Được Trương mỹ nhân thu nhận, ta rời khỏi Hoán y cục vào Hạm Đạm viện.
Lâm Hương hay gây sự, đến đâu cũng làm khó ta, khiến ta không ít lần bị trách phạt. Nhưng ta chưa từng oán hận cô ấy mà đối với cô ấy vẫn rất kính cẩn lễ phép. Sau đó, cô ấy thấy ta là người biết phép tắc nên cũng không gây khó thêm nữa.
Là tỳ nữ thiếp thân của Trương mỹ nhân, Lâm Hương rất vênh váo hống hách. Với tính cách ngang ngược phách lối ấy sớm muộn cô ấy cũng xảy ra chuyện.
Lâm Hương bị chặt hai chân, khâu mồm, ném vào chuồng lợn, đó là nơi chuyên xử lý những cung nhân phạm tội.
Cô ấy đắc tội với muội muội của Hàn quý phi.
Hôm ấy, khi đi ngang qua hoa viên trong cung, ta và Lâm Hương gặp một vị cô nương đi theo bên cạnh nàng ấy là Cẩm Tú. Lúc ta ở lãnh cung, Hàn quý phi từng đến, trong đám người hầu đi theo nàng có Cẩm Tú. Sở dĩ ta vẫn nhớ cô ấy vì cô ấy từng đánh ta.
Lúc ấy, thấy Hàn quý phi làm nhục phế hậu, ta cầu xin cho người, thế rồi Cẩm Tú chạy đến tát ta 10 cái bạt tai.
Hàn quý phi rất yêu thích cô ta nhưng lại chưa từng trọng dụng.
Ta không cẩn thận vấp chân va vào Lâm Hương, cô ấy không đứng vững theo đà đẩy ngã vị cô nương kia.
Cẩm Tú không nói câu nào đã giáng cho Lâm Hương một cái bạt tai, chửi cô ấy là đồ cẩu nô tài thấp kém có mắt như mù.
Lâm Hương nào phải người dễ để bị ức hiếp, cô ấy lập tức chửi lại, chửi cả cô nương kia.
Ta kéo Lâm Hương lại ra ý cô ấy đừng kích động, kết quả cô ấy đánh cả ta.
Cẩm Tú và Lâm Hương xông vào đánh nhau. Ta kéo vị cô nương kia ra sau che chắn cho nàng. Nàng cảm kích nói với ta một tiếng cảm ơn.
Sau đó, Hàn quý phi phái người đến Hạm Đạm viện bắt Lâm Hương, Trương mỹ nhân sợ hãi không dám ho he tiếng nào.
Từ đó trở đi, ta thế vào vị trí của Lâm Hương.
Phải nói, cũng tại ta vấp chân nếu không cũng không hại Lâm Hương.
Ta đến chuồng lợn thăm Lâm Hương thấy cô ấy đã không còn ra người ngợm gì nữa.
Khi trông thấy ta, cô ấy căm phẫn trợn mắt nhìn ta, phát ra âm thanh ú ớ muốn chửi ta nhưng không mở được miệng.
Ta ôm cô ấy, ghé vào tai nói: "Lâm Hương tỷ tỷ, tỷ chịu khổ rồi..."
Khi ta rời đi, cô ấy nhìn ta đầy kinh hãi, ta cười nói với cô ấy: "Tỷ tỷ đừng lo, muội sẽ chăm sóc chu đáo cho Trương mỹ nhân."
Nghe nói Lâm Hương chết rồi, chết không nhắm mắt.
Khi ta đến gặp cô ấy lần cuối, quả thực ta cũng thấy sợ hãi. Hai mắt cô ấy trợn trừng ghim chặt trên người ta, ta khóc đậy tấm vải bố trắng qua mặt cho cô ấy, đứng nhìn cô ấy bị khiêng đi.
"Lâm Hương, nếu như tỷ thay đổi tính nết thì cũng không đến nỗi rơi vào kết cục như bây giờ."