chị hoàn toàn có thể nhẹ nhàng góp ý với tôi. Nhưng chị lại chọn cách đuổi tôi đi một cách thô lỗ, chị hành động như vậy là đang thiếu tôn trọng đối tác, đồng thời thể hiện sự thiếu chuyên nghiệp. Hơn nữa, những người làm nghệ thuật cần nhất là tính nhẫn nại, chị thiếu nhẫn nại như vậy, sao có thể sáng tạo ra những tác phẩm hoàn hảo?”

Bách Lý Giai Ninh nói một tràng dài, toàn bộ nhân viên thuộc ekip chụp hình hay là đại diện thương hiệu Céline đứng trong studio đều đồng loạt hít vào khí lạnh.

Nghe cô giải thích xong, sắc mặt Vương Nghê thoáng cái khó coi, thân thể cứng đờ, nhất thời vẫn chưa phản ứng lại được. Cô không thể tin nổi một cô gái trẻ hơn mình gần chục tuổi lại dám thẳng thắn phản bác lại mình. Một lúc lâu sau Vương Nghê mới chớp chớp mắt, tông giọng đột ngột hạ xuống, không còn gay gắt như lúc trước nữa. “Tôi không thể không công nhận, cô có miệng lưỡi cực kì sắc bén. Rất nhiều người trước đây không chịu được tính khí của tôi đều chủ động rút lui, cô là người đầu tiên dám lên tiếng phản kháng tôi với những luận điểm gãy gọn thuyết phục, không những thế còn khiến tôi lần đầu phải cảm thấy hổ thẹn. Hôm nay cả hai chúng ta đều có tâm trạng không tốt, thế nhưng cách xử sự của cô văn minh hơn tôi rất nhiều. Cô nói đúng, trong trường hợp này tôi đã thiếu nhẫn nại, hơn hết là thiếu tôn trọng cô.” Nói rồi Vương Nghê cúi đầu xin lỗi rồi mới nói tiếp. “Tôi xin lỗi cô, ban nãy tôi thực sự đã hơi kích động. Có lẽ vì tính tình tôi không tốt, lại có tuổi rồi. Chúng ta bỏ qua cho nhau, hợp tác vui vẻ nhé?”

Vương Nghê đã khiêm tốn xin lỗi, Bách Lý Giai Ninh cũng không muốn làm mất thì giờ, chủ động mỉm cười vươn tay ra bắt tay Vương Nghê.

Buổi chụp hình bắt đầu, người chụp cho bìa tạp chí GQ số tháng 3 là Tiêu Tuấn Vũ, nam diễn viên trẻ đại bạo chỉ sau một bộ phim đầu tay.

Lúc này Tiêu Tuấn Vũ vẫn còn đứng sau cánh cửa hậu trường, nghe cuộc đối thoại của hai người, khóe môi bỗng nhiên nở nụ cười.



Người quản lí của cậu cảnh giác nói: “Cô ấy hơn cậu 3 tuổi đấy.”

“Thời buổi này làm gì có ai quan trọng tuổi tác nữa.” Tiêu Tuấn Vũ nhún vai. “Bằng vẻ ngoài này của chị ấy, nếu làm diễn viên chắc chắn sẽ rất được yêu thích, không ngờ người như chị ấy lại chọn làm công việc văn phòng.”

“Tuấn Vũ, cậu vừa mới vào giới giải trí, tuyệt đối không được dính dáng đến chuyện yêu đương. Fan hâm mộ rất quan tâm đến cậu, công ty lại càng quan tâm đến cậu, cấp trên ngày nào cũng nhắc nhở tôi để mắt đến cậu. Cậu cũng đồng ý với tôi là sẽ cẩn thận hết mức rồi đấy!”

Tiêu Tuấn Vũ nổi tiếng rất nhanh, bộ phim cậu đóng vừa mới chiếu xong mà hậu viện hội đã được thành lập rồi, anti-fan xuất hiện thì trạm phản hắc cũng mọc lên ngay sau đó. Cậu thường xuyên lên hot search, nội dung cả xấu lẫn tốt đều có đủ cả.

“Rồi rồi, anh Chung nói nhiều quá. Em chỉ thuận miệng khen ngợi chị ấy mấy câu thôi, mà kể cả em có dính vào chuyện yêu đương thật đi chăng nữa thì cũng không để sập phòng đâu.”

“Thằng nhóc này!”

...

Bởi vì Tiêu Tuấn Vũ nổi lên nhờ bộ phim cổ trang huyền huyễn “Hắc Bạch vô thường”, tạp chí muốn tận dung sức nóng từ bộ phim nên tạo hình hôm nay của cậu mang hơi hướng cổ phong, màu sắc chủ đạo là đen và trắng, họa tiết trên trang phục phần lớn là Indochine mang đậm hơi thở Đông Dương.

Tiêu Tuấn Vũ tuy diễn xuất khá tốt nhưng lại là người mới trong lĩnh vực thời trang, nhất là công việc chụp bìa tạp chí lại đòi hỏi phải toát ra được thần thái sắc lạnh và một chút khí chất high fashion, thế nên cách tạo dáng và động tác của cậu vẫn còn cứng đờ và hơi bảo thủ. Tuy nhiên cậu rất lễ phép, răm rắp nghe theo sự hướng dẫn của nhiếp ảnh gia, lúc làm việc vừa chăm chú vừa cầu toàn. Ngay cả người khó tính như Vương Nghê cũng không kìm lòng được mà tận tình chỉ bảo.

Khó trách phụ nữ thời nay rất nhiều người yêu thích các tiểu thịt tươi và tiểu chó săn, bởi vì những chàng trai này vừa ngoan ngoãn, dễ thương lại dễ bảo.

Bách Lý Giai Ninh cũng rất có thiện cảm với cậu diễn viên trẻ này.

Nhờ có tinh thần lăn xả, thái độ chăm chỉ không ngại khó ngại khổ và sức trẻ tươi mới toát ra từ Tiêu Tuấn Vũ, Bách Lý Giai Ninh lúc mới đến còn mệt mỏi chán chường, hiện giờ đã tập trung làm việc một cách nghiêm túc nhưng đầu óc đã khá thoải mái. Mặt khác cô cũng muốn làm cho bản thân trở nên bận rộn để không có thời gian nghĩ ngợi lung tung.