Đống lửa đã tàn chỉ còn khói trắng, hạ nhân cũng nối đuôi nhau lần lượt rời khỏi đình viện, chỉ còn hai nữ nô tì thân cận của Hạ Ban Sương. Cả hai mỗi người hai phần việc cuối cùng, đó là người thái thịt, người bưng đồ ra bàn.
Đặt đĩa thịt đã thái thành từng miếng vừa ăn vẫn còn độ nóng vừa phải xuống bàn, Dư Hoà có chút bất an nhìn vị chủ tử đang mần rượu không chừa một thời khắc nào. Cuối cùng gọi: "Tiểu thư, thịt đã chín rồi ạ."
Hạ Ban Sương lúc này mới thả vò rượu xuống, hai mắt ươn ướt như sao trời nhìn vào bàn đồ ăn, hai má trắng trẻo đã được điểm hồng bởi nồng độ rượu kích thích lên.
"Kể từ bây giờ ta phải sống như thế nào đây?..."
Nhìn thấy chủ tử đau khổ than vãn như vậy, Dư Hoà cho rằng là người đang nhung nhớ nhị hoàng tử, cho nên cũng bắt đầu thấy xót xa.
"Tiểu thư đừng đau buồn, ngày mai chúng ta có thể đi gặp nhị hoàng tử mà. Nếu bây giờ người nhung nhớ quá, vậy để..."
Chưa dứt câu, một thứ gì đó tới nhanh đánh nhanh vào mặt Dư Hoà một cái. Khiến nàng ta giật mình kêu nhẹ một tiếng, thêm chút đau đớn vội bịt chặt nơi khoé miệng lại.
Mà từ đầu Hạ Ban Sương vẫn chẳng vểnh tai nghe chuyện nàng ta nói, cô chỉ chăm chút bỏ miếng ăn vào mồm nhai để coi nỗi sầu có biến mất như những lời người hiện đại nói hay không.
Thịt mềm, ngọt, nhai được hết một miếng lại thêm một miếng. Cuối cùng chốt lại một câu, đồ ăn ngon có thể quên đi nỗi sầu. Chính nữ nhân vừa rồi còn sầu vì chuyện bản thân có thể sẽ không về được thế giới hiện đại nữa, mà bây giờ nàng đã lách tâm hồn vào việc ăn uống.
"Dư Hoà, lấy cho ta vò rượu nữa."
"Nhưng mà, tiểu thư... người..." Dư Hoà định nói tiếp, nhưng khi thấy tiểu thư nhà mình vui vẻ hoạt bát như vậy lại thôi.
Vò rượu mới rất nhanh đã tới, Hạ Ban Sương chỉ tì nữ bên bàn thái thịt, gọi lớn: "Tiểu Nhu Nhi, mau, cầm lấy ba cái bát ra đây."
Tiểu Nhu Nhi mặt mày quanh năm nghiêm túc, lạnh lẽo, trong thoáng chốc bị gọi có hơi ngu ngốc. Nàng vội vươn tay ra lấy ba cái bát lớn, sau đó...
Khoảng mấy canh giờ sau, trăng sáng đã qua đỉnh đầu chiếu sáng óng ánh mấy vũng rượu vương vãi trên bàn, trong bát cũng chẳng chừa mảnh vụn của thịt nữa.
Hai nô tì mặt đỏ lựu, một úp, một nghiêng trên bàn. Dư Hoà bỉn xỉn rơi ra mấy giọt nước miếng, lại cất lời: "Tiểu thư, nữ tử... không nên uống rượu như vậy đâu. Các nam tử mà thấy, là... là sẽ không ai dám lấy..."
Hạ Ban Sương lung lay cánh tay, đặt vò rượu xuống bàn.
"Hừ, tư tưởng của người cổ đại đúng là... như đít... ưm, khỉ không lông."
Hạ Ban Sương vẫn còn chút ý lực, nên cô lỏng lẻo đứng dậy. "Ta buồn ngủ rồi, về ngủ trước đây."
"Vâng tiểu thư, để nô tì đỡ người." Dư Hoà mơ màng nâng hai cánh tay trên bàn lên cao một chút.
Hạ Ban Sương lất phất cánh tay. "Không cần không cần."
"Không được, người say rồi. Nô tì phải đỡ người vào trong mới được."
Lúc này Hạ Ban Sương đã đi xa, đầu óc cô bị ngập trong men rượu nên nhìn đâu đâu cũng thấy mọi thứ quay cuồng, cũng chẳng rõ ràng. Cô cảm thấy thân thể nhẹ tênh, nhưng chẳng hiểu sao lại đi đứng như sao lòng vòng.
Bớt chợt cô cảm thấy lớp y phục như có gì đó trườn lên, trong hơi men cô thấy nhột nhột, Hạ Ban Sương cười khúc khích nhưng thân thể bỗng sao lại mềm oặt khiến cô ngã nghiêng.
Ngay lúc này một thứ vật trắng từ trong y phục cô bay ra, thoát cái có một lớp sương mù trắng và từ đó một mỹ nam tóc bạc, mặc phục trắng hiện ra đỡ lấy cô.
Mỹ nam cao lớn, đôi mắt phượng dài hẹp, tròng mắt đen bình thường mà ai cũng có nhưng của hắn lại là một đường sọc đỏ, sau đó sọc đỏ mới biến mất thay vào đó là tròn mắt đen đậm bình thường. Hắn nhìn say mê nữ nhân đang ngửa đầu nằm dưới tay mình.
"Nữ nhân, đã uống say tới mức mắt híp thế này rồi sao?"
Giọng điệu âm trầm có hơi nặng nề, mỹ nam vừa dứt lời đã sải chân dài bước về phía cánh cửa. Hắn mang Hạ Ban Sương đang mê man đặt lên giường, ánh mắt lại trở nên nguy hiểm nhìn nữ tử không chớp.
Mỹ nam đặt mông xuống giường, đôi tay trắng trẻo, thon dài thẳng tắp chìa tới gương mặt ửng hồng của nữ tử, rồi vuốt nhẹ. Hắn cảm nhận độ nóng, độ mịn của da.
"Ưm, sao mát quá... mát..."
Hạ Ban Sương hấn mặt sát bàn tay đẹp kia hơn, vùng da mặt được chạm vào mát lạnh khiến cô mơ màng cười nhẹ một cái.
Mỹ nam cắn chặt siết sao môi dưới, sắc mặt giận dữ, bàn tay dần dần ấn sâu vào da mặt nữ tử. Môi hé mở, giọng điệu có chút bất mãn cất lên.
"Ngươi có tin ta sẽ ăn thịt ngươi không hả! Nữ nhân."
Nữ nhân say rượu dưới chiếu mơ màng hấn hấn gương mặt lên cao, bờ môi chợt tuột khỏi lòng bàn tay của mỹ nam. Sắc mặt hắn lộ ra khí tức thâm trầm, bắt đầu có phần bình tĩnh quan sát gương mặt mê hoặc dưới kia.
"Ưm..."
Cụm tự vừa thốt ra khỏi miệng Hạ Ban Sương, mỹ nam đã cúi đầu xuống, bờ môi đỏ nhạt từ từ áp lên đôi môi nhỏ xinh xắn của cô. Dần dần, đôi môi kia cũng áp mạnh xuống môi dưới, mỹ nam gắt gao hôn mạnh rồi lại nhẹ nhàng nhấm nháp. Được một hồi nước miếng từ trong khoang miệng hắn rơi xuống bờ môi mọng đẹp của nữ tử, động tác tận hưởng của hắn chợt dừng lại.
Cặp mắt của hắn nhìn vào sắc mặt nữ tử một chút, rồi hắn lại tiếp tục công việc của bản thân, nhưng lần này khác. Hắn hé mở vòm miệng ra, chiếc lưỡi đưa ra chạm vào đường môi của nữ tử và hắn bắt đầu muốn cậy vào.
"Ưm, ư..."
Hạ Ban Sương phát ra vài tiếng khiến miệng cô hé ra một chút, thuận lợi cho mỹ nam đạt được mục đích, từ đó hắn dùng lưỡi thâm nhập vào bên trong miệng cô.
Hạ Ban Sương chợt nhăn mày, trong tâm trí không tỉnh táo cô cảm thấy như không như thấy thứ gì đó. Nhưng mỹ nam mãnh liệt đã hôn lại còn dở trò trên ngực khiến cô không mở mắt không được.
Với thâm niên làm một xã hội đen lâu năm, vừa mở mắt thấy kẻ lạ trên người cô đã không do dự mà nâng cánh tay lên đấm vào mắt trái của nam tử.
Mỹ nam vụn ra khỏi miếng mồi, hắn giận dữ quay lại trừng mắt nhìn Hạ Ban Sương.