Bấy giờ, Bạch Hàn Phong mới nhận ra điều khác thường, bàn tay hắn vẫn siết chặt cổ áo Chart Lee, nhưng ánh mắt nảy lửa thì đang di dời xuống đôi chân của hắn, ngay lập tức, ánh mắt hắn bất ngờ tới độ hốt hoảng, nhìn vào hai bàn chân cùng với đôi giày da đang đứng rất vững chắc trước mặt Chart Lee.
Nhất thời, hắn không thể tiếp nhận được sự việc này, hai bàn tay vô thức thả cổ áo của Chart Lee ra, chân loạng choạng lùi về phía sau vài bước.
Bấy giờ, Chart Lee mới có phản ứng rõ ràng hơn, ánh mắt anh ta lộ rõ niềm vui quá khích: "Chân...chân của cậu bình phục rồi."
Trong khi Bạch Hàn Phong vẫn còn đang ngờ ngợ, chưa kịp xác định đây là thật hay giả, Chart Lee đã không tự chủ được mà thốt lên.
Vẻ tức giận của hắn bay biến đi một nửa, hắn bước vài bước, cảm nhận điều mới lạ mà bấy lâu nay hắn đã mất đi, một cảm giác khoan khoái đến khó tả bất chợt vây quanh lấy hắn. Chân của hắn, thật sự đã hoàn toàn bình phục rồi sao? Chart Lee không lừa hắn và công sức mà cô bỏ ra cũng không hề vô nghĩa.
Đột nhiên, mặt hắn sa sầm xuống, dứt khoát ngồi trở lại xe lăn, cất lên thanh âm băng lãnh: "Không được nói chuyện này cho ai biết, kể cả gia đình của tôi."
Chart Lee ngơ ngác: "Cậu...muốn giấu mọi người sao?"
Đôi mắt hắn trở nên thâm trầm, giống như đang dự tính gì đó: "Đây chưa phải lúc công khai niềm vui này, tôi cần chọn lựa thời gian để xuất hiện."
Chart Lee gật gật đầu, như đã hoàn toàn hiểu được mục đích của hắn: "Được, tôi sẽ giúp cậu giữ kín chuyện này, tôi sẽ nói với mẹ cậu là, vì tôi phải đi dự hội nghị, nên vài ngày tới sẽ không thể giúp cậu trị liệu được, cho nên cậu cũng không cần đến bệnh viện làm gì, để mẹ cậu không nghi ngờ."
Bạch Hàn Phong âm thầm tán thành những lời này của Chart Lee, nhưng hắn vẫn làm bộ không quan tâm, quay ngoắt xe, đi xuống phòng khách: "Quản gia!"
Chart Lee thoáng giật mình trước sự tức giận của hắn, nghĩ lại mới thấy, khi vừa nghe được tin Du Du đã rời đi, nên hắn liền kích động tới nỗi đứng bật dậy, hồi phục nhanh hơn cả thời gian dự tính. Cô thật có sức ảnh hưởng đối với hắn.
"Dạ, thiếu gia cho gọi tôi."
Đối diện với đôi mắt nảy lửa của Bạch Hàn Phong, lão quản gia không sao giữ được cảm xúc bình ổn, cả người cứ thế không tự chủ được mà run lên.
"Lập tức cho người đến nhà Du Du."
Nghe được câu này, lão quản càng run rẩy hơn. Khí lạnh toát ra từ phong thái đầy quyền lực của hắn khiến bà ta cơ hồ không thở nổi. Bà ta cố gắng hít sâu vài lần mới có đủ can đảm để lên tiếng trước thái độ giận dữ của hắn: "Thiếu gia, sau hai tiếng không thấy Du Du về nhà, tôi đã cho vệ sĩ tìm đến nơi cũ cô ấy từng thăm ba mẹ, nhưng không hề thấy ba mẹ cô ấy ở đó, bác sĩ nói, họ đã được chuyển đến nơi khác để điều trị, bệnh viện không còn thông tin nào về họ nữa."
"Vậy tại sao bà không báo cho tôi biết, hả?"
Hắn dường như muốn phát điên lên, lớn tiếng một cách mất kiểm soát, chuyện xảy ra từ sáng mà không một người nào thông báo cho hắn biết, bọn họ có còn coi hắn là chủ của cái nhà này nữa không.
Hắn chợt nhớ ra, trước kia khi cô nhận tiền của mẹ hắn, còn luôn miệng nói với hắn là sẽ dùng số tiền đó, chuyển ba cô đến một bệnh viện tốt hơn để chữa bệnh, phải chăng ngày hôm đó ba cô đã được chuyển đi. Nhưng, là chuyển đi đâu mới được.
"Lục tung tất cả thành phố này lên, cả nơi cô ấy từng đến, trong ngày mai mà các người không tìm được cô ấy, thì các người cút hết khỏi tầm mắt của tôi đi."
Đám giúp việc rụt hết cổ lại, cúi gằm mặt, bọn họ sợ tới nỗi phát khóc.
Chart Lee chỉ biết im lặng. Anh ta không ngờ được rằng Bạch Hàn Phong lại có phản ứng dữ dằn như thế này. Chuyện cô rời đi còn khiến tâm trạng hắn tệ hơn cả khi Bạch thị đang gặp phải mớ rắc rối lớn.
"Hàn Phong, tôi phải về chuẩn bị cho chuyến bay, gặp lại sau."
Chart Lee giơ tay nhìn đồng hồ, gật đầu chào lão quản gia một cái rồi vội vã rời đi. Không quên gọi điện thoại báo cho mẹ hắn biết một tiếng. Do chuyện quá gấp, nên Chart Lee không thể nán lại, hơn nữa, bây giờ anh ta ở lại cũng không giúp được gì cho Bạch Hàn Phong, hắn thậm chí còn chẳng để tâm đến anh bạn này sẽ ra nước ngoài một tuần, mà chỉ chăm chăm đến chuyện cô giúp việc riêng của hắn đã rời đi.
Bạch Hàn Phong trở về phòng, khoá cửa lại, hắn giật mạnh chiếc caravat, vứt qua một bên rồi dùng một tay cởi bung cúc áo sơ mi. Bật nắp chai vang đỏ, ngửa cổ lên uống một hơi hết hơn nửa chai rượu.
Sau đó hắn giận dữ ném thẳng chai rượu ra cửa. Tiếng thuỷ tinh rơi xuống lạch cạch, số rượu còn lại bắn tung toé ra khắp nơi, nhuốm lên sàn nhà một màu đỏ thẫm đến nhức mắt.
Lão quản gia đang đứng bên ngoài, ghé tai vào cửa bỗng giật mình tròn mắt, bất giác lùi ra sau, lo lắng không biết bên trong đang diễn ra cảnh tượng gì.
Phòng ngủ của hắn vốn dĩ cách âm rất tốt, nhưng chai rượu vừa rồi bị ném khá mạnh, âm thanh của sự đổ vỡ đã lập tức truyền ra bên ngoài. Biết là hắn đối xử rất đặc biệt với Du Du, nhưng lão quản gia không ngờ được rằng hắn lại kích động đến thế.
Hắn thả mình xuống chiếc sofa đơn, ngửa cổ lên nhìn trần nhà, rõ ràng chân hắn đã bình phục, tại sao hắn lại không cảm thấy vui, ngược lại còn thấy hụt hẫng. Rõ ràng cô vì nghe tin ba lâm bệnh nặng nên mới bất chấp rời đi, nhưng hắn vẫn điên cuồng, nhất quyết muốn tìm cô quay trở lại, nhất quyết muốn nhìn thấy cô là sao vậy?
Chuyện lớn xảy ra ở tập đoàn còn không chiếm trọn được tâm trí của hắn, vậy mà cái tên của cô lại khiến hắn kích động tới mức như thế này.
Đôi mắt thâm trầm của hắn nhìn ra toàn thành phố qua tấm kính vĩ ngạn, tâm trạng của hắn lúc này thật rối ren. Đôi môi hắn bị nhuốm đỏ bởi màu rượu, sự ướt át đó được ánh đèn gợi lên những tia sáng lấp lánh trông thật quyến rũ. Thật lâu sau, hắn mới phát ra một thanh âm nhẹ nhàng như gió thoảng: "Tôi chờ em quay về."