Bạch Thước Thượng Thần

Chương 57



Ngô Đồng Phượng đảo, trong Tê Phượng các, Kim Diệu đang xem thiên tượng, chợt một ngôi sao rơi xuống nơi chân trời, Kim Diệu bất an trong lòng.

Hắn vung tay lên, thủy kính lơ lửng bên cạnh, gương bị sương mù bao phủ, không nhìn thấy quang cảnh bên trong Dị thành.

Kim Diệu nhíu mày, tăng thêm Tiên lực, thủy kính run rẩy, thế mà sương mù vẫn chưa tản ra.

Kim Diệu đã là bán thần, không có nơi nào trên thế gian này mà hắn không thể xem, trừ phi trong Dị thành có cao nhân linh lực mạnh hơn hắn thiết lập kết giới, nhưng Dị thành chỉ có Khóa Linh trận của Mộ Quang, Dị nhân vương sớm đã giao tất cả mắt trận cho hắn chưởng quản, nếu không hắn cũng sẽ không an tâm để con cháu tiên yêu vào Dị thành.

“Dị nhân vương!” Kim Diệu nhắm mắt, linh đài hô lên nhưng ngàn dặm xa xa, không ai trả lời.


Kim Diệu trợn mắt, thần sắc biến đổi: “Người đâu, thỉnh Phượng Huyền trưởng lão!”

Cùng lúc đó, trong rừng ngô đồng, một bóng người suy yếu nghiêng ngả lảo đảo xông vào, tướng sĩ phòng thủ Phượng tộc ngăn lại, chém ra hai đạo Tiên lực.

“Người nào tự tiện xông vào Ngô Đồng Phượng đảo?!”

Người nọ bị Tiên lực đánh trúng, kêu lên một tiếng ngã trên mặt đất.

Dưới ánh trăng, tướng sĩ Phượng tộc tiến lên tìm tòi, nhìn thấy khuôn mặt người tới, đột nhiên thất thanh nói: “Nam Vãn Thượng quân?!”

Khắp người Nam Vãn toàn là vết thương, gân cốt toàn thân gần như đứt gãy, linh đài chỉ còn một chút hơi thở mỏng manh.

Một người lập tức tiến lên, đỡ Nam Vãn dậy: “Nam Vãn Thượng quân, không phải huynh đang tham gia Ngô đồng võ yến sao, vì sao lại ở chỗ này?”


“Mau…… Mau dẫn ta đi gặp Kim Diệu chưởng tọa và sư tôn ta……”

Nam Vãn phun ra một ngụm máu, không còn sức để nói nữa, té xỉu trên mặt đất.

“Nam Vãn Thượng quân!” Đệ tử Phượng tộc nhìn nhau.

“Dị thành đã xảy ra chuyện!”

“Đi, mau bẩm báo trưởng lão và Kim Diệu thượng tiên!”

Hai người dìu Nam Vãn, linh quang chợt lóe, biến mất ở lối vào rừng ngô đồng.

Trong Tê Phượng các, những môn phái lớn của hai tộc tiên yêu vội tới, chẳng đợi Kim Diệu đem dị trạng ở Dị thành nói cho bọn họ là tướng sĩ Phượng tộc đã đỡ Nam Vãn vội vàng tiến vào.

“Nam Vãn?” Vân Tiêu chưởng môn biến sắc, sốt ruột thăm dò mạch môn đệ tử.

Thăm dò xong, tâm can Vân Tiêu chưởng môn đều vỡ nát, linh mạch Nam Vãn đứt đoạn, linh đài rách nát, chỉ còn hơi thở cuối cùng.

“Kim Diệu tiên tọa!” Vân Tiêu chưởng môn bất chấp mọi thứ, xoay người lại cầu xin giúp đỡ.


Kim Diệu vội vàng rót một đạo linh lực vào ngực Nam Vãn, Nam Vãn nỗ lực mở mắt ra.

“Nam Vãn, là ai đả thương con?” Hai mắt Vân Tiêu chưởng môn đỏ bừng, phẫn nộ chất vấn.

“S...sư phụ…… Kim Diệu tiên…… tiên tọa……” Nam Vãn thoi thóp.

Kim Diệu vội vàng tiến lên: “Bổn tọa ở đây, Nam Vãn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tiên tòa, trên đường đến Dị thành, ta và đệ tử Vân Tiêu gặp tà vật, tà vật kia đả thương ta, mạo tên của ta tr...trà trộn vào Dị thành……”

“Tà vật mạo danh ngươi trà trộn vào Dị thành?” Kim Diệu biến sắc, nhớ tới đệ tử Vân Tiêu trong thủy kính: “Vậy còn những đệ tử Vân Tiêu đi cùng ngươi?……”

Ánh mắt Nam Vãn bi thống: “Các sư huynh đệ đều……đều đã chết rồi……” Nam Vãn phun ra một mồm máu to, nắm chặt ống tay áo Kim Diệu: “Chưởng tọa, con cháu tiên môn trong Dị thành… nguy rồi……”
Nam Vãn còn chưa nói xong, không nói nổi nữa, hôn mê ngất xỉu.

“Nam Vãn?!” Vân Tiêu chưởng môn sắc mặt đại biến.

“Không cần lo lắng, bổn tọa sẽ dùng linh lực bảo vệ linh đài hắn.” Kim Diệu nhìn về nơi hoang dã, thần sắc lạnh băng: “Bổn tọa muốn xem xem, đến cùng là tà vật phương nào dám đồng thời khiêu chiến hai tộc tiên yêu ta!”

Chốc lát sau, mấy đạo linh quang bay ra từ Tê Phượng các, nhắm thẳng tới Dị thành.

Trong bóng đêm, Bạch Thước nửa mê nửa tỉnh, nàng cảm giác được ai đó nâng lên, không biết đã đi bao xa rồi lại bị ném xuống thật mạnh.

Toàn thân xanh tím vì bị đập vào đá phiến cứng ngắc, nàng đau đớn nhíu mày, muốn trợn mắt nhưng lại làm không được, bỗng nhiên, có người rót một luồng linh lực vào mi gian nàng, Bạch Thước mở bừng mắt, vừa định kinh hô, nhưng lại bị ai đó bưng kín miệng. Nàng trừng to mắt, mãn nhãn kinh hoàng, lúc này bên tai vang lên một chất giọng quen thuộc.
“Sư phụ, đừng sợ, là ta.”

Là Mộc Mộc! Hốc mắt nàng nóng lên, quay đầu, tiểu đồ đệ đang ôm nàng, hai người đang trốn trong bóng tối.

“Sư phụ, đừng lên tiếng.”

Cách đó không xa, thị vệ dị tộc đeo mặt nạ đang khuân vác con cháu hai tộc tiên yêu, ném cả đám xuống đất.

“Mộc Mộc, con không sao chứ?” Bạch Thước kinh ngạc.

Phạn Việt gật đầu.

“Vậy sao vừa rồi ở đại điện ngươi lại hôn mê?”

“Ta đánh không lại Dị nhân vương.” Phạn Việt thành thật nói. “Ta sợ ngươi có nguy hiểm, giả bộ bất tỉnh mới có thể cứu người.”

Đm, không hổ là đại yêu quái, thật thông minh!

Bạch Thước quả thực cảm tạ trời đất, sao nàng lại quên tuy rằng Phạn Việt đã mất ký ức, linh lực cũng không biết vì sao chỉ còn lại một ít, nhưng hắn là bán thần, đừng nói là một chút hỏa rượu điểm tâm bị luyện hóa kia, cho dù là nuốt toàn bộ ngô đồng tâm hoả thì linh đài hắn cũng sẽ không bị hao tổn.
“Suỵt, sư phụ, người xem.” Tiểu đồ đệ chỉ trỏ.

Nương theo ánh trăng, Bạch Thước quay đầu lại, sợ hãi cả kinh.

Đây là một thạch điện khổng lồ, điện cao trăm trượng, giữa điện có một huyết trì, bên ngoài huyết trì chất đầy con cháu tiên yêu đang hôn mê, trong ao có một con quái vật mình người đuôi rắn nổi lềnh bềnh mà nàng gặp được đêm đó.

Bên ngoài hồ dựng bốn cột đá, trên trụ có khắc văn phù phức tạp, mà lúc này, Bắc Thần Nam Vãn Trọng Chiêu Mộ Cửu bị hôn mê treo trên cột đá, hơi thở âm trầm tỏa ra từ văn phù, hóa thành xiềng xích trói chặt bốn người.

Bạch Thước quả thực bị cảnh tượng khủng bố này chấn động đến mức da đầu tê dại, Dị nhân vương thật sự cấu kết tà ám? Không, cả thạch điện này tà khí ngút trời, hiển nhiên không phải ngày một ngày hai, Dị nhân vương mới là tà vật lớn nhất! Ông bắt nhiều con cháu tiên yêu như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?
Tên đệ tử Tiên tộc cuối cùng bị ném xuống, thị vệ dị tộc rời khỏi thạch điện, tiếng bước chân đi xa, Bạch Thước vụt ra từ trong góc, chạy về hướng Trọng Chiêu.

“A Chiêu! Bắc Thần! Mộ Cửu !” Bạch Thước lớn tiếng gọi mọi người nhưng họ vẫn hôn mê bất tỉnh.

“Mộc Mộc, có cách nào đánh thức bọn họ không?”

Phạn Việt xoay chuyển bàn tay, mấy đạo linh lực chạm vào mi gian ba người, hắn ghét Nam Vãn, nếu lúc nãy Bạch Thước không gọi tên Nam Vãn, tất nhiên hắn cũng lười phí sức vào hắn.

Linh khí vào giữa trán, ba người Trọng Chiêu dần dần mở mắt.

“Ta phi, chỗ quỷ quái gì đây?” Mộ Cửu vừa mở mắt đã thấy mình bị trói treo giữa không trung, nhìn thạch điện quỷ dị kêu kêu quát quát.

“Câm miệng! Nhỏ giọng chút! Nơi này là bí điện của Dị nhân vương.”
Mộ Cửu cũng không lắm lời nữa, nhắm mắt ngưng tụ linh lực hòng thoát khỏi xiềng xích, nhưng hắn mới vừa tụ linh thì linh đài liền đau đớn, phun máu mồm.

“Sao lại thế này? Sao linh đài ta lại nứt rồi? Rốt cuộc thằng chó Dị nhân vương đã hạ độc gì cho lão tử?”

Mộ Cửu hoảng sợ, linh đài vỡ nát thì con đường tu hành sau này khó thăng tiến thêm nữa, càng có sức lấy mạng hắn hơn!

Bắc Thần và Trọng Chiêu tụ linh, cũng phun ra một ngụm máu, sắc mặt hai người không khác Mộ Cửu là mấy.

“Đừng tụ linh, Dị nhân vương cho các người uống rượu tâm hoả, hiện giờ đoạn ngô đồng tâm hoả thứ ba đang ở trong linh đài của các ngươi!” Bạch Thước vội vàng ngăn cản.

“Cái gì? Tâm hoả ở trong linh đài lão tử!” Mộ Cửu nhìn về phía Bạch Thước, thần sắc hồ nghi: “Các ngươi cũng uống rượu,  sao các ngươi lại không bị gì?”
“Ta và đồ nhi còn chưa tu thành linh đài đâu.” Bạch Thước buông tay.

Mộ Cửu cạn lời: “Các ngươi không bị gì, còn không mau cứu tiểu gia ta ra!”

“Biết rồi biết rồi, gấp gáp cái gì!” Bạch Thước hét lại với hắn, rồi lại nhìn về phía Trọng Chiêu: “A Chiêu! Ta tới cứu huynh.”

“Ta khinh, ngươi đúng là thấy sắc quên nghĩa!” Thấy Bạch Thước quay đầu chạy về phía cây cột của Trọng Chiêu, sự khinh thường của Mộ Cửu sắp vọt lên tận trời rồi.

Phút chốc Bạch Thước đã đến cột đá của Trọng Chiêu, vươn tay cởi bỏ dây xích đang trói hắn, nhưng khoảnh khắc Bạch Thước chạm được xích linh kia, nó giống như vật sống đâm vào ngực nàng.

“A Thước cẩn thận!” Trọng Chiêu biến sắc.

Đáy mắt Bạch Thước hiện ra một tràng hoảng sợ, một đạo năng lượng ngưng tụ bên hông Bạch Thước, nháy mắt kéo nàng khỏi cột đá.
Bạch Thước lảo đảo một cái, cũng không biết là lần thứ mấy đại nạn không chết ngã vào lòng tiểu đồ đệ.

“Nguy hiểm thật nguy hiểm thật.” Bạch Thước sống sót sau tai nạn, chẳng kịp hít thở: “Đồ nhi ngoan!”

Phạn Việt cầm xích bạc trong tay, xụ mặt, cánh tay ôm Bạch Thước run nhẹ.

Trọng Chiêu nhìn xích bạc quấn bên hông Bạch Thước, thần sắc khó tả, rốt cuộc thiếu niên này là ai, nếu hắn thật sự là người kia, vậy sao lại tùy ý để một tên Dị nhân vương cỏn con dày vò, nhưng pháp khí và tướng mạo này rõ ràng chính là hắn!

Bắc Thần cũng nhìn thấy linh quang trên xích bạc kinh hồng thoáng qua vừa rồi, hắn khẽ nhíu mày, cũng nhìn Phạn Việt.

Thiếu niên này chẳng lẽ là……?

Thấy Bạch Thước vỗ đầu khen ngợi thiếu niên, Bắc Thần lại tự cảm thấy mình suy nghĩ vớ vẩn, lại lắc đầu.
Không có khả năng, đường đường là bán thần sao có thể làm đồ đệ một tên bán tiên?

“Xùy, hai người các ngươi đừng có khanh khanh ta ta, cứu người đi.” Mộ Cửu  nhịn không được rít gào.

Bạch Thước hoàn hồn, nhìn về phía Phạn Việt: “Mộc Mộc, con có thể cởi bỏ thứ quỷ quái này không?”

Phạn Việt nhìn về phía cột đá, lắc đầu: “Ta không giải được.”

“Ngươi thử cũng chưa thử, sao lại biết không giải được?” Mộ Cửu kêu lớn.

“Không cần thử, ta biết.” Phạn Việt lạnh lùng mở miệng.

Mộ Cửu nghẹn họng, hắn xem như đã nhìn ra, đồ đệ của nha đầu này ngoại trừ đối với Bạch Thước còn có chút ấm áp, còn lại nhìn ai cũng như người chết.

Bạch Thước nhìn về phía Bắc Thần: “Bắc Thần Thượng quân, ngươi có biện pháp gì không?”

Bắc Thần khẽ nhúc nhích lòng bàn tay, vươn tay chạm vào xích tà, tà khí giống như bàn ủi làm lòng bàn tay hắn bị thương, Bắc Thần trắng mặt, lắc đầu: “Xiềng xích này là do trận pháp trên cột đá biến thành, trận này do Dị nhân vương bày ra, hắn đã là Thượng quân đỉnh phong, trừ phi là người có sức mạnh ngang hắn, bằng không không giải được.”
“Thượng quân đỉnh phong?”

Bạch Thước há hốc mồm, toàn bộ Tiên giới chỉ có mấy người tu thành Thượng quân đỉnh phong, bây giờ nàng đi đâu tìm?

Chỉ còn mấy canh giờ nữa là Ngô đồng võ yến kết thúc, Kim Diệu nhất định sẽ mở Khóa Linh trận đúng giờ, đến lúc đó toàn bộ tam giới đều biết Dị thành xảy ra chuyện, nhưng Dị nhân vương còn dám bắt con cháu tiên yêu hiến tế, chứng tỏ hắn không muốn cho bọn họ sống đến khi Ngô đồng võ yến kết thúc!

Trên cột đá, đột nhiên Trọng Chiêu mở miệng, nhìn về phía Phạn Việt: “Mang nàng đi, lập tức, lập tức.”

Hiển nhiên, chuyện Bạch Thước có thể nghĩ đến, những người khác cũng nghĩ đến. Dị nhân vương có thể trở về bất cứ lúc nào, bây giờ Bạch Thước không đi thì không còn cơ hội nữa.

“Aizz không được không được, nàng đi rồi chúng ta chờ chết à!” Mộ Cửu trừng mắt, cuống quít nói.
“Ta không đi! Muốn đi phải đi cùng nhau! Ta nhất định có cách cứu các ngươi.” Bạch Thước phẫn nộ rống lên, không ngừng đi vòng quanh cột đá.

Vừa nghe tiếng hét của Bạch Thước, tiểu hồ ly nhẹ nhàng thở ra, còn may còn may, hồ mệnh còn có một đường sống.

“Bạch Thước, Dị nhân vương đã là Thượng quân đỉnh phong, cho dù ngươi ở lại cũng không cứu được bọn ta, không cần chịu chết ở đây.” Bắc Thần thấy Bạch Thước gấp gáp đảo quanh, khẽ thở dài thành tiếng, nhìn về phía Phạn Việt: “Mang sư phụ ngươi đi, chỉ cần các ngươi có thể trốn trong thành đến giờ Thìn ngày mai là có thể sống sót.”

“Đi đi!” Trọng Chiêu căn bản không nhìn Bạch Thước mà nhìn chằm chằm Phạn Việt: “Ngươi muốn nhìn nàng chết ở chỗ này sao?”

Phạn Việt nhíu mày, cũng không chần chờ nữa, giơ tay định đánh lên cần cổ Bạch Thước. Hắn biết cho dù chết nàng cũng sẽ không bỏ rơi Trọng Chiêu.
Ý niệm này vừa xuất hiện, Phạn Việt liền cảm thấy bản thân có chút khổ sở.

Tay còn chưa đặt lên cổ Bạch Thước, đột nhiên nàng quay đầu lại, cầm tay tiểu đồ đệ đang khựng lại giữa không trung.

“Mộc Mộc, chúng ta đi!”

Bạch Thước cũng không nhiều lời, lôi kéo Phạn Việt quay lưng bỏ đi.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, ánh mắt Phạn Việt sáng lên, ngoan ngoãn bị lôi đi, nhìn cũng chẳng nhìn ba người phía sau.

“Hừ, nha đầu chết tiệt kia, ngươi cứ như vậy mà đi rồi?” Mộ Cửu trợn to mắt: “Tốt xấu gì chúng ta cũng có giao tình vào sinh ra tử chứ!”

Bạch Thước không quay đầu lại nhìn dù chỉ một cái, Mộ Cửu luống cuống: “Ê, sư huynh ngươi còn ở đây mà!”

Trọng Chiêu trầm mặc nhìn bóng dáng Bạch Thước, rũ mắt.

Chỉ cần A Thước bình an, hắn có thể sống hay không không quan trọng.
“A Chiêu, chờ ta.” Trong thạch điện an tĩnh vang lên một giọng nói xa xăm, Trọng Chiêu giương mắt, Bạch Thước quay đầu lại, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

“Phải sống sót chờ ta trở lại, ta nhất định có thể cứu huynh.” Ánh mắt Bạch Thước kiên định, không chần chờ nữa, quay lưng chạy khỏi thạch điện.

___________________________________________________________________________________________

Chương 58

“Ta có gì không dám, cùng lắm thì…… Ta chết chung với hắn.” Bạch Thước mím chặt môi, không dám quay ra sau nhìn.

Thực xin lỗi Mộc Mộc, A Chiêu không thể chết được, ta nhất định phải cứu huynh ấy.