Bạch Thước Thượng Thần

Chương 45



Tứ phía đen kịt, sao Hôm treo giữa không trung.

Một luồng sáng xuất hiện, mười mấy người chật vật hỗn loạn ngã trên mặt đất, tiếng aiya vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Bạch Thước giẫm hụt vào khoảng không sắp té, cũng may được Phạn Việt bảo hộ trong ngực, choáng váng đầu óc, không bị ngã xuống đất. Bỗng nhiên, lúc Nam Vãn quay đầu, nàng nhanh tay lẹ mắt lôi kéo Phạn Việt ngã lăn ra, aiya một tiếng thật khoa trương.

Thiếu chút nữa nàng đã quên Mộc Mộc là đại yêu quái, không bị trận pháp của Hóa Gian thạch ảnh hưởng!

Nam Vãn quay đầu lại, nhíu mày nhìn chằm chằm hai thầy trò Bạch Thước, cũng không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, hình như vừa rồi đạo sĩ kia đẩy thiếu niên một cái.

Ngay cả đám đệ tử Vân Tiêu đều không thể chịu nổi sức ảnh hưởng của Hóa Gian thạch đến linh lực lúc xuyên qua không gian, sao thiếu niên này giống như không bị gì……

“Không hổ là Hóa Gian thạch, cũng may quân thượng đã sớm nhắc chúng ta bảo vệ linh đài……” Bạch Thước run run rẩy rẩy bò dậy, hai mắt dại ra, bộ dạng còn đang sợ hãi.

Phạn Việt đứng ở phía sau nàng, sắc mặt trắng bệch.

Ở nơi mọi người không nhìn thấy, Bạch Thước ra sức bóp lòng bàn tay Phạn Việt. Cuối cùng thì tiểu đồ đệ cũng hiểu ý, biến đổi linh khí, làm mặt trở nên trắng bệch.

Lòng nghi ngờ của Nam Vãn tạm tiêu, liếc chúng đệ tử một cái.

“Còn không đứng dậy!”

Chúng đệ tử lập tức luống cuống bò dậy, còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên một giọng nữ thô kệch quát lên.

“Cái gì đây? Đây là đâu?”

Mọi người cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt lú ra trong góc, một con két sặc sỡ, mặt đầy phấn,  một cái mỏ căng phồng đỏ thẫm, chúng đệ tử hít hà một hơi, ngay cả Nam Vãn cũng lùi lại hai bước.

Trong mắt Hoa Đại Thiết chỉ có Bạch Thước, nàng nhảy một cái đến trước mặt Bạch Thước rống giận: “Tốt lắm, đạo sĩ chết tiệt, tối hôm qua ngươi nói thế nào? Lừa ta rồi ngươi còn muốn chạy?!”

Bạch Thước dùng sức nháy mắt ra hiệu với Hoa Hồng, Hoa Hồng trừng mắt: “Ngươi chớp mắt làm gì? Làm chuyện trái với lương tâm nên bị lé rồi?”

Bạch Thước cạn lời, giọng lạnh băng của Nam Vãn vang lên từ phía sau.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Dám vào trận pháp của Vân Tiêu ta?”

Chúng đệ tử nhất trí rút kiếm chĩa về hướng Hoa Hồng.

Bấy giờ Hoa Hồng mới muộn màng nhận ra mà quay đầu, thấy mười thanh tiên kiếm chĩa vào mình, thân thể cường tráng run lên: “Đ...đ...đạo sĩ chết tiệt, c...c...c...chuyện gì thế này?”

“Khoan khoan, chư vị quân thượng, hiểu lầm hiểu lầm!” Bạch Thước vội vàng thoát khỏi tay Hoa Hồng xua tay với mọi người: “Vị Hoa tiểu muội này không phải người xấu.”

Hoa tiểu muội? Chúng đệ tử Vân Tiêu nhìn nữ nhân chắc nịch như ngọn núi trước mặt, đồng thời cạn lời.

Nam Vãn híp mắt: “Bạch đạo trưởng, ngươi biết ả?”

“Biết biết biết, vị Hoa tiểu muội này là hàng xóm của tiểu đạo, thợ rèn nổi tiếng xa gần của Nam Hải thành.” Bạch Thước vội vàng nói: “Đêm qua bọn ta có chút hiểu lầm, Hoa tiểu muội vì tìm ta, mới vào nhầm trận pháp Hóa Gian thạch.”

“Đêm qua? Hiểu lầm?” Minh Tâm lẩm bẩm một câu, nhìn nhìn Bạch Thước, lại nhìn nhìn Hoa Hồng “Không phải ả là……”

“Không không không, muội ấy không……”

“Aizz, đúng đó! Ta chính là cái kia của hắn.” Bạch Thước còn chưa kịp mở miệng, Hoa Hồng đã túm chặt tay Bạch Thước, ra vẻ quyến rũ nịnh nọt* Bạch Thước.

*: thực ra chỗ này nguyên văn là抛眉眼, dùng để thể hiện hảo cảm của mình với người khác, có ý quyến rũ. Các bước cụ thể như sau: đầu tiên điều chỉnh tâm trạng, sau đó hơi hơi mỉm cười, ánh mắt mông lung long lanh, sau đó di chuyển mắt của mình đến mục tiêu để cố định tiêu cự, xong rồi biến ánh mắt mông lung trở lại, từ từ di chuyển khỏi mục tiêu. Quy trình là vậy, còn biểu hiện hiệu quả tới đâu thì chủ yếu do thái độ của mình thôi. Nì mân xọe khuây lờ mà? Các cô làm thử xem sao, dùng để thả thính cho crush/ny càng tốt, Valentine sắp tới rồi =)))))) . Cre quy trình: zhidaobaidu.

Đôi tay nàng như gọng kìm kẹp chặt Bạch Thước, mắt nhìn trừng trừng. Tuy Hoa Hồng lỗ mãng nhưng cũng không ngu, nhìn ra được những người trước mặt này không dễ đối phó, nhưng lại khách khí với Bạch đạo sĩ, tất nhiên là bảo mệnh quan trọng hơn.

“Bạch đạo trưởng, vị này……” Nam Vãn dừng một chút: “Điều Hoa Nữ quân nói là thật?”

“Đúng vậy.” Bạch Thước hít một hơi khí lạnh, quay đầu cứng đờ: “Quân thượng, tiểu muội không có ác ý, chỉ là vào nhầm trận pháp, thỉnh quân thượng đưa nàng về Nam Hải thành.”

“Không về được.” Nam Vãn trầm giọng mở miệng, nhìn phía nơi xa: “Chúng ta tới rồi, thành này đã phong.”

Bạch Thước ngẩn ra, chúng đệ tử thi nhau ngưng tụ linh lực, lúc này mới phát hiện linh lực trong cơ thể đình trệ, sức mạnh chỉ còn bằng hạ vị Tiên quân, nhưng cũng mạnh hơn bán tiên một chút.

Bấy giờ Bạch Thước mới cảm nhận được có một luồng cuồng phong ập tới, rét lạnh và hanh khô, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy mảnh trăng non treo lơ lửng giữa bầu trời đầy sao.

Mà bọn họ đang đứng ở cạnh tòa thành, chữ “Dị” cực lớn trên tường thành lạnh lẽo cuồng dã, mang đến cảm giác tiêu điều.

Nơi này chính là dị thành hoang dã ngăn cách với thế nhân?

Vậy thì cũng quá tiêu điều rồi, con cháu tiên yêu trong tam giới tề tụ tại dị thành, ắt hẳn là náo nhiệt vô cùng, tốt xấu gì Vân Tiêu cũng đứng đầu tam sơn trong Tiên giới, ít nhất cũng phải có người tới đón ở cửa thành này chứ?

Ngay cả nói cũng không nói gì đã phong thành?

“Đi thôi.” Nam Vãn cũng nhíu mày, nhưng hắn không nhiều lời, dẫn mọi người đi vào thành.

Đệ tử Vân Tiêu theo sát nhau, Bạch Thước vội vàng lôi kéo Phạn Việt và Hoa Hồng đuổi theo. Thành này tối đen như mực, quá đáng sợ rồi, trước tiên cứ đi theo tên Nam Vãn này, thăm dò tình hình, khi nào nghe được tin tức của A Chiêu rồi tính tiếp.

Trăng sáng vằng vặc, Ngô Đồng Phượng đảo.

Giờ Tý đêm qua, Kim Diệu khởi động Khóa Linh trận do Mộ Quang để lại, phong bế dị thành. Chưởng tọa các điện các sơn đều quay về chờ kết quả, hiện giờ đã qua một ngày.

Trong Tê Phượng các, Kim Diệu đang đánh cờ với đại trưởng lão Phượng tộc Phượng Huyền.

“Dị thành và tam giới ngăn cách đã lâu, Dị nhân vương cũng có thành kiến sâu nặng với hai tộc tiên yêu, không biết vì sao quân thượng lại đặt võ yến ở dị thành? Vì sao Dị nhân vương lại đồng ý?” Phượng Huyền sờ râu, có vài phần tò mò.

Những kỳ Ngô đồng võ yến trước đó đều được cử hành ở Phượng đảo, đã trải qua ngàn năm lịch sử, lần này tuy do Lãnh Tuyền cung đề nghị đổi cách tỷ thí khác, nhưng địa điểm và phương thức lại do Kim Diệu định ra.

“Tháng trước Dị nhân vương từng gửi thư cho Thiên cung.” Kim Diệu chậm rãi mở miệng.

“Ồ?” Phượng Huyền ngạc nhiên: “Dị nhân vương cầu gì?”

“Hắn hy vọng dị nhân có thể giao hảo với hai tộc, hành tẩu trong tam giới.”

Phượng Huyền kinh ngạc, tính tình Dị nhân vương quái gở âm trầm, nghìn năm qua độc thủ một thành, từ trước đến nay luôn giữ khoảng cách với tiên yêu, sao lại đổi tính nhanh vậy? Chỉ e cũng là vì tộc nhân……

Phượng tộc hiền lành, nhớ tới cảnh ngộ của dị nhân, Phượng Huyền cảm thán trong lòng, nhưng cũng lắc đầu: “Hai tộc có thành kiến sâu nặng với dị nhân, mong muốn của Dị nhân vương chỉ sợ có chút khó.”

“Cho nên ta mới đặt lần tỷ thí này ở dị thành, tuy tính cách dị nhân mạnh bạo, nhưng dân phong thuần phác, chuyến này đều là nhân tài mới xuất hiện của hai tộc tiên yêu, nếu bọn họ có thể sống hòa thuận với dị nhân, tương lai nếu dị nhân hành tẩu trong tam giới cũng sẽ dễ dàng hơn chút.” Kim Diệu thở dài.

“Quân thượng từ tâm, hy vọng đám hậu bối có thể ngộ ra.” Phượng Huyền cười cười, hạ một quân cờ xuống.

Kim Diệu phất tay, trong thủy kính hiện ra quang cảnh ở dị thành, chỉ thấy bên trong thành đèn đuốc sáng trưng, đám dị nhân nổi lửa trại, vừa múa vừa hát, còn con cháu tiên yêu đi dạo khắp nơi, nhìn chung cũng sống hoà thuận vui vẻ với dị nhân.

Hai người nhìn thấy cảnh này liền nhìn nhau cười, mi tâm có vài phần dịu đi.

Kim Diệu phất tay, thủy kính tan đi, hai người tiếp tục đánh cờ.

Ngàn dặm ngoài trung tâm dị thành, Bạch Thước bắt lấy tay Phạn Việt, càng đi càng hoảng hốt, càng đi chân càng run.

Cả tòa thành an tĩnh vô cùng, im ắng, tuy có mấy chỗ sáng đèn, nhưng ngoại trừ tiếng bước chân của mười người bọn họ, thế mà lại chẳng có tiếng người nào, tựa như một tòa thành chết.

Cho dù dị nhân chán ghét hai tộc, nhà nào cũng đóng cửa không ra, nhưng đám con cháu tiên yêu vào dị thành đâu? Lần này có tầm trăm người đến tìm tâm ngô đồng, chỉ có ba ngày để tìm, chắc chắn ai cũng dốc toàn bộ sức lực tìm linh khí, sao lại lặng yên không một tiếng động như thế?

Còn A Chiêu đang ở đâu? Bạch Thước khẩn trương.

“Sư huynh, không đúng.” Chẳng đợi Bạch Thước lên tiếng dò hỏi, Minh Tâm đã nhỏ giọng gọi Nam Vãn, các đệ tử Vân Tiêu hiển nhiên cũng thấy không ổn, nắm chặt tiên kiếm trong tay.

Đúng lúc đoàn người đi tới một khách điếm, khách điếm này là nơi hiếm hoi trong cả tòa thành mà đèn còn sáng.

“Vào xem đi.” Nam Vãn mở miệng.

Minh Tâm lập tức dùng thân kiếm đẩy cửa chính khách điếm, âm thanh kẽo kẹt vang lên, trong nội đường, đèn đuốc sáng trưng nhưng lại không có một bóng người, một trận âm phong thổi qua, đèn lồng đỏ ngoài cửa lung lay sắp rớt.

Đệ tử Vân Tiêu nuốt nước miếng, càng dựa gần nhau hơn. Vào dị thành, tất cả mọi người chỉ còn chút linh lực ít ỏi, đám con cháu tiên môn ngày thường kiêu ngạo không quen tí nào.

Bạch Thước lạnh cả người, run run, Phạn Việt nắm lấy tay nàng, Bạch Thước đón nhận ánh mắt ôn hòa của thiếu niên, trong lòng trấn định.

Một bên Hoa Đại Thiết xem xét hai người, biểu tình kỳ lạ, đột nhiên mạnh mẽ chen vào giữa hai người, nhìn trái ngó phải cất giọng chát chúa hét lớn: “Chết tiệt, rốt cuộc ngươi đưa lão nương tới nơi quỷ quái gì đây, nửa người cũng không có? Chết hết rồi hả?”

Nỗi sợ ngập tràn của mọi người bị Hoa Đại Thiết rống tan không ít.

Nam Vãn nhíu mày nhìn ba người, Bạch Thước vội nhéo thợ rèn một cái: “Câm miệng, nói ít thôi!” Nàng nhìn về phía Nam Vãn: “Quân thượng, thành này hơi sai sai, sao ngay cả một người cũng không……”

Bạch Thước còn chưa nói xong, đột nhiên một đạo kiếm quang từ lầu hai bay ra, lúc kiếm quang kia sắp đến chỗ mọi người, chợt hóa thành mười thanh, xông thẳng về phía đám người Vân Tiêu.

“Má ơi!” Bạch Thước thét chói tai.

“Ai nha má ơi!” Hoa Đại Thiết cũng gầm lên một tiếng, phản ứng của hai người thật ra cực kỳ đồng loạt. Nàng kéo Phạn Việt làm đệm lưng thịt người, nào biết Phạn Việt còn nhanh hơn nàng, không chút do dự ôm Bạch Thước vào trong ngực, đưa lưng về phía kiếm quang.

Mười đạo kiếm quang xẹt nhanh cực kỳ, Hoa Đại Thiết bắt hụt, khóc thét gọi bậy ôm đầu.

Vút vút, tiên kiếm của Nam Vãn bay ra, ngăn cản tất cả kiếm quang, đánh tan trong không trung.

Ba người nhặt về một cái mạng nhỏ, Bạch Thước vội vàng lôi kéo Phạn Việt và Hoa Đại Thiết tránh sau lưng đám người Vân Tiêu.

Nam Vãn đứng che phía trước, tay hơi hơi run, hắn lạnh lùng nhìn về phía lầu hai: “Tiên môn nhà nào dám âm thầm đánh lén người khác?”

Đạo kiếm quang vừa rồi rõ ràng là tiên nhân. Có thể xuất ra kiếm này dưới Khóa Phong Linh của dị thành theo lý mà nói chỉ có một người.

Từ trên lầu hai chậm rãi xuất hiện một bóng người, người tới mang một khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn, bạch y bạch kiếm, trên mặt không chút biểu cảm.

Từ lúc hắn đi ra, cửa lầu hai vốn đóng chặt lại sôi nổi mở ra, con cháu các tiên môn đi ra, hàng loạt mũi kiếm nhắm vào đám Vân Tiêu.

Nam Vãn híp mắt, nhìn chằm chằm bạch y Tiên quân, khó nén tức giận: “Ngô đồng võ yến còn chưa bắt đầu, chẳng lẽ Côn Luân muốn liên hợp chúng tiên môn, tru diệt Vân Tiêu ta?”

Các đệ tử tiên môn lao nhao nhìn Bắc Thần, Bắc Thần vừa chuyển động đã xuất hiện trước mặt Nam Vãn.

“Vân Tiêu Nam Vãn?” Bắc Thần hờ hững mở miệng.

“Đúng vậy.” Nam Vãn hừ nhẹ: “Ai cũng nói Côn Luân Bắc Thần quang minh lỗi lạc, không thể ngờ được lại là quang minh lỗi lạc như vậy.”

Bạch Thước vừa nghe vậy liền vội vàng ló đầu ra từ sau lưng Phạn Việt, lướt nhìn một vòng chúng tiên môn đệ tử, trong lòng lộp bộp.

Sao không thấy A Chiêu? Ánh mắt nàng dừng trên người Bắc Thần, nhướng mày. Tố y tố kiếm Côn Luân thủ đồ so với chúng đệ tử Vân Tiêu thật đúng là quá đơn giản.

“Các ngươi vào bằng cách nào?” Bắc Thần quét về phía đám người Vân Tiêu, ánh mắt dừng trên người Nam Vãn, từ tốn mở miệng.

Nam Vãn sửng sốt, ngay sau đó tức giận: “Bắc Thần, Vân Tiêu ta cũng đứng hàng tam sơn, bổn quân thay sơn môn tham gia Ngô đồng võ yến, chẳng lẽ không thể được sao?”

“Ngô đồng võ yến đã sớm bắt đầu, hôm qua dị thành cũng đã phong.” Ánh mắt Bắc Thần chứa đầy thâm ý: “Hôm nay đã là ngày Ngô đồng võ yến thứ hai. Khóa Linh Phong là cấm chế do Mộ Quang bệ hạ bày ra, dưới thần không ai có thể ra vào.”

Khó trách chúng tiên ra tay với đám đệ tử Vân Tiêu, dị thành đã phong, lúc này còn có thể vào thành, không chỉ kỳ lạ, lại càng nguy hiểm hơn nữa, ai biết được có phải tà vật Vân Tiêu dùng phương pháp  không muốn ai biết xông vào hay không?

“Cái gì?!” Nam Vãn biến sắc: “Không thể nào, rõ ràng hôm nay mới là ngày thứ nhất của Ngô đồng võ yến. Sao ta lại nhớ nhầm được!”

Bạch Thước cũng cả kinh, nàng đi cùng Nam Vãn, tất nhiên biết hắn không nói dối, nhưng Bắc Thần và đám đệ tử tiên môn cũng sẽ không tùy tiện nói bậy, vì sao hai đám người lại lệch nhau một ngày? Nếu chúng đệ tử Vân Tiêu không vào dị thành, các vị chưởng tọa Ngô đồng đảo phong thành kiểu gì? Nếu như đã phong thành, sao bọn họ lại vào được?

Chẳng lẽ là do Hóa Gian thạch……?

Bắc Thần nhìn chằm chằm Nam Vãn, dường như đang đánh giá lời hắn nói là thật hay giả, nhíu mày: “Vậy các ngươi làm thế nào đột phá Khóa Phong Linh vào thành?”

Nam Vãn còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên trong đám người Vân Tiêu có người giơ tay, yếu ớt mở miệng: “Sao ta biết được?”

Chúng tiên quay đầu, chỉ thấy một đạo sĩ rách nát đi ra từ sau lưng thiếu niên: “Bắc Thần Thượng quân, chúng tôi đã dùng Hóa Gian thạch vào thành.”

“Hóa Gian thạch?” Bắc Thần khựng lại, nhìn về phía Nam Vãn, Nam Vãn cũng hiểu được, thản nhiên nói: “Không sai, vì chuẩn bị cho Ngô đồng võ yến, bổn quân vẫn luôn bế quan ở Vân Tiêu, sư tôn ban cho Hóa Gian thạch, giúp bổn môn miễn nỗi khổ ngự kiếm phi hành. Bổn quân cũng chưa từng dùng Hóa Gian thạch, có lẽ là do Hóa Gian thạch bóp méo thời gian.”

Chúng tiên vừa nghe đám Vân Tiêu dùng Hóa Gian thạch giây lát phi ngàn dặm, đều có chút cạn lời. Dị thành là chỗ hoang vu của tam giới, bọn họ đều phải ngự kiếm phi hành vài ngày mới đến, ai cũng hao hết tiên lực không nói, vừa vào thành đã bị phong bế linh khí, quả thực mỏi mệt bất kham, trái lại đám Vân Tiêu ai cũng tinh lực no đủ.

Vân Tiêu chưởng môn, cũng quá gian xảo rồi! Đây là ỷ nhà giàu đi cửa sau mà.

Chúng đệ tử tiên môn bĩu môi, lại không dám hó hé, lão đại Vân Tiêu tiên môn có tiếng giàu nức vách, ngược lại Côn Luân đều là khổ tu sĩ, tiên môn nhà người ta có năng lực này, đám đỗ nghèo khỉ như bọn họ ngoại trừ đỏ mắt thì chẳng thể nói gì.

So với các đệ tử bàn tán sôi nổi, ngược lại Bắc Thần rất bình tĩnh, ánh mắt hắn dừng lại ở ba người Bạch Thước.

“Các ngươi không phải đệ tử Vân Tiêu? Lại là ai?”

Ba người Bạch Thước thật sự quá chói mắt, đặc biệt là Hoa Đại Thiết, quả thực đem bốn từ dung chi tục phấn đập vào mặt.

“Bọn họ là khách ngoại môn của Vân Tiêu ta. Sao, Côn Luân ngang ngược như vậy, chẳng lẽ còn muốn xen vào chuyện môn nhân của Vân Tiêu ta?” Đầu mày Nam Vãn giật một cái, chỉ muốn đem ả thợ rèn kia đá đi, nhưng lúc này tuyệt đối không thể để Bắc Thần nhìn ra thân phận của Bạch Thước, chỉ phải căng da đầu bảo hộ ba người.

Tin ngươi mới có quỷ, chúng đệ tử tiên môn bốn mắt nhìn nhau.

Đệ tử Vân Tiêu kiêu ngạo đó giờ, Nam Vãn lại có tiếng xem thường bán tiên, Ngô đồng võ yến quan trọng như thế, sao hắn lại dẫn theo ba tên kỳ đà, rõ ràng ba người này không hề đơn giản. Nhưng thế lực Vân Tiêu quá lớn nên không ai dám nói thẳng mặt.

Bắc Thần hững hờ liếc ba người Bạch Thước một cái, cũng không nói nhiều, người Côn Luân từ trước đến nay có thể động kiếm tuyệt không tranh biện, hắn mới vừa rồi đã động kiếm dọ thám biết thân phận Nam Vãn, còn những việc khác không liên quan gì tới hắn.

“Nếu đã như thế, Vân Tiêu thỉnh tự tiện.” Bắc Thần nói xong không muốn nhiều lời nữa, biến mất tại chỗ.

Một cánh cửa ở lầu hai vừa mở ra đã đóng lại, tắt đèn.

Như vậy là xong rồi? Bạch Thước nhìn khuôn mặt lạnh băng của Nam Vãn, thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Đã sớm nghe nói Côn Luân Bắc Thần không hiểu nhân tình, không thích nhiều lời, có thể sử dụng kiếm nói chuyện tuyệt không mở miệng, thật đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy.

Nam Vãn đơ mặt, Bắc Thần không nói lời nào liền rút kiếm, mà giờ nói đi là đi, chẳng phải đang chà đạp thể diện Vân Tiêu thì là cái gì?!

Thấy sắc mặt Nam Vãn khó coi, một đệ tử tiên môn lúc nãy rút kiếm chĩa về phía Vân Tiêu sợ phiền toái về sau, vội vàng tiến lên ba phải: “Nam Vãn Tiên quân, tính tình Bắc Thần Tiên quân có hơi cương liệt một chút, xin ngài đừng để ý. Dị thành không phải nơi dễ đối phó, cho nên chúng tôi mới cẩn thận một chút.”

“Vị tiên hữu này, tại hạ là Minh Tâm, xin hỏi sao dị thành lại thế này, lúc nãy trên đường chúng tôi đi tới không thấy dù chỉ một bóng người, không biết chư vị tiên hữu có ai từng gặp qua Dị nhân vương chưa?” Nam Vãn không mở miệng, lại là Minh Tâm bên cạnh hắn hỏi.

Nam Vãn thân là thủ đồ Vân Tiêu, trong đám con cháu tiên môn chỉ có Bắc Thần mới xứng nói chuyện với hắn, nhưng ngặt nỗi Bắc Thần là người cứng mềm đều không ăn. Bọn họ không biết vì sao tới trễ một ngày, không biết tình hình của dị thành, nếu không như thế, hắn cũng sẽ không nhẫn nại ngồi ở đây nghe một tên đệ tử quèn giải thích.

“Hóa ra là Minh Thuyệŧ huynh.”Đệ tử này đầu tiên là chào hỏi, sau đó thở dài một tiếng, mặt ủ mày ê: “Minh Thuyệŧ huynh có điều không biết, từ khi chúng tôi vào thành đến nay vẫn chưa nhìn thấy Dị nhân vương.”

“Chưa từng nhìn thấy?” Minh Tâm kinh ngạc.

“Đúng vậy, chúng tôi vốn tưởng rằng Dị nhân vương đã đồng ý để Ngô đồng võ yến cử hành ở dị thành, ắt hẳn sẽ chiêu đãi gì đó, nào biết hôm qua vào thành cũng chỉ có phó tướng dưới trướng Dị nhân vương tới đón, hắn nói Tiên giới đã hạ ngự lệnh, dị thành không dám không từ, nhưng hôm qua Dị nhân vương đã bế quan tu luyện, không rảnh tiếp kiến chúng tiên yêu, linh khí Ngô Đồng đã ở dị thành, kêu chúng ta tự tìm. Có điều hắn truyền một đạo chỉ dụ của Dị nhân vương, nói tuy tiên yêu đã vào dị thành, nhưng tuyệt đối không thể đả thương bất kỳ con dân dị tộc nào, nếu không sẽ đuổi chúng ta khỏi thành.”

Nam Vãn nhíu mày, Dị nhân vương đã đồng ý với tiên môn nhưng lại hành xử như thế, cũng quá không biết lễ nghĩa rồi.

“Ngay cả Dị nhân vương cũng hắt hủi chúng ta như vậy, chắc con dân dị tộc cũng nghĩ thế. Các ngươi cũng biết, dân phong dị nhân hung bạo, lại có oán hận với hai tộc tiên yêu từ trước, hôm qua lúc chúng tôi vào thành còn suýt đánh nhau với dị nhân, nếu không phải Dị nhân vương cung ra mặt, dị nhân sớm đã đá chúng tôi khỏi thành. Giờ chẳng phải ban đêm mà dị nhân trong thành nhìn chúng ta như nhìn sao chổi, đóng cửa không ra, căn bản là mặc kệ chúng ta. Mấy khách điếm trên đường này chính là Dị nhân vương đặc biệt cấp cho hai tộc tiên yêu, chỗ này rộng rãi thoáng mát nhất, chúng tôi liền mời Bắc Thần Tiên quân tới, còn những con cháu tiên môn khác đã tự tìm chỗ nghỉ chân rồi. Đến nỗi ngay cả Yêu tộc, theo ta được biết, Mộ Cửu cũng không tới, chỉ là đám ô hợp, quân thượng không cần để mắt tới bọn họ.”

Khó trách trong thành tối om, hóa ra là dị nhân không vừa mắt con cháu hai tộc tiên yêu, tránh mặt cho thanh tĩnh. Phiêu Diểu cùng lắm chỉ là tiểu phái hết thời, tất nhiên không có tư cách ngủ ở chỗ của Côn Luân Bắc Thần.

Bạch Thước nghĩ một mạch, nếu Dị nhân vương chán ghét hai tộc như thế, vậy vì sao lại đồng ý với lời mời của Kim Diệu Thượng tiên, chuyện này không nói rõ được đâu?

“Hồ tộc Mộ Cửu không tới?” Minh Tâm kinh ngạc. Hắn vốn tưởng rằng Vân Tiêu đã tới muộn nhất rồi, nào biết người có triển vọng đoạt được linh khí Ngô đồng nhất Yêu tộc lại không vào thành.

“Hồ tộc xảo trá, chưa chắc hắn không vào thành.” Nam Vãn trầm giọng mở miệng: “Dị tộc khóa thành ngàn năm, cũng không qua lại với ngoại giới, hành xử như thế, tuy vô lễ nhưng cũng là bình thường, bọn họ không trà trộn vào thì khi chúng ta tranh chấp với Yêu tộc không cần cố kỵ gì nữa, cũng đỡ ngộ thương con dân dị tộc, khó ăn nói với Dị nhân vương.”

Có lẽ do dị thành đứng ở vị trí trung lập cho nên Kim Diệu Thượng tiên mới đặc biệt chọn nơi đây làm địa điểm tỷ thí.

“Đêm đã khuya, chư vị tu dưỡng cho tốt, ngày mai tìm linh khí tiếp, cho dù nhà nào lấy được linh khí Ngô Đồng, chỉ cần không rơi vào tay Yêu tộc thì với Tiên tộc ta đều là chuyện may mắn.”

Lời này nghe thì quang minh chính đại lắm, ai mà không biết Tiên tộc chỉ có Côn Luân mới có năng lực tranh với Vân Tiêu, Nam Vãn nói bâng quơ một câu liền gợi lên tranh chấp giữa hai tộc tiên yêu.

Nam Vãn nói xong quay lưng lên lầu, ánh mắt hắn dừng trên người Bạch Thước, Minh Tâm hiểu ý, kêu đệ tử các tiên môn giải tán rồi dẫn Bạch Thước lên lầu.

Phạn Việt không chịu ở một mình, Bạch Thước không lay chuyển được, chỉ đành mang theo hắn, Hoa Đại Thiết mới vừa rồi bị dọa vỡ mật, một bước cũng không dám rời Bạch Thước, ôm thiết chùy canh giữ ở cửa sống chết không chịu đi, Minh Tâm chỉ hận không thể đem hai đứa chồng con vướng bận ném ra khách điếm, nhưng không có cách nào, hiện giờ ngay cả Côn Luân Bắc Thần cũng ở dị thành ngây người cả ngày mà không thu hoạch được gì, đoán mệnh sư lang băm này chính là hy vọng duy nhất của Vân Tiêu.

“Bắt đầu đi.” Minh Tâm đóng cửa, lòng bàn tay Nam Vãn hiện ra một nhánh ngô đồng khô héo, nhìn về phía Bạch Thước: “Bạch đạo trưởng, để bổn quân xem xem, rốt cuộc ngươi có mấy phần bản lĩnh thật?”

_________________________________________________________________________________________________

Chương 46

Trán Bạch Thước đổ mồ hôi lạnh nườm nượp, dưới ánh trăng, phát một tiếng vang lớn, có thứ gì dừng ở sau lưng Bạch Thước, nàng đứng chết trân tại chỗ không dám quay đầu lại, run run rẩy rẩy cúi đầu, chỉ thấy một bóng ma đang đứng sau lưng nàng, thứ đó thân hình cao lớn, thở hổn hển, hơi thở tanh hôi phảng phất trên cần cổ Bạch Thước.

Ngày mai gặp lại.

— QUẢNG CÁO —