Bên ngoài trời chưa sáng nhưng đã có tiếng gà gáy, bên trong căn phòng năm tì nữ vẫn đang ngủ rất say. Mọi hôm bọn họ sẽ thức từ canh ba, nhưng không hiểu sao mà hôm nay canh bốn mới có người thức. Một người vừa tỉnh đã cảm thấy không đúng liền gọi mấy người còn lại dậy, sau khi mặc y phục xong thì ai cũng mệt mỏi lừ đừ bước ra khỏi cửa.
Đêm qua - rạng sáng. Ánh mặt trời như sợi chỉ vàng chiếu tới những chiếc lá trong khuôn viên, dần hong mất đi những giọt sương thẫm đẫm li ti. Theo đúng thời gian mọi khi, mấy tì nữ hầu hạ chủ tử bưng đồ vệ sinh tiến tới. Tuy nhiên mặt ai cũng trong trạng thái thiếu ngủ, người ngáp ngắn, người ngáp dài.
Dư Hoà đứng trước cửa, gõ ba tiếng cốc cốc cốc...rồi nhẹ giọng cất lời: "Thưa tiểu thư, đã đến lúc phải dậy rồi ạ! Nô tì có thể vào không ạ?"
"Vào đi." Giọng nói của nữ tử vô cùng nhỏ từ bên trong truyền ra.
Dư Hoà mở cửa, mấy đôi chân lần lượt đi vào. Bỗng ai cũng giật mình như bị sét chích cho tỉnh táo mà tròn mắt nhìn về một phía, nơi nàng tiểu thư của họ đang ngồi trên giường. Tiểu thư quốc sắc thiên hương, đệ nhất khuê nữ kinh thành của họ đâu rồi? Sao nàng ấy lại còn thê thảm hơn cả họ nữa vậy? Nàng trông vô cùng buồn bực lại vô thần ngồi im chống cằm, mắt thâm quầng đen.
Dư Hoà hoang mang, lo lắng vội tiến tới hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư. Sao người lại thành thế này rồi? Là tối qua người không ngủ được ư?"
Đừng nói nữa, cái não trong đầu Hạ Ban Sương lúc này thật sự muốn rớt ra ngoài. Một đêm...một đêm cô không tài nào mà yên tâm ngủ ngon trên giường khi mà có hắc y nhân đột ngột xông vào phòng, làm đủ thứ xằng bậy, như muốn ám sát. Hạ Ban Sương khó khăn lắm mới nhắm được mắt lại, nhưng khi gần chìm sâu vào giấc ngủ cô lại đột ngột bừng tỉnh để quan sát xung quanh. Sự nhạy cảm này khiến cô vô thức bật tỉnh cả đêm, cho tới khi không chịu nổi nữa Hạ Ban Sương đành ngồi im trên giường để phòng trừ cho bản thân.
Mệt mỏi, lừ thừ, nặng đầu, nặng mắt. Ôi! Sao lại xui xẻo như vậy cơ chứ?
Hạ Ban Sương từ từ đứng dậy, tì nữ Dư Hoà thấy vậy liền đưa tay ra đỡ tiểu thư.
"Ta mất ngủ, nên đừng ai nói chuyện, mệt lắm."
"Vâng, tiểu thư."
Thật trùng hợp, đám nô tì này cũng cảm thấy thân thể uể oải nên chẳng ai giống có hồn cả, họ thật sự lười nói chuyện rồi.
Khi rửa mặt, ngâm chân cho chủ tử xong thì ba nữ tì liền rời đi, chỉ còn hai tì nữ thân cận nhất của Hạ Ban Sương đang giúp cô mặc y phục. Bỗng có một giọng nói vô cùng thanh lịch nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền vào.
"Tỷ tỷ, muội là Liêu Cửu đây. Mới sáng đã ghé chơi không biết có mạo phạm không, nhưng muội mới làm ra một loại điểm tâm rất ngon muốn tỷ có thể thưởng thức rồi cho muội chút góp ý."
Dư Hoà thì thầm báo cáo với chủ tử rằng biểu muội của người tới, nhưng Hạ Ban Sương không có sức sống, cô cảm thấy bất cần đời, muốn yên vị, yên thân. Nên giờ trở thành kẻ vô hồn, chớp nhẹ đôi mắt nặng nhọc cứ liu diu.
Không có điệu âm nào truyền ra, Liêu Cửu bèn nói tiếp: "Tỷ tỷ vẫn chưa dậy ư? Đúng không a tỷ?" Vẫn không có âm thanh nào truyền tới, lúc này Liêu Cửu thấy có hơi tức giận, ả thầm nghiến răng. Chợt đầu ả như loé ra một suy nghĩ nào đó mà quay sang nói với nô tì của mình.
Tì nữ của nàng ta vâng dạ, Liêu Cửu lại hướng mắt về cửa, nở một nụ cười vô cùng ưu nhã nhỏ tiếng mà nói: "Nếu tỷ chưa dậy vậy muội xin cáo lui trước, hôm nay có việc làm, ngày khác lại tới thăm tỷ." Khi xoay người lại, nụ cười ưu nhã của ả bỗng giãn rộng ra trông vô cùng xấu xa.
Liêu Cửu vừa khuất sau cổng chính thì Hạ Ban Sương và hai nữ tì cũng vừa mở cửa bước ra. Ba người đều trong trạng thái rầu rĩ, do thiếu ngủ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy bộ dạng của Hạ Ban Sương nghiêm trọng hơn.
Đi được một chút Dư Hoà chợt nhớ ra gì đó mà nói: "Đúng rồi tiểu thư, hôm nay phó mẫu sẽ tới phủ dạy người học. Nhưng người trông như thế này...nô tì có nên thông báo cho bà ấy để lùi ngày khác không ạ?"
Hạ Ban Sương lười lười hua tay, vừa đi ra khỏi chính cổng Dư Hoà liền rẽ sang một hướng khác.
Sau khi dùng bữa xong Hạ Ban Sương trở về nơi ở của mình, nhờ có mấy tì nữ bên cạnh trông coi nên cô ngủ một mạch tới chiều tà trên tấm sập gỗ.
Nữ nhân ngồi dậy ngáp ngắn một tiếng, thẳng vai, ưỡn lưng.
Hiện tại chỉ còn mỗi một nữ tì ở đây, khi thấy tiểu thư sảng khoái sau một giấc ngủ như vậy thì nàng ta mỉm cười nhẹ, vài bước tiến tới, hai tay dâng lên phong thư rồi nói.
"Tiểu thư, lão gia gửi thư về bảo mấy ngày tới sẽ ở trên triều xử lý công vụ nên có thể rất bận, sẽ không về phủ được. Ngài ấy còn dặn kĩ bảo người nhất định phải mở thư ra đọc."
Theo lời, Hạ Ban Sương mở phong thư ra đọc. Bao nhiêu lời hoa mỹ của cha già điều gửi gắm vào đây để dặn dò rất nhiều chuyện cho thân thể này. Hạ Ban Sương bỗng cười nhẹ, thật hết nói nổi với lão già nhà này mà.
"Tiểu thư, cho phép nô tì ra ngoài giúp mọi người đưa bữa tối tới đây được không ạ?" Tì nữ vô cùng cẩn trọng hỏi sau khi thấy nụ cười nhã nhặn vừa rồi.
Hạ Ban Sương không nghĩ nhiều mà đồng ý, tì nữ ngay sau đó liền chạy một mạch ra ngoài. Còn nữ tử lúc này đứng dậy, tiện tay cầm lấy miếng bánh màu tím nhạt trên bàn ăn mà bắt đầu dạo vòng quanh. Đi tới một cây đại thụ với những nhánh cành to lớn, bước chân cô dừng lại, mắt hướng lên cao nhìn, bỗng một trận ký ức ào ào xuất hiện.
Một đứa trẻ tròn trịa má búng ra sữa nằm vừa lưng trên cành cây, nhóc con cười lớn.
"Ha ha, nương nói xem sau này con lớn rồi đại thụ có thể còn vừa đủ để con nằm như vậy nữa không?"
"Sương nhi ngốc của nương..."
Đứa trẻ khi nghe xong bỗng không vui liền bĩu môi tức giận bật người ngồi dậy nhìn xuống mà nói: "Sương nhi không có ngốc, sương nhi đã học rất nhiều, rất rất nhiều. Nương không biết gì hết."
Giọng điệu của đứa trẻ vô cùng ương bướng, nhưng bộ dạng lại rất dễ thương. Khiến người phụ nữ có bờ môi đỏ đẹp bật cười, hai ngón tay liền búng vào trán đứa nhóc mà nói.
"Nói con ngốc là đúng, tự nhận học nhiều mà sao không nghĩ là khi con lớn thì đại thụ cũng sẽ lớn?"
Đứa trẻ chợt ngộ nhận ra rồi. "Ưm, đúng ta. Con lớn đại thụ cũng sẽ lớn, đại thụ không phải là cây giả..."