Gió mùa đông tạc qua khiến anh trông như một bức tượng sống động. Mái tóc đen nhánh điểm vài bông tuyết càng khiến anh trở nên phong trần.
Bạch Nhiếp Thần thở dài. Lại là một chặng đường săn bắt.
...*...
Vài ngày trước,
Tại căn phòng V.I.P cũ. Trong phòng chỉ có ba người Nhiếp Thần, Lam Phong và cuối cùng là Lăng Thâm.
Bạch Nhiếp Thần ném xấp giấy lên bàn cho Lăng Thâm coi.
“Cậu xem đi”
Lăng Thâm lật coi vừa coi một chút mặt mũi đã tái dần đi.
“Có ý gì?”
“Cậu nếu suy nghĩ đồng ý hợp tác với chúng tôi tóm Rắn Độc. Phía cảnh sát sẽ xem xét giúp cậu giảm án”
“Mẹ kiếp. Chúng mày là cảnh sát” Lăng Thâm định mở cửa bỏ chạy trong người anh còn có một số hàng không nhỏ hôm nay giao nếu bị bắt lại ngồi tù là chuyện dĩ nhiên.
“Bên ngoài còn có rất nhiều cảnh sát. Cậu nếu trưng khuôn mặt hớt hãi kia mà ra bên ngoài. Bị bắt là điều không thể tránh” Lam Phong nói
“Hơn nữa. Không phải cậu còn gia đình phía sau sao?” Bạch Nhiếp Thần chậm rãi nhã từng chữ ra. Như muốn nhấn mạnh cho Lăng Thâm biết
“Các người đề tiện. Muốn lấy gia đình tôi ra ăn hiếp. Bạch Nhiếp Thần mày hay lắm, thật không ngờ” Lăng Thâm ngồi lại suy nghĩ cẩn thận hơn. Dù sao đường nào cũng có nguy cơ bị bắt. Không được hấp tấp
Cuộc nói chuyện sau đó chỉ có Lăng Thâm chửi rửa hai người trong phòng rất nhiều. Cho đến khi thấy anh bớt hả giận Bạch Nhiêp Thần cùng Lam Phong mới rời đi.
“Chúng tôi cho cậu 1 tuần. Suy nghĩ xong gọi cho chúng tôi. Đừng nghĩ bỏ trốn sẽ thành công, cậu vẫn sẽ được tự do hoạt động. Còn nữa Rắn Độc tận dụng xong sẽ không nể tình cậu từng là người đào vàng cho hắn mà thủ tiêu đâu. Tài liệu này cứ đem về xem. 1 tuần sau không phải kết quả tôi muốn. Cậu chắc cũng biết hậu quả”
Trước khi đi Bạch Nhiếp Thần còn liện lại cho Lăng Thâm sấp tài liệu những người từng là thợ đào vàng cho Rắn Độc kết cục khi hết tác dụng đều là chết thảm hại. Trên sấp tài liệu đó còn kèm bức ảnh gia đình của Lăng Thâm
Lăng Thâm ngồi trong phòng đó rất lâu, rất lâu sau anh mới ôm hết đóng tài liệu đó ra về.
...*...
Bạch Nhiếp Thân cho người chuẩn bị vài món để Từ Noãn dậy ăn. Cái tên khốn Minh Tử không biết có bỏ đói cô hay sao mà chỉ mới 1 tuần bà xã của anh đã ốm đi rất nhiều.
“Bà xã, dậy ăn trưa thôi
Bà xã, mau tỉnh ăn uống không sẽ đau bao tử
Bà xã, em xem mặt trời đã cao lên hơn đỉnh mông em rồi mà em còn ngái ngủ sao”
Nói xong câu này liền có một lực đạo bàn tay vụt qua mặt Nhiếp Thần
“Còn không phải tại anh sao?”
“Được là tại anh, mặt trời mọc là do anh. Em dậy ăn chút rồi ngủ có được không” Nhiếp Thần một lôi hai kéo cô ngồi dậy.
Đồ ăn đã được xếp lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Từ Noãn chỉ cần ngồi dậy là có thể được phục vụ.
“Nô tài mời nương nương dùng bữa” để dụ tiểu tô tông nhà ình thì Nhiếp Thần chính là không cần mặt mũi. Anh khúm núm đưa đôi đũa đến cho Từ Noãn.
“Làm cái gì vậy chứ? Lố lăng” Từ Noãn cũng không có cách gì ghét anh được. Vừa bất lựa vừa buồn cười.
“Anh không ăn sao?”
“Anh ăn bữa sáng rồi. Em ăn đi còn nóng sẽ ngon hơn”
“Ăn sáng mà no tới tận giờ á?” Từ Noãn ngây thơ cảm thán
Vì đang cho vào miệng cọng rau hơi dài nên má của cô cứ phập phùng, miệng nhỏ chu chu hết sức đáng yêu. Làm cho người đàn ông trước mặt yết hầu lăn lộn chép miệng vài hồi.
“Thì ăn trưa, ăn dặm, ăn tối lúc nào chả được”
Nói xong Nhiếp Thần liền vươn người qua gặm một miếng thịt trên má cửa Từ Noãn. Con mẹ nó sao lại mền mịn đàn hồi như vậy lại còn thơm thơm. Anh thích nhất chính là sờ lên đôi má phúng phính này không nghĩ lại sung sướng đến như vậy.
Quách Từ Noãn bị anh gặm mặt miếng rau đang nhai sắp nuốt xuýt nữa làm cô nghẹn. Lập tức hiểu ra ăn sáng của anh là gì. Bữa sáng không phải là tấm thân nhỏ bé của cô chứ sao.
“E hèm. Anh lấy đũa ăn luôn đi”
“Không sao. Bà xã anh ăn trước đi đã”
Nói ra sẽ không ai tin. Thiếu gia họ Bạch lại ăn đồ thừa của vợ mình.
Quách Từ Noãn vẫn thường nghe những bà chị đồng nghiệp chung với mình nói. Nếu một người chịu ăn đồ thừa của em, không tính ăn xin thì còn lại đó là mẹ và người yêu thương em. Cô vẫn luôn thắc mắc. Cái lý luận này là ai chứng minh?
Nhìn khuôn mặt tươi tắn đang ăn kia cô nhịn không được hỏi một câu
“Bạch tiên sinh, ăn đồ thừa của em ngon lắm sao?”
“Cái gì mà tiên sinh, nhóc con em muốn anh nghẹn chết hả?”
“Vậy đồ ăn ngon lắm à” Từ Noãn ngồi bên cạnh chớp chớp mắt nhìn anh trả lời.
“Chỉ cần là của bà xã, cái gì cũng ngon”
“Vô sỉ”
“Bà xã, em gọi anh như vậy không phải sẽ rất mang tiếng sao?”
“Cũng đâu phải em vô sỉ mà sợ mang tiếng”
“Em nói vậy rồi nếu có ngày người khác nghe được. Người ta sẽ nói em có ông chồng vô sỉ. Lúc đó mọi người sẽ bàn tán về em sao?”
Từ Noãn chợt giật mình. Nhiếp Thần vẫn luôn nghĩ cho cô chứ không hề để ý tới bản thân mình ra sao.
Mũi hình như có chút xót, thật ra cô cũng cảm nhận Bạch Nhiếp Thần rất chân thành.
“Được rồi. Mau ăn đi”
“Tuân lệnh bà xã”
Ăn xong anh cũng dọn dẹp sạch sẽ phòng. Từ Noan đích thị là bà hoàng, cô được anh cho nằm im trên giường không phải đụng ngón tay. Hình như mỗi lần có anh cô đều bị chiều cho đến hư.
“Phụ nữ như em cần gì phải làm ba cái dọn dẹp này. Chỉ cần nằm dưới thân anh đủ vất vả rồ…..”
Nhiếp Thần vừa dọn vừa làu bàu, chưa nói xong đã bị cái gối từ đâu bay đến.
“Nói nhảm cái gì đó”
“Không có. Bà xã đại nhân” Nhiếp Thần lập tức ngậm miệng không dám nói bậy nữa.
Dọn xong Nhiếp Thần cũng chui vào chăn ôm ấp bà xã mình coi phim. Mùa đông chỉ cần như vậy là anh mãn nguyện rồi.
“Nhiếp Thần balo anh chứa gì vậy?”
Đêm qua cô không để ý bây giờ mới thấy
“Là đồ ăn vặt cho em. Anh sợ ở đây không bán gì cho em ăn. Nên đem theo rất nhiều đủ cho em đến khi về”
Quách Từ Noãn cảm động nhìn anh. Không biết người đàn ông này có âm mưu gì. Chỉ cần biết bây giờ anh thật sự rất đáng để yêu.
“Ông xã, chu đáo chết đi được” cô vướn người lên hôm nhẹ vào gương mặt góc cạnh kia
Bạch Nhiếp Thần thấy cô gái nhỏ trong lòng mình nũng nịu trái tim anh đã tan chảy thành nước.
“Chỉ thưởng vậy thôi sao?”
“Tham lam. Ban nãy không phải đã đã…”
“Đã làm sao?”
“Anh biết còn hỏi. Ban nãy đã đã lăn giường rồi!!!”
“Bà xã của anh đáng yêu chết đi được” Bạch Nhiếp Thần hôn chi chít lên mặt của cô