Sáng hôm sau khi Bách Lý Giai Ninh thức dậy, rèm cửa sổ phòng ngủ vẫn còn khép kín, chỉ có vài tia nắng yếu ớt chiếu vào, đang giữa ban ngày mà căn phòng lại có chút tăm tối. Cô không biết mình có nghe nhầm không, nhưng hình như loáng thoáng bên tai còn có tiếng chim hót.
Cô bị lạnh mà tỉnh, chậm rãi mở mắt, thấy mình đang nằm trong vòm ngực đàn ông ấm áp, hơi thở đều đều phả vào người làm cô hơi nhồn nhột.
Lúc này cơ thể hai người đều trần truồng không một mảnh vải, chăn bông chỉ đắp đến ngang hông. Mặt anh chôn trước ngực cô, chân dài gác lên đùi, tay phải của anh gối dưới đầu cô.
Một bên ngực trần lộ ra ngoài không khí của cô bị anh nắm lấy, nằm trọn trong lòng bàn tay. Nụ hoa non mềm bên kia bị anh ngậm suốt một đêm như trẻ con bú sữa, hiện tại còn chưa chịu nhả ra.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh, lặng lẽ rút bầu ngực từ trong miệng anh ra.
Bách Lý Giai Ninh khẽ vặn vẹo thân mình, cảm giác có dị vật trong tiểu huyệt khiến cô bất giác nhíu mày, lúc này mới phát hiện thứ đồ chơi của Hán Đông Khuê vẫn còn cắm trong cơ thể của mình.
Tiểu huyệt của cô được rót đầy tinh dịch đàn ông cứ như vậy ngậm chặt lấy gậy thịt to lớn cả đêm, sâu trong hoa huyệt và bụng dưới đều trướng không thể tả.
Nghĩ đến đêm điên cuồng ngày hôm qua, Bách Lý Giai Ninh đột nhiên mặt đỏ tai hồng, cùng với đó là cảm giác thực sự rất muốn đánh người, nhưng vừa mới giơ tay lên đã thấy cánh tay như không còn là của mình. Toàn thân cô mệt mỏi rã rời, đau nhức như vừa bị xe tăng cán qua.
Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, cô sợ làm anh tỉnh giấc nên nhẹ nhàng vén chăn, từ từ kéo cánh tay của anh ra khỏi người mình, gỡ đôi chân dài đang quấn lấy đùi mình xuống, nhích mông về phía sau, chậm rãi rút gậy thịt của Hán Đông Khuê ra khỏi cơ thể.
Cây gậy này quả thực quá dài quá lớn, chỉ rút ra thôi mà tốn không ít thời gian. Chờ toàn bộ thân gậy lui ra ngoài, quy đầu cũng rời đi, huyệt khẩu vẫn không thể khép lại được, hai cánh hoa sưng đỏ há miệng run rẩy.
Chất lỏng trắng đục sền sệt chảy ra dọc theo khe mông rớt xuống drap giường, cái miệng nhỏ đáng thương như một bình rượu bị mất nút, phun toàn bộ tinh dịch đêm qua ra ngoài. Drap giường dưới thân hai người lập tức ướt đẫm bởi hỗn hợp mồ hôi và tinh dịch.
Cô nhẹ nhõm thở phào một hơi, lười biếng xoay người nằm nhích ra xa đống nhày nhụa dưới thân. Kì thực cô còn chưa hết cơn buồn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ lại được, đành nằm thêm tầm chục phút nữa, cuối cùng cũng gom được một chút sức lực để lết người xuống giường.
Hậu quả của việc túng dục quá độ là hai chân cô mềm nhũn như đang giẫm lên bông, loạng choạng mấy bước mới có thể đứng thẳng người đi vào phòng tắm.
Cô dùng khăn bông ướt lau sạch những nơi lưu lại dấu vết hoan ái trên thân thể, mặc tạm áo sơ mi của Hán Đông Khuê, quyết định về nhà lấy thêm một ít quần áo và dụng cụ cá nhân cùng với mỹ phẩm dưỡng da.
Đẩy cửa bước ra hành lang, cô nhận được một cuộc điện thoại, vừa mới bắt máy đã nghe thấy giọng bố mình vang lên. Vài phút sau, gương mặt xinh đẹp của cô hiện lên một tia sửng sốt. Cô hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt điện thoại, nhỏ giọng nói: “Con biết rồi, con về bây giờ đây.”
…
Hán Đông Khuê mới tỉnh ngủ còn chưa kịp mở mắt, cánh tay đã theo thói quen dang rộng sang ôm lấy người bên cạnh, nhưng lại chỉ sờ được một khoảng giường trống trơn lạnh ngắt. Anh giật mình mở mắt ngồi dậy, trong đôi mắt tràn ngập sự khẩn trương.
Anh vội vã hất tung chăn xuống giường, ngó qua phòng tắm, lại quay ra phòng bếp, gần như tất cả các phòng thậm chí cả căn hộ của cô ở đối diện đều kiểm tra nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu cả. Trong lòng anh nóng như lửa đốt, cảm giác vừa tức giận vừa bất an bùng lên dữ dội.
Anh gọi điện cho cô, kết quả là cô tắt máy. Anh tìm cách liên lạc với Đồng Tĩnh Nghi và tất cả những người cô quen biết, đến cả người không muốn nhất là Ngôn Tử Kỳ anh cũng cắn răng gọi, nhưng tất cả câu trả lời của bọn họ đều là không.
Không phải hôm qua hai người mới vừa làm lành với nhau sao? Thế mà hôm nay cô lại âm thầm biến mất khỏi cuộc đời anh không một tiếng động.
Anh không ngờ sau bao nhiêu tình cảm anh dành cho cô, cô lại nhẫn tâm lựa chọn vứt bỏ anh. Anh tưởng rằng mình đã có thể nắm giữ trái tim cô, nhưng hoá ra tất cả đều là do anh tự mình đa tình.
Anh không thể hiểu tại sao cô lại đối xử với anh như vậy, càng nghĩ càng muốn nổi điên, thực sự bây giờ chỉ muốn giết người. Anh thề với chính mình, tuyệt đối sẽ tìm bắt cô trở lại, anh cũng muốn cô vì hành động lần này mà phải trả giá thật đắt. Nếu cô để anh tóm được, anh sẽ dùng dây xích khoá chặt cô lại, để cô không thể rời khỏi anh nửa bước, thậm chí trong lúc nóng giận anh còn nghĩ đến chuyện đánh gãy chân cô để cô ngoan ngoãn ngồi im một chỗ.
…
10 giờ đêm, Hán Đông Khuê ngồi trên sofa trong phòng khách, điện thoại vứt lăn lóc trên bàn trà. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy cô đơn đến thế, từ lúc trưởng thành anh đã làm bạn với cuộc sống độc thân, thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ trải qua loại cảm giác này một lần nữa.
Trên ghế sofa dính vài sợi tóc dài đen bóng của Bách Lý Giai Ninh, drap giường vẫn còn lấm lem ái dịch của cả hai đã khô lại thành từng mảng, váy ngủ của cô treo trong phòng tắm. Cô chỉ mang theo điện thoại và túi xách, tất cả quần áo và đồ dùng sinh hoạt cá nhân cô đều để lại.
Mọi dấu vết chứng tỏ sự tồn tại của cô vẫn còn xung quanh đây, nhưng người thì đã biến mất…
Anh cầm chiếc váy ngủ của cô treo trong phòng tắm đưa lên mũi hít hà. Một mùi hương phụ nữ quen thuộc, mùi thơm đặc trưng chỉ thuộc về mình cô tràn vào khoang mũi anh. Vậy là đã gần một ngày anh không được nhìn thấy cô rồi, không biết giờ này cô đang làm gì, ở đâu với ai.
Anh từng nghĩ mình là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng anh đã lầm, anh yếu đuối hơn mình tưởng rất nhiều. Mọi thành trì anh tự cho là kiên cố ấy, chỉ trong vòng một khoảng thời gian ngắn kể từ khi cô biến mất, đã nhanh chóng sụp đổ thành đống cát bụi.
Anh nhận ra anh thực sự phụ thuộc vào cô hơn bao giờ hết, anh không thể không có cô cạnh bên. Anh cần cô như cá cần nước, nếu như không có cô trong cuộc sống, anh sẽ đau khổ đến chết mất.
Bách Lý Giai Ninh đột ngột rời đi khiến anh cảm thấy như bị ai đó tàn nhẫn dùng một con dao nhọn đâm thủng lồng ngực, khoét lấy trái tim rồi độc ác bóp nát thành từng mảnh máu me be bét.
Hán Đông Khuê lấy một chai rượu từ trong tủ, tự mình rót uống hết ly này đến ly khác, nhanh chóng trở nên say khướt. Trong cơn choáng váng, anh thấy bóng dáng Bách Lý Giai Ninh đã trở về. Anh loạng choạng từ trên sofa đứng phắt dậy, ánh mắt hoang mang tột cùng…
…
Bách Lý Giai Ninh lấy thẻ từ trong túi xách giơ lên khoá cảm ứng, máy báo kêu “tít” một tiếng, cánh cửa tự động mở ra. Cô bước vào phòng, xoay người đóng cửa lại, vừa đi được chưa đầy chục bước thì cả người đã bị ôm chầm lấy, sức lực mạnh đến nỗi ngã nhào xuống đất.
Cô không kịp đứng lên, liền dùng hai tay và nửa thân dưới lết về phía sau. Đèn phòng khách không bật, cô có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó là nhờ vào ánh đèn yếu ớt phát ra từ những toà nhà chọc trời ngoài cửa sổ sát đất cách một tấm rèm.
Hán Đông Khuê vốn định túm lấy cô, nhưng anh đã say chếnh choáng, cô ngã kéo theo anh cũng nhào xuống đất.
Anh vươn người túm lấy mắt cá chân cô, dùng sức kéo, cô giật mình kêu lên một tiếng kinh hãi, thắt lưng liền bị một đôi tay rắn chắc nắm chặt, hung hăng đặt dưới thân. Áo khoác và giày cao gót cô còn chưa kịp cởi ra đã bị hai cánh tay cứng như gọng kìm của người đàn ông giam cầm trong lồng ngực.
Cô hoảng hốt chưa kịp mở miệng thì đôi môi đã bị chặn lại, nụ hôn mãnh liệt của Hán Đông Khuê trút xuống, ra sức cắn mút càn quét môi cô, không chút lưu tình ngấu nghiến hai cánh môi đáng thương.
Đột nhiên môi dưới của cô bị cắn mạnh, thoáng chốc, mùi vị tanh tanh ngòn ngọt của máu tươi lan tràn khắp khoang miệng hai người. Bách Lý Giai Ninh dù đau đến chảy nước mắt nhưng vẫn nằm im không dám nhúc nhích, tuỳ anh trút giận bằng một nụ hôn vừa điên cuồng vừa thô bạo.
Hơi thở của anh nặng nhọc, trên người nồng nặc mùi rượu. Dưới chân ghế sofa lăn lóc vỏ chai rượu đã cạn đáy.
Hán Đông Khuê liếm sạch máu trên khóe môi cô rồi mới tách ra, trán khẽ cọ vào trán cô, tóc mai hai người chạm vào nhau. Anh thở dốc, giọng khàn đặc: “Đã đi rồi còn quay lại làm gì? Muốn anh đánh gãy hai cái chân chó của em phải không?”
Cô ôm chặt lấy bả vai trần của anh, vội vàng thanh minh. “Đông Khuê, anh hiểu lầm rồi, em không đi đâu hết.”
“Hiểu lầm? Em đột nhiên biến mất, lại tắt máy cả một ngày trời, em bảo anh phải nghĩ như thế nào?” Khuôn mặt anh trầm xuống, sự u ám trong đáy mắt như ngọn lửa âm ỉ chỉ chực bùng cháy.
“Anh bình tĩnh nghe em nói. Thứ nhất, em yêu anh, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa. Thứ hai, anh buông em ra đã, chúng ta ngồi lên ghế nói chuyện đàng hoàng.”
“Không buông, em lại muốn chạy nữa phải không? Anh sẽ không bao giờ tin em nữa đâu.” Mắt Hán Đông Khuê đỏ ngầu, vùi đầu vào hõm vai cô, không ngừng nỉ non. “Lúc ngủ dậy anh không thấy em đâu cả, một chút hơi ấm cũng không có. Ban đầu anh còn tưởng mình vừa mới nằm mơ, chỉ cần anh tỉnh dậy là em sẽ biến mất khỏi giấc mơ của anh. Rồi anh nhìn lại đống hỗn loạn trên giường, anh chợt nhận ra em là thật, nhưng em không còn ở đây nữa. Anh tìm em khắp nơi, gọi điện cho rất nhiều người, anh cứ nghĩ lại mất em thêm một lần nữa. Bảo bối, sau này đừng rời xa anh nữa, được không?”
“Đông Khuê, em đã hứa với anh rồi mà. Em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.” Bách Lý Giai Ninh hôn lên đôi môi mang theo vị rượu nồng đậm của anh.
“Em nói dối.” Hán Đông Khuê nhỏ giọng rầm rì.
“Anh lại uống rượu đúng không?”
“Cồn có thể làm tê liệt thần kinh, chỉ có uống rượu mới có thể giúp anh tạm thời quên đi nỗi buồn.”
Hán Đông Khuê vén những sợi tóc của cô ra sau gáy, cúi đầu cẩn thận hôn lên gò má cô. Cả hai người im lặng một hồi lâu, cho đến khi Bách Lý Giai Ninh cảm nhận được mặt mình hơi ẩm ướt. Những giọt nước mắt trong suốt của anh theo nụ hôn thi nhau rơi xuống khuôn mặt cô, chảy vào khoé môi của hai người. Đầu lưỡi cô nếm được vị mằn mặn, hốc mắt cô cũng đỏ lên.
Hán Đông Khuê đang khóc.
Anh sau khi say rượu thật giống một đứa trẻ, dùng cách đơn giản nhất là khóc để phát tiết cảm xúc. Giờ phút này đứa trẻ ấy ôm chặt lấy cô như tìm lại được báu vật quý giá đã mất.
Bây giờ cô mới nhận ra, người đàn ông cô yêu thực ra yếu đuối hơn cô tưởng rất nhiều, cô không thể ngờ có một ngày sẽ nhìn thấy anh rơi nước mắt.
Cô nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trần rộng lớn của Hán Đông Khuê, dịu dàng hỏi: “Sao lại khóc rồi? Có phải chỗ nào trên người khó chịu hay không?”
Hán Đông Khuê không trả lời, chỉ lẳng lặng lắc đầu, những sợi tóc ngắn của anh cọ vào mặt cô hơi ngứa.
Bàn tay mềm mại của cô đặt lên khuôn mặt anh, lau đi từng giọt nước mắt còn đọng trên khoé mi. “Đồ ngốc, lớn tướng rồi mà còn khóc nhè. Ngoan, đừng khóc nữa mà. Anh khóc trông xấu trai lắm.”
“Ninh Ninh, anh yêu em, anh thực sự rất yêu em. Đừng bao giờ rời bỏ anh nữa được không?” Ánh mắt anh chưa bao giờ trông đáng thương đến thế, cứ như đứa trẻ tội nghiệp đang khẩn thiết cầu xin đối phương đừng cướp đi bảo vật quý giá của nó.
“Em xin lỗi, lúc sáng em thấy anh đang ngủ say nên không muốn đánh thức anh dậy, định đến nơi sẽ nhắn tin báo cho anh, không ngờ điện thoại lại hết pin. Em nói thật đấy, khi đi em chỉ mang theo điện thoại và túi xách, còn đâu tất cả đồ dùng cá nhân đều để lại mà.”
Hán Đông Khuê ôm chặt cô, vùi đầu vào hõm cổ cô, hít lấy hít để hương thơm nhàn nhạt mê hoặc, rồi lại giống như một chú chó nhỏ cắn một cái lên cổ cô, in lên một hàng dấu răng, cắn xong lại thương tiếc vươn đầu lưỡi ra liếm.
“Ban nãy anh cắn em có làm em đau không?” Hán Đông Khuê vuốt ve cánh môi vẫn còn in rõ dấu răng của cô.
“Đau lắm, nhưng em xứng đáng bị như vậy.” Lần này cô thừa nhận mình đã sai, đã biết anh thường có cảm giác không an toàn mà cô lại rời đi không nói một lời.
“Ninh Ninh, anh yêu em, rất rất yêu em.” Hán Đông Khuê nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô.
“Em cũng yêu anh.” Bách Lý Giai Ninh luồn tay vào mái tóc đen mượt của anh, hôn lên môi anh, nuốt vào tiếng nấc nghẹn ngào của anh.
Cơ thể của hai người không thể gần gũi hơn được nữa, tư thế cũng vô cùng ái muội. Bách Lý Giai Ninh nằm dưới sàn nhà trải thảm, Hán Đông Khuê nằm đè lên cô, hai chân của cô tách ra, kẹp lấy hai bên hông của anh, bộ ngực không biết là cố ý hay vô tình cọ xát lên vòm ngực để trần của anh.
Cô nâng một chân lên, giày cao gót cọ cọ vào cẳng chân anh, lại hướng lên trên bắp đùi, dùng đầu gối ma sát đũng quần căng phồng của anh.
Hán Đông Khuê ghì chặt eo cô, ngón cái và ngón trỏ dùng sức bóp chặt chiếc cằm nhỏ tinh xảo của cô. “Tiểu yêu nữ hút tinh lực đàn ông.”
“Còn anh là quỷ dâm đãng.”
“Yêu nữ và quỷ vương, rất đẹp đôi còn gì?”
“Em vẫn trẻ thì không nói, còn anh đấy, già rồi mà còn cầm thú, nằm im cũng có thể động dục.”
“Già rồi mà còn cầm thú? Vế sau thì đúng, còn vế trước em sai rồi. Anh chưa già đâu.” 32 tuổi ở đàn ông là độ tuổi khí huyết vẫn còn dồi dào, chưa kể bao năm qua anh không chạm vào phụ nữ, bây giờ ham muốn một khi đã được mở ra thì càng lúc càng tăng cao.
“Già muốn chết đi được! Thời buổi này phụ nữ có tiền đều thích bao nuôi tiểu thịt tươi, không thì cũng là tiểu chó săn, nói chung phải là người trẻ tuổi.”
“Thế thì em chấp nhận cả đời chỉ được ăn lão thịt khô này đi.” Hán Đông Khuê luồn tay vào áo sơ mi của cô xoa bóp bầu ngực cách một lớp áo lót ren, giọng nói có chút u sầu. “Thực ra em nói rất đúng, anh già rồi.”
Bách Lý Giai Ninh hôn chụt một cái vào má anh. “Người ta có câu đàn ông 40 tuổi như bông hoa, anh mới là nụ hoa thôi. Bình thường mua hoa đều mua nụ, làm gì có ai mua hoa đã nở rộ.”
“Chỉ được cái lẻo mép.” Hán Đông Khuê nhéo má cô, cười sủng nịnh.