Bách Yêu Phổ 4

Chương 10



Phần 2: Thiên Thiết

Chương 10

Một năm sau, trên biển.

Trong lò than quen thuộc, than củi đang cháy đỏ bừng.

Một nồi canh nóng có mùi thơm ngọt ngào lan ra.

Gió biển đầu mùa hè mát mẻ sáng khoải, thuyền của họ di chuyển với tốc độ không rõ, ánh mặt trời xanh như một viên đá quý hoàn hảo.

Trên boong tàu cực náo nhiệt, trong thuyền viên mới tới có mấy người học võ, vừa bội phục lại không phục lẫn nhau, vì thế thường hẹn nhau cùng luận bàn võ nghệ, người thua phải vẽ lên mặt một con rùa, cuộc sống đơn điệu khô khan trên biển có thêm không ít niềm vui.

Thái Lý Lý và mọi người ngồi vây quanh một vòng, ra sức hò hét vẫy cờ cho vị "sư phụ" mà nàng sùng bái nhất trong hai người đang quyền tới cước lui, thắng bại khó phân.

Tật xấu của nàng e là không sửa được rồi, người ta cực kỳ không muốn thu nàng làm đồ đệ, nhưng nàng luôn có thể nghĩ hết tất cả lý do để thuyết phục đối phương khiếm người ta nhất định phải dạy nàng quyền cước công phu, nói cho dù đánh không lại người khác, thì dùng để chạy trốn thì cũng được, học nghệ nhiều không đè chết người, hơn nữa trăm năm duyên phận mới có được một lần đi chung thuyền, chỉ dựa vào duyên phận một trăm năm này thôi thì nàng cũng phải nhận vị sư phụ này rồi... Dù sao hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng câu duyên phận trăm năm mới được cùng thuyền lên trong vấn đề này...

Thuyền viên kia bị quấn lấy đến đau đầu, lại sợ mỗi ngày đều bị nàng niệm kinh bên tai, cuối cùng cũng chịu thua đồng ý dạy nàng chút công phu quyền cước phòng thân.

Hắn nhìn nàng từ xa, cô nương này, sao có thể phấn chấn vui vẻ mỗi ngày như thế được nhỉ.

Nàng ta không hề biết là mình từng bị gãy một chân, chỉ coi mình bị ngoại thương bình thường.

Chỉ là sau khi nàng hoàn toàn tỉnh táo lại, phát hiện khúc xương đeo trên cổ lâu năm không thấy đâu nữa. Nàng cho rằng là lúc trúng đao ngã xuống bị rơi mất rồi, đau lòng hồi lâu, sau đành tự an ủi mình rằng đã hết duyên phận với nó, nói không chừng khúc xương nhỏ sẽ phát sáng kia là một thần vật, nên không thể nào ở trên người một phàm vật mãi được, thôi thì chúc nó tiền đồ như gấm vậy.

Bọn họ nghe theo yêu cầu của Thiên Thiết, không nói nửa chữ về nó với nàng.

Cái "khúc xương vô dụng" kia giống như một cơn gió, vội vàng thổi tới, lại lặng yên biến mất. Một đêm trước khi rời Trường An, Thái Lý Lý nấu một bàn thức ăn ngon, nói là cảm tạ bọn họ đã chăm sóc mình.

"Rõ ràng ngươi đã thấy được dáng vẻ của chúng ta." Huynh trưởng không nhúc nhích đũa.

"Vâng, ta thấy rồi." Thái Lý Lý ngồi xuống, thoải mái nhìn bọn họ.

"Không sợ sao?" Huynh trưởng lại hỏi.

”Đã từng gặp phải con người tồi tệ như thế, còn sợ yêu quái gì chứ.” Nàng ta mỉm cười.

Hắn im lặng một lúc và nói: “Chúng ta đã biết hết những ngày tháng qua ngươi đã sống thế nào rồi, từ Hoàn Châu đến Yên Châu, tất cả những đau khổ mà ngươi từng trải qua, chúng ta đều biết cả.”

"Hả? Bởi vì các ngươi có yêu pháp sao?" Nàng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại thoải mái: “Nhất định là vậy rồi, nhìn các ngươi giống như rất lợi hại. Nếu như không phải sơ suất, thì nhất định sẽ không bị bắt được.”

Nàng không phải nịnh hót, mà thật lòng thật ý, không nói một chữ về việc bản thân mình mà suýt chút đã mất mạng vì bọn họ.

"Ngươi hoàn toàn không giống trước kia." Hắn nói.

Nàng ta suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Ta cũng cảm thấy như vậy." Nàng ta rót rượu cho họ, lẩm bẩm: "Ta sinh ra không lâu thì nương ta chết, cha nuôi ta lớn lên, gia đình khi đó rất khó khăn. Lúc ta mười sáu tuổi được gả vào Tiếu gia, từ lúc đính hôn đến khi xuất giá, ta chưa từng nhìn thấy mặg mũi hắn ngang dọc thế nào, cha ta nói gia cảnh hắn không tệ, gả qua không lo chuyện ăn mặc, ta nói được. Ta không có quyền từ chối, từ nhỏ đến lớn, ta sợ nhất là tiếng than thở của phụ thân, sợ nhất là khi người nói sinh nữ nhi không bằng không sinh nam nhi... Nếu như ta xuất giá có thể làm cho người an ổn vui mừng, vậy thì ta gả. Lúc đầu ta nguyện ý làm "Tiếu thái thái", giặt giũ nấu cơm coi trượng phu là trời, thấy cuộc sống của tất cả những người bên cạnh đều như vậy. Nhưng..." Ánh mắt sáng ngời của nàng ta trong nháy mắt trở nên ảm đạm, lại nói: "Nhưng ta thật sự không biết mình còn phải làm như thế nào mới không chọc hắn ta tức giận, để không phải trốn chui trốn lũi dưới mỗi trận đòn và nhát dao của hắn. Mỗi lần ta trốn trong góc khóc lóc, không phải vì vết thương trên cơ thể đau đớn mà ta đột nhiên nhận ra, tương lai của ta là một sự tuyệt vọng không hồi kết, không liên quan đến việc ta cố gắng thế nào, nhường nhịn ra sao. Nơi xa nhất ta đã từng chạy trốn là một hang động trên một ngọn núi hoang dã, nơi đó ta nhặt được một khúc xương nhỏ, nó rất đẹp. Người chật vật xám xịt như ta đến cả một khúc xương cũng không bằng, mỗi một ngày của ta, cho dù là ngày hay đêm, đều không thấy chút ánh sáng nào.”

"Từ trong giếng đi ra đã thấy ánh sáng chưa?" Huynh trưởng trêu chọc.

Nàng sửng sốt, chợt cười nói: "Vâng. Từ bắc vào nam, những điều ta gặp phải trên đường đều là sự mệt mỏi và đau đớn không thấu hiểu được trong mắt người khác, nhưng trong mắt ta, chúng nó không là gì cả.”

"Vậy chúng là gì?" Huynh trưởng cười hỏi.

"Cuộc đời của ta, là cuộc sống trước nay bị ‘lấy đi’ không kiêng nể, tất cả những gì ta làm bây giờ, chỉ là muốn lấy lại nó. Nhưng đã ra khỏi giếng rồi nếu không chết, thì có lẽ nên thử đi đến xa nhất có thể, đi xem vùng biển chưa từng thấy bao giờ.” Nàng ta mỉm cười và nâng ly lên: “Ta có thể giặt giũ và nấu ăn, nhưng cuộc sống của ta không thể chỉ giặt giũ nấu ăn. Ngay cả trên thuyền của ngươi, điều ta có thể làm không phải chỉ là lau sàn nhà có phải không?”

Hắn và huynh trưởng liếc nhau một cái, còn có thể nói cái gì, nàng đã nói rất rõ ràng rồi.

Sau này, chỉ sợ không có lý do gì để đuổi nàng ta xuống thuyền nữa rồi.

"Hy vọng ngươi sẽ lau thuyền của chúng ta thật sạch sẽ! Cạn chén!”

"Hy vọng sau này ngươi nấu cơm càng ngày càng ngon! Cạn chén!"

Một bàn tay đột nhiên xua xua trước mắt hắn, hắn chợt hồi hồn lại.

Dưới ánh mặt trời sáng ngời, Thái Lý Lý trên mặt vẽ ba con rùa nhìn chằm chằm vào hắn một cách kỳ quái: "Canh sắp cạn rồi, ngươi còn ngây ra đó làm gì?"

Hắn cúi đầu nhìn, quả thật chỉ còn nửa nồi canh, vội vàng thêm một nồi nước.

"Con cá này nấu canh rất ngon, ta thử rất nhiều loại gia vị mới xác định được phương pháp nấu này, ngươi ngàn vạn lần đừng chà đạp đó." Nàng ngồi xuống cẩn thận khuấy nồi canh.

“Sư phụ ngươi lại thua rồi hả?” Hắn buồn cười hỏi: “Vẽ rùa lại để cho đồ đệ như ngươi chịu thay à?"

"Thắng bại là chuyện thường ngày của nhà binh." Nàng không cho là đúng: “Ta đã chọn sư phụ, sẽ không phản bội sư môn.”

“Gần đây đã học được chiêu thức gì rồi?”

"Gạt chân!”

"Nghe có vẻ không thích hợp với ngươi...”

"Thích hợp vô cùng! Ngươi không biết, sư phụ ta nói chân phải ta trời sinh thần lực, sức mạnh còn lớn hơn cả hắn!"

"Ồ, phải không đó? Vậy thì đúng là ông trời thưởng cho người bát cơm này rồi.”

"Ta cũng nghĩ vậy. Ấy, họ vẫn còn một trò nữa, ta qua đó trước đã.”

Hắn nhìn bóng lưng nhảy nhót của nàng, ánh mắt tập trung vào chân phải, hắn hoàn toàn tin tưởng chân phải của nàng "trời sinh thần lực", dù sao, nơi đó có một khúc xương Thiên Thiết muốn đi theo nàng cả đời.

Lúc này, giọng của huynh trưởng bỗng nhiên truyền đến: "Phía trước có biến, xốc lại tinh thần cho ta!"

"Vâng!" Mọi người lập tức thu lại tâm đùa giỡn, vội vàng trở lại vị trí của mình, tinh thần phấn chấn nghênh đón hết thảy nguy hiểm sắp xuất hiện.

Thuyền đột nhiên tăng tốc hung hăng xé mặt biển vốn bình tĩnh, không hề sợ hãi tiến về phía trước.

*Vỹ thanh

Trong căn nhà gỗ đơn sơ, Đào Yêu và Đấu Mộc ngồi đối diện nhau, trà trên bàn đã nguội lạnh.

Nàng ta thở dài một tiếng: "Đáng tiếc."

"Đáng tiếc gì?" Hắn không hiểu.

“Thân thể thứ hai của Thiên Thiết là thứ thuốc tốt ta cầu mà không được mấy năm nay!” Nàng đau lòng vô cùng: “Nó có thể gắn được xương cốt của vạn vật, cho dù chỉ còn lại một cái đầu cũng có thể dùng Thiên Thiết để sinh ra một bộ thân thể hoàn chỉnh, từ đó về sau còn có sức lực hơn người, đánh nhau có thể chịu được thêm mấy quyền! Hời cho nha đầu đó rồi! Đáng tiếc đáng tiếc quá đáng tiếc!"

Nữ nhân này, thật sự là nói ba câu không rơi khỏi nghề nghiệp...

Hắn rũ mắt: "Đó là quyết định của chính nó."

"Ta biết mà." Đào Yêu bĩu môi: “Nếu nó không bằng lòng thì ai có thể dùng được nó. Thái Lý Lý kia có được xương cốt này, hẳn là giúp các ngươi làm không ít chuyện nhỉ?"

"Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái vì sao nàng là một nữ tử mà lại mạnh hơn cả nam nhân. Sư phụ nàng dạy cũng không tệ, tuy rằng không phải là công phu thượng thừa gì, nhưng cũng đủ để nàng trở thành cánh tay phải của chúng ta, ngươi chưa từng thấy dáng vẻ nàng nhảy xuống biển làm thịt một con cá lớn ăn thịt người thế nào đâu, đáng sợ lắm ấy.” Hắn không khỏi bật cười, trí nhớ khắc quá sâu, giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua: “Nàng chẳng những có thể liều đám hải phỉ ngươi chết ta sống, còn có thể đánh nhau với cả bạch tuộc..."

"Hẳn là nàng ta không sống được bao nhiêu năm nhỉ..." Đào Yêu gãi gãi mũi.

Hắn lắc đầu: "Nàng sống đến 82 tuổi và ra đi trong giấc mơ. Chúng ta theo ý nàng ta, thiêu thân thế nào thành tro rồi rải xuống biển.”

"Tám mươi hai tuổi..." Đào Yêu cười nói: “Sống cũng lâu đấy. Thiên Thiết cũng không tính là quá thiệt thòi.”

Vừa nhắc tới khúc xương này, hắn suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy đi vào trong phòng, không bao lâu sau cầm một cái hộp gỗ nhỏ đi ra, đặt trước mặt Đào Yêu, mở ra, bên trong là một khúc xương nhỏ màu bạc nằm trong một tấm vải mềm mại.

"Phát hiện được trong tro cốt của Thái Lý Lý." Ông nói: “Đập không nát, đốt không tan. Nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng nào khác, cũng không thể phát sáng. Trạng thái này ta không biết là đã chết hay chưa?”

"Không tính là chết, nhưng cũng không khác gì đã chết." Đào Yêu nói thẳng: “Thân thể thứ hai của Thiên Thiết mặc dù bất tử bất diệt, nhưng nếu thay người khác liền xương thì mãi mãi không thể trở lại thân thể thứ nhất, một khi người kia chết đi thì nó cũng mất hết tinh phách, mặc dù không đến mức tan thành mây khói, còn có thể để lại thân thể, nhưng cũng chỉ là vật vô dụng.”Nàng ta vỗ vỗ bả vai Đấu Mộc: "Giữ lại làm kỷ niệm đi."

Hắn thất vọng lẩm bẩm: "Còn tưởng rằng có thể có chuyển biến......"

"Nó đã có chuyển biến của nó rồi, còn muốn chuyển biến gì nữa." Đào Yêu mỉm cười: “Không phải nói rồi sao, sau này muốn đi thêm một chút, không phải là đã được đi mấy chục năm sao, thế đủ rồi.” Nàng đóng nắp lại: “Có lẽ đó là mấy chục năm nó thấy tự hào nhất rồi.”

Hắn nhìn vào hộp, cười khổ: "Hy vọng là vậy."

Ánh mắt nghi hoặc của Đào Yêu rơi xuống trên mặt hắn: "Nó và Thái Lý Lý đều có "chuyển biến" của mình, còn ngươi thì sao? Đường đường là một con Đấu Mộc không làm lại chuyển đến sống trên đất liền, còn làm một ông bán than? Ngươi có biết ở lại trên đất liền nhiều năm thế này không tốt cho tuổi thọ của ngươi không?”

"Sau khi Thái Lý Lý rời đi, nếu nói trong lòng ta không khổ sở là giả. Nàng đã ở trên thuyền của chúng ta, coi đó là nhà của nàng, và coi chúng ta như những người thân của nàng. Không có nàng, tự nhiên thấy trên thuyền vắng vẻ hơn rất nhiều. Ta bỗng thấy buồn bã, một mình đi lên đất liền lang thang nhiều ngày. Đúng lúc gặp phải tuyết rơi trăm năm mới có một lần, trong thành người chết vì lạnh rất nhiều, than củi bỗng trở thành vật cứu mạng, cực kỳ khan hiếm.” Khuôn mặt của hắn trở nên nặng nề.

"Sau đó?" Nàng hỏi.

Hắn vươn ngón tay ra, hơi dùng sức một chút, đụng vào chén trà kia, một chén sứ trắng chợt hóa thành một cái chén gỗ.

Đào Yêu bừng tỉnh đại ngộ: "Suýt nữa thì quên, các ngươi có thuật điểm mộc trời sinh."

“Đúng vậy, ta có đôi khi cũng cảm thấy kỳ quái, ngươi nói rõ ràng chúng ta sinh ra ở biển sâu, hình như long hổ, thế nhưng lúc chết đi lại biến thành khúc gỗ. Người khác thì có thuật luyện kim, đến chúng ta lại thành thuật điểm gỗ, ngày thường căn bản là không dùng đến, luyện vàng còn có thể mua đồ, điểm ra gỗ thì có thể làm gì được?" Hắn cười tự giễu: “Nhưng chỉ có lần đó, ta cảm thấy chúng hữu ích. Ta biến tảng đá bên ngoài thành biến thành gỗ, mặc dù không thể xoay chuyển toàn bộ cục diện nhưng cũng giữ lại không ít mạng người. Cũng là lúc đó ta mới hiểu được, Thái Lý Lý vì sao lại cố chấp với than củi như vậy, bởi vì đó là hy vọng khiến cho người ta có thể sống sót.”

“Chỉ vì cái này mà ngươi đã bờ sao?” Đào Yêu chép miệng nói, nàng lại đánh giá nơi trú ẩn đơn sơ này một hồi: “Tốt xấu gì cũng là bá chủ biển cả... Có biết sống không thế? Thực sự là nghĩ không thông suốt chút nào.”

"Qua hơn một trăm năm rồi." Hắn cười: “Lúc trước khi ta nói với huynh trưởng ta muốn rời khỏi bờ biển, biểu cảm của huynh ấy cũng giống như ngươi bây giờ. Huynh ấy nghĩ ta có bệnh.”

"Cũng coi như là bệnh nan y luôn rồi." Đào Yêu chỉ chỉ vào đầu mình: “Xác suất lớn là đầu óc hỗn loạn. Hay ta bắt cho ngươi một mạch? Dù sao đến cũng đã đến rồi.”

"Không! Ta không có bệnh!" Hắn sợ tới mức vội vàng cự tuyệt.

“Ta không lấy ngươi làm thuốc của ta đâu!” Đào Yêu hét một tiếng.

"Ngày này qua ngày khác tìm thức ăn trên biển, chiến đấu, nhìn ác giao trong nước bị chúng ta xé đến máu thịt mơ hồ.” Hắn nghiêm túc nói: “Nếu chỉ cần sống sót, ta và huynh trưởng đã làm được điều đó rồi."

Đào Yêu gật gật đầu: "Cho nên?"

"Ta có thể giết hải quái ác giao, nhưng cả đời ta không thể chỉ giết hải quái ác giao." Hắn cười nói: “Ta cũng muốn lấy phần đời còn lại của mình về.”

Đào Yêu cười, sau đó lại lườm hắn: "Thế ngươi có ngon thì dựa vào chính mình mà lấy, chạy đến Ti phủ kiếm chác làm gì!”

"Ta không có!" Hắn vội vàng phân giải: “Ta mặc dù có thuật điểm mộc, nhưng yêu lực có hạn, mỗi mùa đông đều cần số than củi rất lớn, ta một mình không kiếm đủ, dựa vào người khác tiếp tế một chút cũng là có thể hiểu được chứ? Miêu quản gia là người hào phóng, hắn bằng lòng giúp ta, vì sao ta phải từ chối. Sao vào lời ngươi nói, lại thành kiếm chác rồi?!"

Đào Yêu hừ một tiếng, không nói tiếp nữa.

"Chỉ là ta thật sự không thể tưởng tượng được, ngươi đường đường là Đào Yêu đại nhân, thế nhưng lại chịu ấm ức làm tạp dịch trong phủ đệ của người khác... Ngươi nói ta đầu óc hỗn loạn, ngươi đang tự nói ngươi thì có, cũng người tám lạng kẻ nửa cân thôi.” Hắn thật sự nghe không được hai chữ kiếm chác từ miệng nàng, liều chết cũng phải đáp lại Đào yêu.

Đào Yêu tỏ ra tức giận, vỗ bàn: "Tất nhiên ta có lý do của ta!”

"Ta cũng có." Hắn nhướng cổ nói.

“Tùy ngươi!” Đào Yêu đưa ngón tay lên, thề son sắt nói: “Dù sao ngươi đừng để ta nắm được bím tóc nhỏ của ngươi là được.”

"Ta không có bím tóc, chỉ có đuôi."

"Chờ đã, huynh trưởng ngươi đâu? Hắn cũng theo ngươi ở lại trên đất đã làm ông bán than à?”

"Huynh ấy vẫn còn ở trên biển làm chủ thuyền của mình, và nói rằng sẽ cắt đứt mối quan hệ huynh đệ với ta. Ta đã lâu rồi chưa gặp huynh ấy."

Đào Yêu nghe xong, con ngươi đảo qua, đột nhiên dùng giọng điệu thương lượng nói với hắn: "Như vậy được không, theo tình hình hai huynh đệ các ngươi bây giờ, một người ở trên biển làm việc nguy hiểm, một người tiêu hao sinh mệnh trên đất liền, hẳn là đều là người sống không lâu, lỡ như ngươi sắp không ổn rồi hoặc là ngươi biết huynh trưởng của ngươi sắp không ổn..." Nàng lấy ra một tờ giấy trân quý, vứt đến trước mặt hắn, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Thì lập tức đốt giấy nói cho ta biết, ta đến thay các ngươi thu dọn thi thể! Ôi, ngươi không biết tờ giấy này đắt thế nào đâu! Yêu quái khác có cầu cũng không được đấy!"

Sắc mặt hắn chợt trở nên khó coi như ăn phải đồ ôi thiu, thầm nghĩ nếu bây giờ đánh nàng một phát thì có bị hạ độc chết không.

“Vậy hứa rồi nhé!” Nàng nắm lấy tay hắn: “Cố lên!”

"Ta cố gắng cái quỷ á! Ngươi mặc dù là quỷ y Đào Đô nhưng cũng không thể ăn hiếp yêu quái như thế được!”

"Ta ăn hiếp ngươi lúc nào?"

(ăn hiếp gì đâu, tiện chân đá người ta xuống nước chơi dị đó)

"Ngươi..."

Hai người đang tranh chấp, thì một loạt tiếng gõ cửa truyền đến, giọng nói thanh thúy của nữ nhân từ bên ngoài vang lên: "Đấu ca!

"Đấu ca?" Đào Yêu cười xảo quyệt: “Gọi thân thiết thế!"

Hắn đỏ mặt, vội vàng ra mở cửa.

Một nữ tử khoảng ba mươi tuổi mang theo một giỏ tre đi vào, không tính là mỹ nhân nhưng ăn mặc sạch sẽ thuận mắt, vẻ mặt rất dịu dàng, vừa vào cửa đã nói: "Ta thấy giày của huynh cũ rồi, nên đ làm một đôi mới đưa tới cho huynh." Lời còn chưa dứt, thấy Đào Yêu, thì ngượng ngùng nói: "Có khách sao?"

"Ta là cháu gái của thúc ấy, lâu rồi không gặp thúc thúc ta, cho nên lại đây thăm hỏi." Đào Yêu cười hì hì: “Còn ngươi là?"

Mặt nữ tử đỏ lên, ấp úng nói: "À. Ta là... là hàng xóm của huynh ấy.”

"Hàng xóm?" Đào Yêu cố ý lớn tiếng nói: “Ta còn tưởng rằng thúc ấy lén lút cưới thẩm thẩm về cho ta rồi chớ!"

Mặt nữ tử càng đỏ hơn, xoa xoa tay không biết nói cái gì mới tốt.

Hắn tức giận không chịu nổi, lại không thể phát ti3t, chỉ gượng gạo cười nói: "Cháu gái này của ta thích nói lung tung, muội chớ để ý nó. Nó đang định rời đi rồi, để ta đi tiễn nó.”

Sau đó, nàng bị đẩy ra khỏi cửa.

Đào Yêu đại nhân lần đầu tiên bị một con yêu quái đuổi khỏi nhà.

Nàng đứng ở ngoài cửa, híp mắt nói với hắn: "Rõ ràng có thể chỉ lên bờ vào mùa đông, nhưng quanh năm bốn mùa đều ở lại, thì ra có người ha!"

Gương mặt của hắn đỏ hơn cả than lửa, lắp bắp nói: "Không, ta không có, ngươi chớ nói lung tung, người ta còn chưa có gì với ta đâu!”

"Ta xem cũng sắp có gì rồi đó." Nàng cười hì hì, lại vỗ vỗ bả vai hắn: “Cái khác ta mặc kệ, chuyện vừa rồi ta coi như ngươi đã hứa rồi, đừng quên đó!”

"Ta đã hứa gì với ngươi chứ!”

"Mau đi vào đi, chớ để người ta chờ lâu." Nàng không nói nữa mà đẩy hắn trở về, còn thuận tay đóng cửa lại.

Không ở lại biển thì không ở lại thôi, người ta dù sao cũng phải tìm một nơi mình thích để sống an ổn chứ.

Có lẽ, không bao lâu nàng thực sự sẽ có một "thẩm thẩm” rồi.

Chẳng qua chỉ ra ngoài đi dạo một vòng, lại có thêm một thúc thúc.... Và thẩm thẩm...

Nàng có phải lại chịu thiệt thòi rồi hay không? Đào Yêu ngẩng đầu, nhìn bầu trời vẫn xám trắng như cũ, lại nhìn một đống than củi đang đốt trong sân, mỉm cười, nắm lấy một khối than củi trong tay, chậm rãi đi ra cửa.

Trở về đặt khối than này vào trong bếp nướng thịt ăn thử xem?

Nghĩ như thế, cảm thấy thời tiết dường như cũng không còn quá lạnh nữa.