Lúc Bách Lý Giai Ninh làm thủ tục nhập viện xong đi lên, Tô Tuyết đang ngồi bên giường bóc vỏ hoa quả đưa đến tận miệng cho Trần Hiểu Minh ăn. Cô bước đến bên cạnh Tô Tuyết, vỗ nhẹ vào vai cô ấy. “Tiểu Tuyết, em về nhà nghỉ ngơi đi, mai lại đến.” Nhìn khóe mắt và chóp mũi của Tô Tuyết đã đỏ hồng vì khóc, lúc nãy nhất định là đã bị doạ cho hoảng sợ một phen.
Tô Tuyết thở dài lắc đầu. “Chị Ninh về đi, em ở lại bệnh viện chăm sóc A Minh. Để anh ở đây một mình, em không yên tâm.”
“Không cần lo lắng, chị đã tìm cho cậu ta vài hộ lí và y tá rồi.”
Tô Tuyết vẫn nhất quyết không chịu đi, đến Trần Hiểu Minh nói cũng không nghe, Bách Lý Giai Ninh đành để cô ấy ở lại bệnh viện. Dù sao thì Trần Hiểu Minh cũng sắp được chuyển đến phòng bệnh cao cấp, ở đó có giường đơn dành cho người nhà bệnh nhân ngủ qua đêm và cả phòng tắm cùng với một số đồ gia dụng, Tô Tuyết ở lại chăm nom cậu ta cũng tiện.
“Trần Hiểu Minh, cậu đã báo cho người nhà chưa?”
Trần Hiểu Minh nằm trên giường mỉm cười yếu ớt. “Em không muốn bố mẹ lo lắng, mấy ngày nữa tình hình chuyển biến tốt hơn em sẽ báo cho họ sau.” Nói xong cậu ta giục Bách Lý Giai Ninh mau về nhà, nói là ở đây đã có Tô Tuyết rồi.
Trước khi đi, Bách Lý Giai Ninh còn dặn dò hai người trong phòng bệnh, nếu có chuyện gì thì phải gọi điện cho cô.
Ngồi trên xe Ngôn Tử Kỳ, Bách Lý Giai Ninh mới cảm thấy có chút chóng mặt, ban nãy ăn có một ít, bây giờ vừa mệt vừa đói, cô dựa đầu vào thành ghế, hai mắt nhắm lại dưỡng thần.
Ngôn Tử Kỳ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi đưa em về nhà nhé?”
“Ừm, làm phiền anh đưa tôi về Lục Gia Trang. Cảm ơn.” Bách Lý Giai Ninh trả lời, hai mắt vẫn nhắm chặt.
“Giai Ninh, tôi có chuyện muốn nói với em.”
“Hửm?” Bách Lý Giai Ninh dùng giọng mũi trả lời, ý bảo anh cứ tiếp tục.
“Tuy chúng ta quen biết chưa lâu, nhưng tôi thực sự rất thích em. Tôi thích tính tình hài hước của em, thích cách em hết mình vì bạn bè, thích cách em thẳng thắn nói mình đã có bạn trai để từ chối tôi, thích cả ánh mắt lẫn nụ cười của em.”
Bách Lý Giai Ninh nghe những lời nói chân thành này thì lập tức mở mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh: “Tử Kỳ, chúng tôi quay lại rồi, lần trước vốn dĩ không phải chia tay, chỉ là hiểu lầm nên cãi cọ chút thôi.”
Ngôn Tử Kỳ rũ mắt, cong khoé môi cười nói: “Chuyện này tôi cũng sớm đoán được rồi, nhưng tôi vẫn cứ thích em. Nếu anh ta đối xử không tốt với em, hãy nhớ là sau lưng em vẫn sẽ có tôi đứng chờ.”
Gặp được một người phụ nữ như cô, anh không muốn dễ dàng từ bỏ.
“Được, nhưng tôi khuyên anh nên sớm từ bỏ, bởi vì mối quan hệ giữa chúng tôi luôn rất tốt đẹp. Điều kiện của anh vô cùng xuất sắc, thừa sức gặp được những người tốt hơn tôi, thế nên đừng lãng phí thời gian với tôi, tránh cho sau này lại hối hận.”
“Tôi chưa từng hối hận với bất kì quyết định nào trong suốt 28 năm qua. Vả lại, cuộc đời này dài lắm, chúng ta không thể nói trước được điều gì đâu.” Đi đến ngã tư trước mắt gặp đèn đỏ, Ngôn Tử Kỳ dừng xe, nhìn cô hơn nửa phút đồng hồ, tận lúc đèn chuyển xanh mới bâng quơ buông ra một câu rồi im lặng tiếp tục lái xe.
Bách Lý Giai Ninh không trả lời, bầu không khí trong xe rơi vào trầm mặc.
…
Tan tầm, Hán Đông Khuê dùng phòng tắm ở văn phòng Tổng giám đốc tắm rửa sạch sẽ, vuốt sáp xịt nước hoa thơm lừng, còn thay một bộ âu phục Armani mới tinh, cắt may cực kì gọn ghẽ.
Anh lái xe đến cửa hàng hoa tươi gần công ty, mua một bó hoa hồng khổng lồ với 99 bông đỏ thắm, không những thế còn tự tay viết thiệp với nội dung cực kì mùi mẫn. Soái ca ôm bó hoa hồng đỏ thắm bước ra khỏi cửa hàng, thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của rất nhiều người qua đường lẫn nhân viên cửa hàng.
Anh đã cho người chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn dưới ánh nến trong căn hộ của mình, cả ngày hôm nay anh nhịn không trả lời tin nhắn và điện thoại của Bách Lý Giai Ninh để tạo bất ngờ cho cô. không phải phụ nữ thường rất yêu thích các bất ngờ nho nhỏ hay sao?
Anh chắc chắn cô sẽ vô cùng hạnh phúc, bọn họ sau khi dùng bữa xong sẽ ôm nhau nhảy một điệu Waltz lãng mạn, sau đó hôn nhau say đắm, vừa hôn vừa đi vào phòng ngủ, quần áo của hai người vương vãi đầy trên mặt đất. Bọn họ sẽ điên cuồng làm tình trên chiếc giường lớn, anh sẽ khiến cô sung sướng đến bay lên mây.
Trên xe, Hán Đông Khuê cầm điện thoại lên bật loa ngoài rồi gọi cho Bách Lý Giai Ninh, nhưng qua một hồi lâu vẫn không có ai nhấc máy. Đợi đến khi tiếng “tút tút” báo cuộc gọi kết thúc vang lên, Hán Đông Khuê mới cúp điện thoại. Anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, trong bụng tự nhủ là cô đang trên đường về nhà hoặc đang bận rộn gì đó.
Đứng trong thang máy, Hán Đông Khuê một tay ôm bó hoa hồng, một tay sửa sang lại quần áo đầu tóc. Anh vốn dĩ đã đẹp trai lại khí chất, chỉ cần ăn diện bảnh bao một chút hiển nhiên là cực kì tuấn tú bất phàm. Vách thang máy sáng loáng như gương phản chiếu nụ cười tươi tắn như chính bó hoa trên tay của người đàn ông.
Hán Đông Khuê đứng trước cửa nhà Bách Lý Giai Ninh, hít một hơi thật sâu, vươn tay ra bấm mật khẩu trên màn hình khoá cảm ứng.
“Cạch!” Cánh cửa tự động mở ra, Hán Đông Khuê chầm chậm bước vào, lại phát hiện bên cạnh tủ giày có một đôi giày của đàn ông.
Trong lòng Hán Đông Khuê bỗng nhiên có linh cảm rằng sắp tới sẽ có chuyện gì đó chẳng lành.
Hán Đông Khuê nhíu mày, đè nén cảm giác lo lắng xuống tận đáy lòng, cố gắng trấn an bản thân. Anh ôm theo bó hoa to đùng rón rén đi mấy bước vào nhà, bỗng nhiên giẫm phải một cái quần lót ren của phụ nữ. Ánh mắt anh bỗng chốc tối sầm lại, bởi vì dưới chân anh la liệt quần áo và đồ lót của cả nam lẫn nữ trải dài một đường từ cửa nhà vào tận phòng khách. Trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa và mùi nam nữ hoan lạc nồng đậm. Hán Đông Khuê còn nhìn thấy một chiếc váy màu đỏ bị xé rách nằm trên mặt đất, anh nhận ra chiếc váy này, nó là của Bách Lý Giai Ninh, cô đã từng mặc 2 3 lần gì đó.
Sao lại thế này? Không thể nào! Hiện tại Hán Đông Khuê cảm thấy cảnh tượng này vớ vẩn và hoang đường hết sức!
“Ưm… a… A Kỳ.” Đột nhiên có một âm thanh rên rỉ của phụ nữ truyền vào tai Hán Đông Khuê, kèm theo đó là tiếng đàn ông thở gấp.
“Baby… mở rộng chân nữa ra.”
Đây rõ ràng là tiếng của đàn ông và phụ nữ ân ái trên giường, hình như âm thanh phát ra từ phía phòng khách, không cần nhìn cũng biết hai người bên trong đang kịch liệt như thế nào.
Hán Đông Khuê đứng sững như trời trồng, khuôn mặt u ám đến cực điểm, tay trái nắm chặt bó hoa hồng, nụ cười trên môi tắt ngúm từ lâu. Anh nghiêng người nhìn vào trong phòng, đập vào mắt là bóng dáng hai người trần truồng đang say sưa làm tình trên sofa phòng khách.
Thân thể cao lớn vạm vỡ của người đàn ông đè lên thân thể mềm mại của người phụ nữ bên dưới sofa. Đứng ở góc độ của Hán Đông Khuê không thể nhìn thấy khuôn mặt của hai người đó, chỉ có thấy hai cái chân trắng nõn vươn ra từ hai bên hông của người đàn ông đang khua loạn xạ trong không trung, trên bắp đùi còn có mấy dấu hôn xanh xanh đỏ đỏ. Bộ phim AV sống động trước mặt làm Hán Đông Khuê có chút khó tin nhắm mắt lắc đầu, lồng ngực như muốn nổ tung, đầu móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Ban nãy người phụ nữ gọi tên A Kỳ? Chẳng lẽ là Ngôn Tử Kỳ?
Ha! Thì ra Bách Lý Giai Ninh và Ngôn Tử Kỳ chơi giả tình thật, bọn họ thực sự lén lút vụng trộm yêu đương sau lưng anh. Nghĩ đến khả năng này, Hán Đông Khuê đột ngột mở bừng mắt, vô thức siết chặt nắm đấm. Tròng mắt anh đỏ ngầu mang theo tơ máu, giận dữ nhìn chằm chằm hai người đang triền miên trên sofa. Vì lúc này bọn họ đang đắm chìm trong vui sướng từ thể xác, thậm chí ngay cả việc cửa nhà bị mở ra, có người bước vào nhìn chăm chú cũng không hề hay biết.
“Ha… a… A Kỳ, chậm thôi anh…” Người phụ nữ thở hổn hển nũng nịu phản kháng, nhưng hai chân lại không tự giác mà dang rộng hơn nữa, ưỡn mông lên nghênh đón động tác cắm vào rút ra của người đàn ông bên trên.
“Chậm thì baby sẽ không sướng. Ngoan, nghe lời ông xã, dang rộng chân ra hết mức nào, để ông xã hung hăng yêu em, bắn cho cái bụng của em sưng lên, rồi em sẽ sinh cho ông xã một đàn Tiểu Kỳ Kỳ.”
Ha ha! Còn muốn sinh con với nhau sao?
Tuy rằng không thể nhìn rõ biểu cảm điên cuồng của đôi gian phu dâm phụ trên sofa, chỉ có thể nghe thấy âm thanh ái muội cùng với một phần cảnh xuân kiều diễm kia, nhưng tiếng da thịt va chạm vào nhau “bạch bạch bạch” cùng với tiếng rên rỉ yêu kiều đó vẫn khiến Hán Đông Khuê không thể kìm chế được lửa giận trong lòng, cùng với đó là mong muốn giết người mãnh liệt.
Bó hoa hồng khổng lồ với 99 bông đỏ thắm trên tay bị anh bóp chặt, màu đỏ rực rỡ chói mắt như những mũi kim đâm thẳng vào mắt anh. Tâm trạng háo hức vui sướng vì sắp được gặp người yêu của anh bất ngờ đối mặt với cảnh tượng mây mưa vần vũ này, tự nhiên trở nên vô cùng nực cười.
Ban đầu anh còn không tin vào mắt mình, thậm chí còn tưởng mình đang nằm mơ, thế nhưng tiếng hét cao vút của người phụ nữ khi lên đỉnh nói cho anh rằng những việc này đều là sự thật, hoàn toàn không phải ác mộng của anh. Bách Lý Giai Ninh đã phản bội anh!
Hán Đông Khuê cảm thấy đầu óc trống rỗng, lắc đầu nhếch mép cười tự giễu, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn bọn họ một lần cuối cùng rồi không chút lưu luyến xoay người rời đi. Càng ở lại đây một giây, anh chỉ càng cảm thấy ghê tởm.
Hôm qua anh và cô vẫn còn lăn lộn trên giường nói những lời âu yếm với nhau, vậy mà hôm nay người con gái anh yêu lại dùng phương thức ngoại tình trắng trợn nhất để phản bội anh.
Hán Đông Khuê còn cẩn thận đóng cửa nhà, trả lại sự riêng tư cho đôi gian phu dâm phụ trong phòng khách. Trong lòng anh dần dần bình tĩnh trở lại, tâm tình đã trở nên nguội lạnh. Hoá ra đây chính là cảm giác đau đớn đến tột cùng, đau đến mức con tim chết lặng.
Cuối dãy hành lang có một cái thùng rác, Hán Đông Khuê cười lạnh, vung tay quăng bó hoa hồng vào bên trong nhưng lại bị trượt, anh không thèm ngoái đầu lại mà đi thẳng vào trong thang máy. Bó hoa bay theo hình vòng cung, “bịch” một tiếng nặng nề rơi xuống mặt đất, chiếc thiệp màu hồng phấn bên trong văng ra ngoài, nằm trơ trọi trong góc tường lạnh lẽo.