Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt, Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người

Chương 95: Ra Mắt Bố Mẹ Vợ Tương Lai



Giữa bầu không trung bao la vang lên tiếng thuốc súng bị đốt cháy lụp bụp, sau đó là tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng khắp nơi. Kim đồng hồ điểm 12 giờ, vào đúng khoảnh khắc giao thừa này, bầu trời Bắc Thần nở rộ bởi vô số ngọn pháo hoa rực rỡ.

Bách Lý Giai Ninh dựa đầu vào vai Hán Đông Khuê, ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên trời, nheo mắt cười tươi tắn: “Năm mới vui vẻ!”

Bên tai vang lên từng tiếng pháo hoa nổ liên tiếp, Hán Đông Khuê yên lặng chăm chú ngắm nhìn gương mặt rạng rỡ và ánh mắt sáng lấp lánh của cô. Trong mắt anh, cô đẹp hơn pháo hoa gấp trăm lần.

Người ta có câu pháo hoa ngắn ngủi, niềm vui cũng chóng lụi tàn. Nhưng với anh, giây phút này chắc chắn là một trong những giây phút đẹp đẽ nhất anh từng trải qua từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ.



Chẳng mấy chốc đã đến chiều ngày mùng 3 Tết, hai người lái xe đến nhà cô.

Đèn đỏ, Hán Đông Khuê ngồi trước ghế lái, quay sang nhìn cô nói: “Em rảnh tay thì tra Baidu giúp anh đi.”

“Anh muốn tra gì?” Bách Lý Giai Ninh đang chơi game Pikachu trên điện thoại, nhanh chóng thoát ra màn hình chính.

“Cách nói chuyện với bố mẹ bạn gái để xin phép cưới có hiệu quả.”

“Hán Đông Khuê, em không đùa đâu!” Bách Lý Giai Ninh giận dỗi hét toáng lên, còn giơ nắm đấm lên doạ nạt. “Lát nữa cấm anh nói linh tinh.”

Hán Đông Khuê thấy cô cáu thì vừa vuốt má cô vừa cười như để xoa dịu. “Bảo bối, anh biết rồi mà, anh không dám đâu.”

Bách Lý Giai Ninh bực bội tránh khỏi bàn tay của anh, không vui nói: “Anh mà nói năng kì cục thì kể cả bố mẹ ép gả, em cũng sẽ không gả cho anh.”

Đèn chuyển xanh, anh cười cười, tiếp tục lái xe.



Hai người đứng trước cổng dinh thự Tống gia, Hán Đông Khuê lo lắng nắm chặt tay Bách Lý Giai Ninh. Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, nở nụ cười ấm áp. “Anh đừng căng thẳng, có em chống lưng rồi mà.”

“Không căng thẳng sao được, anh hơn em 8 tuổi đấy.”

Haizzz, vẫn là vấn đề về tuổi tác.

Hán Đông Khuê hôm nay mặc một bộ âu phục mới vừa trẻ trung vừa lịch lãm, mày râu nhẵn nhụi, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, nhìn qua vô cùng bảnh bao.

Dinh thự Tống gia nằm một mình một khu giữa bán đảo Hoa Viên dành cho giới thượng lưu, nằm tách biệt với đô thị ồn ào. An ninh và chất lượng sống ở đây cực kì tốt, cơ sở hạ tầng cùng các toà nhà dịch vụ đều được xây dựng rất hoàn mỹ. Trung tâm thương mại, bệnh viện, trường học quý tộc đều có đủ. Nơi này có thể coi là một thành phố Bắc Thần thu nhỏ, thực sự là tấc đất tấc vàng, có tiền thôi chưa chắc đã mua được.

Đôi nam nữ trẻ tuổi được quản gia mở cổng kính cẩn mời vào, Bách Lý Giai Ninh đưa chìa khoá xe cho người gác cổng, giọng điệu ra lệnh vô cùng tự nhiên. “Tiểu Vương, lái xe vào garage giúp tôi. Dì Trương, dì gọi thêm người bê mấy thùng này vào trong phòng khách. Dì dặn bọn họ nhẹ tay thôi nhé, bên trong toàn là đồ quý giá đấy.”



“Vâng, thưa tiểu thư.”

Dinh thự Tống gia có ba tầng với diện tích rất lớn, kiến trúc kết hợp giữa cổ điển và hiện đại. Trước nhà là bãi cỏ dài xanh mướt tít tắp được chăm sóc cẩn thận, hai bên còn có hai đài phun nước theo phong cách châu Âu. Tiền sảnh vừa cao vừa rộng, trên đỉnh đầu là chùm đèn pha lê lộng lẫy, đồ dùng trong nhà đều rất xa hoa, thể hiện rõ phong thái cao sang quyền quý của chủ nhà.

Khi hai người nắm tay nhau vào nhà, bố mẹ Bách Lý Giai Ninh đang ngồi nhàn nhã trên sofa, nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ trước mặt một cách chăm chú.

Bách Lý Giai Ninh tươi cười nói: “Bố mẹ, chúng con đến rồi ạ.”

“Cháu chào hai bác ạ.” Hán Đông Khuê cung kính cúi chào hai người.

Tống lão gia gật đầu cười, vẫy tay gọi họ vào phòng khách. “Hai đứa mau vào ngồi đi.” Cho dù đã không còn lăn lộn trong thương trường gần 5 năm, ông vẫn giữ được vẻ uy phong lẫm liệt.

Hán Đông Khuê cũng không khách sáo, kéo Bách Lý Giai Ninh đến ngồi xuống sofa. Anh ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đùi, nhập vai thanh niên nghiêm túc.

Tống phu nhân mới gần 50 tuổi, nhan sắc xinh đẹp có 7 phần giống Bách Lý Giai Ninh được bảo dưỡng vô cùng tốt. Bà mặc váy dài nhung màu đỏ, trên cổ đeo chuỗi vòng ngọc trai Mikimoto, mỉm cười kêu người rót trà.

“Nhà có Shan Tuyết, Thiết Quan Âm, Long Tỉnh, Oolong với Ceylon, cậu uống gì?”

“Con muốn uống Shan Tuyết.” Bách Lý Giai Ninh không được hỏi nhưng vẫn xen miệng vào.

“Ninh Ninh, nhà có khách, chú ý phép tắc!” Tống phu nhân khẽ nhắc nhở, rồi lại quay sang Hán Đông Khuê hỏi lại. “Cậu thì sao?”

“Dạ, cháu cũng giống cô ấy ạ.”

Trà Shan Tuyết là một danh trà có nguồn gốc từ vùng núi cao Tây Bắc của Việt Nam, ngon nổi bật với nước vàng óng màu mật ong, mùi thơm dịu, vị đậm đà và vị ngọt hậu. Những cây chè cổ thụ trên 200 tuổi sinh trưởng ở những đỉnh núi có độ cao từ 1200 đến 2000 mét với nhiệt độ thấp, quanh năm có mây mù bao phủ. Chính vì vậy đây cũng là loại trà rất khó trồng và thu hoạch, điều đó càng khiến Shan tuyết trở nên quý giá.

Tiểu Vương và vài người làm trong nhà vác theo mấy thùng lễ vật đắt đỏ mang vào phòng khách, Bách Lý Giai Ninh khoát tay bảo: “Các anh cứ đặt dưới đất là được.”

Người giúp việc bưng ấm trà ra rót vào bốn cái chén sau đó nhanh chóng rời đi.

“Tử Phong đâu rồi ạ?” Bách Lý Giai Ninh cúi đầu uống trà, thản nhiên hỏi.

“Nó đi công tác từ hôm 29, tối nay mới xuống máy bay về nước.”

Hai vị phụ huynh bắt đầu nghiêm túc quan sát đánh giá bạn trai của con gái. Hừm, tuổi hơi lớn nhưng đẹp trai, phong độ ngời ngời lại trầm ổn chững chạc, không những thế còn là Tổng giám đốc tập đoàn lớn, sở hữu vài công ty con. Hơn nữa, con gái chịu đưa người ta về ra mắt, chắc chắn không phải người tầm thường. Nhìn chung là rất tốt, không có gì để chê cả.

Nhưng tối hôm qua hai ông bà đã bàn bạc kĩ lưỡng việc này, Ninh Ninh là viên ngọc quý của bọn họ, chuyện chung thân đại sự không cần tuỳ tiện gấp gáp. Con gái không thể dễ dàng gả đi, thế nên phải có một người đóng giả vai ác, thử thách người con rể tương lai này một chút mới được.



Sau khi hỏi những vấn đề muôn thuở như tuổi tác, nghề nghiệp, gia đình thì mẹ Tống bất ngờ hỏi: “Cậu có xác định nghiêm túc với con gái tôi không? Hay là chơi qua đường?”

Hán Đông Khuê hơi ngơ ngác, không hiểu tại sao mẹ vợ tương lai lại đột ngột hỏi khó như thế. Ngay cả Bách Lý Giai Ninh đang vui vẻ nghe mẹ nói xong cũng không nhịn được mà nhíu mày, trong lòng thầm oán trách. Không nghiêm túc thì cô dẫn anh về nhà làm gì?

Vốn là người điềm tĩnh, anh rất nhanh đã lấy lại sự tự tin, mỉm cười trả lời: “Ngay từ lúc tìm hiểu cho đến lúc yêu và hẹn hò với Ninh Ninh, điều kiện tiên quyết mà cháu đưa ra luôn là kết hôn ạ. Đối với cháu, tình yêu và hôn nhân không thể tạm bợ, cháu không có khái niệm vui chơi qua đường.”

Mẹ Tống uống một ngụm trà rồi lại hỏi tiếp: “Hai đứa mới quen nhau vài tháng, cậu hiểu nó được mấy phần mà đã tính đến chuyện kết hôn?”

Hán Đông Khuê suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời: “Cháu không dám cam đoan mình hiểu hết về Ninh Ninh, nhưng cháu sẽ dùng cả phần đời còn lại để tìm hiểu.”

“Thanh niên các cậu bây giờ nói chuyện rất hay, nhưng làm được hay không thì còn phải nhìn vào thực tế. Vậy cậu nói thử xem, con gái chúng tôi cần một người chồng như thế nào không?”

“Thưa hai bác, cháu biết những điều cô ấy tìm kiếm ở một người đàn ông, đó là sự chung thuỷ và tôn trọng. Những thứ này cháu đảm bảo sẽ đem lại cho Ninh Ninh, cùng cô ấy xây dựng một gia đình hạnh phúc.”

Bố Tống nãy giờ ngồi yên lặng bỗng lên tiếng: “Thế còn vụ hot search ầm ĩ trên mạng thì sao? Cậu giải thích thế nào?”

Hán Đông Khuê quả quyết khẳng định: “Trong vụ việc đó, cháu thực sự bị người ta gài bẫy, nhưng cháu cũng có một phần trách nhiệm, đó chính là thái độ chủ quan. Cháu xin chịu mọi khiển trách của hai bác, chỉ mong hai bác cho cháu cơ hội để sửa sai. Ngày hôm nay, trước mặt hai bác và Ninh Ninh, cháu dùng danh dự xin hứa sẽ không bao giờ để lặp lại chuyện tương tự lần nữa.”

Buổi ra mắt bố mẹ vợ xem như suôn sẻ. Mẹ Tống vốn muốn làm khó con rể tương lai thêm mấy câu, nhưng lại bị dáng vẻ tự tin trầm ổn cùng cách nói chuyện vừa nghiêm túc vừa chân thành của Hán Đông Khuê làm cho hài lòng.

Bố mẹ Bách Lý Giai Ninh mời anh ở lại ăn cơm tối, còn bày biện một bàn tiệc thịnh soạn. Tống Tử Phong vừa mới xuống máy bay đã về nhà, còn có gia đình cô ruột của Bách Lý Giai Ninh cũng đến chơi. Con gái lớn của cô Tống bằng tuổi hai chị em Bách Lý Giai Ninh và Tống Tử Phong nhưng đã lấy chồng và có một đứa con trai gần 4 tuổi. Cả nhà tụ họp vui vẻ ăn cơm cùng nhau, không khí cực kì sôi nổi.

Trong bữa cơm, mẹ Tống thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Hán Đông Khuê, cho dù là món ngày thường không thích ăn nhưng anh đều không từ chối.

Bà quay sang cười nói với anh: “Hai đứa sống chung, chuyện ăn uống như thế nào?”

Bách Lý Giai Ninh nhanh nhảu trả lời: “Ba bữa anh ấy nấu hết, tay nghề không thua đầu bếp, con chẳng phải làm gì.”

“Ninh Ninh nhà bác vụng thối vụng nát, lại còn lười biếng, vất vả cho cháu rồi.” Mẹ Tống không kiêng nể gì, trực tiếp phê bình con gái.

“Mẹ!” Bách Lý Giai Ninh bất mãn kêu lớn.

Hán Đông Khuê nắm tay cô, cười dịu dàng: “Chút việc cỏn con đó cháu làm được, cũng tự nguyện làm vì cô ấy. Đổi lại, Ninh Ninh rất quan tâm chăm sóc cháu ạ.” Ý anh là chăm sóc trên giường~

Ăn xong bữa tối, Hán Đông Khuê đánh cờ vây với bố Tống. Bách Lý Giai Ninh ngồi chơi với cháu trai 4 tuổi một lúc thì nó kêu chán, chạy biến lên trên tầng tìm đồ chơi.

Bố mẹ Bách Lý Giai Ninh bỗng nhiên dễ tính lạ thường, còn kêu Hán Đông Khuê ở lại ngủ qua đêm. Thế nhưng đôi trẻ còn chưa kịp hí hửng, mẹ Tống đã bổ sung thêm một câu: “Phòng ngủ dành cho khách mẹ đã chuẩn bị chăn gối mới rồi, để Đông Khuê ngủ ở đó đi.”

Phòng cô ở tầng 3, phòng khách ở dưới tầng 2, hai người dù lưu luyến nhưng vẫn phải mỗi người một ngả, ai về phòng người nấy. Mẹ cô đã nói thế rồi, làm sao cô dám cãi lời.