Bạch Tổng Lạnh Lùng, Lần Đầu Yêu!

Chương 70: Kẻ khóc, người cười



"Giám đốc, các cổ đông muốn mở cuộc họp cần giám đốc duyệt."

"Không duyệt."

Nữ thư ký vừa mang kế hoạch vào thông báo thì đã bị hắn gắt gỏng đáp lời. Tay hắn siết chặt, hết toàn bộ tài liệu từ trên bàn xuống. Mới một ngày trôi qua, báo mạng không ngừng đưa tin về tình hình rối ren của Bạch thị.

Các nhà đầu tư và cổ đông còn không ngừng hô hào hắn triệu tập cuộc họp, đòi lại vốn đầu. Bên phía Bạch Từ Lăng thì vẫn chưa tìm ra kẻ xâm nhập vào dữ liệu nội bộ của Bạch thị. Tạm thời, hắn không thể đưa ra một lối giải quyết thích đáng nào để thuyết phục các nhà đầu tư.

Giá cổ phiếu trên sàn chứng khoán của Bạch thị bỗng lao dốc không phanh. Lượng bán tháo nhiều vô kể, người đầu tư còn chấp nhận thua lỗ chứ không muốn giữ lại cổ phiếu để tiếp tục đầu tư. Công trình to lớn như vậy mà sập được thì lấy đâu ra lòng tin cho các nhà đầu tư đây.

Cổ đông lớn nhất là Vu Dịch Dương còn chuyển nhượng cổ phần cho người khác ngay khi Bạch thị vừa xảy ra chuyện. Động thái này khiến các cổ đông không khỏi đứng ngồi không yên. Lo lắng tới nỗi mất ăn mất ngủ khi bản thân ai nấy đều đang kẹt giữa một vòng vốn không thể sinh lời cũng chẳng thể rút ra.

Dự án cũng chưa được quyết định dừng lại hay sẽ tiếp tục. Số vốn ban đầu coi như mất trắng, vậy Bạch thị lấy gì bảo đảm số vốn đã nhận từ các nhà đầu tư đây.

Bạch Hàn Phong như muốn phát điên lên, là kẻ nào đang muốn nhằm vào Bạch thị. Tại sao có thể ra tay suôn sẻ tới mức này, chính hắn là người kiểm soát chặt chẽ toàn bộ kế hoạch, tại sao lại có sơ hở để kẻ khác tấn công như thế này.

Lão quản gia ở nhà thì không khỏi lo lắng, mong ngóng tin tức từ vệ sĩ. Bạch Hàn Phong chỉ cho bọn họ thời gian một ngày để tìm cô, lỡ như đến tối vẫn chưa có tin tức thì hắn sẽ còn tức giận đến mức nào nữa đây.

Bạch thị đang vô cùng ồn ào, chìm trong bê bối, hắn còn nghe thêm lời này của lão quản gia thì có lẽ, toàn bộ người làm hôm nay, bao gồm cả bà ta sẽ phải tống khứ khỏi căn biệt thự này mất.

"Phu nhân, tôi có chuyện muốn nói."

Vì quá bí bách, không còn cách nào khác, lão quản gia liền nói lại chuyện Du Du đã đi khỏi nhà cho Bạch phu nhân nghe. Bà ta vừa nghe xong thì mặt mày xanh lét, rồi sa sầm xuống, giống như bà ta vừa nghe được một tin gì đó còn đáng sợ hơn cả khó khăn hiện tại mà Bạch thị gặp lại.

Chart Lee vừa mới qua Mỹ ngày hôm qua, tuần tới hắn sẽ không đến bệnh viện trị liệu, cộng thêm rắc rối ở tập đoàn, còn thêm cả chuyện người hết mực tận tuỵ chăm sóc cho hắn cũng rời đi, định bảo hắn đối mặt với vô số những chuyện này như thế nào đây.

Đúng là công việc ở tập đoàn quan trọng, nhưng đối với Bạch phu nhân, sức khoẻ của hắn còn quan trọng hơn. Khó khăn lắm bà ta và Du Du mới thuyết phục được hắn làm vật lý trị liệu, ngày hồi phục không còn xa nữa, vậy mà người kề cạnh chăm sóc hắn cũng đã rời đi thì hắn còn thiết tha gì đến làm vật lý trị liệu nữa, hắn chắc chắn sẽ bỏ bê sức khoẻ mà lao đầu vào công việc.

"Tối nay khi nào đại thiếu gia về nhà thì lập tức gọi cho tôi."

"Vâng thưa phu nhân."

Bạch Hàn Phong đã ra ngoài giải quyết công việc, Bạch phu nhân không thể tìm thấy hắn ở tập đoàn, cũng không thể gọi điện được cho hắn. Không biết hắn về nhà lúc nào, chỉ có thể dựa vào tin tức từ lão quản gia.

Trời vừa sẩm tối, Chu Thiên Như đã kéo Vu Dịch Dương đến nhà hàng sang trọng đối diện toà chung cư. Thiết kế ở đây quả thực không thể chê vào đâu được. Cô chọn lấy một vị trí mà bản thân cho là lý tưởng rồi ngồi xuống và gọi một vài món đắt đỏ trên thực đơn, cùng Vu Dịch Dương vừa trò chuyện, vừa thưởng thức.

Người phục vụ giúp cô khui chai rượu, rồi rót vào ly chân cao một chút rượu. Cô mỉm cười, nâng ly về phía Vu Dịch Dương ở phía đối diện: "Bữa ăn này coi như tôi cảm ơn anh vì đã giúp tôi trong kế hoạch lấy lại Chu thị."

Vu Dịch Dương liền vui vẻ hưởng ứng, nâng ly rượu lên, hướng về phía cô rồi nhâm nhi nhấm một ngụm: "Xem ra, lần này Bạch thị khó lòng mà trở mình được." Ngưng một chút, anh liền nói tiếp: "Có điều, tôi phải công nhận một điều, cô rất gan dạ, một mình lên kế hoạch để trả thù, giành lại cho bằng được sự nghiệp đã mất, nếu biết cô chính là người giáng cho Bạch thị một đòn đau đớn, chắc Bạch Hàn Phong chắc sẽ bất ngờ lắm."
Cô khẽ nhếch môi, nhấp một ngụm rượu, kiêu ngạo nói: "Bọn họ đáng bị như vậy, bọn họ phải trả giá trước những gì đã làm với Chu thị."

"Du Du!"

Nụ cười cô bỗng tắt ngấm, giật mình ngước lên nhìn khi nghe thấy một thanh âm quen thuộc gọi cái tên giả của cô. Chart Lee đã khoác lên một bộ dạng tức giận, trừng mắt đứng trước mặt cô, anh ta gầm lên: "Thì ra cô chính là gián điệp, tìm cách vào nhà Hàn Phong để âm mưu hãm hại Bạch thị."