Bách Yêu Phổ 4

Chương 8



Phần 2: Thiên Thiết

Chương 8

Thời gian trên thuyền khi nhanh khi chậm, chớp mắt thuyền họ đã chạm đến cái đuôi của mùa thu.

Họ lại trở về Yên Châu.

Mấy ngày trước nhận được thư của ông chủ Sở, nói rằng đã trở về nhà, năm ngoái để cho hai huynh đệ họ đến thăm hụt một lần trong cảm thấy rất không thoả đáng, vừa khéo ngày cuối cùng của tháng này là sinh nhật của lão, chuẩn bị bày tiệc rượu chúc mừng ở trong nhà, mời hai huynh đệ bọn họ đến tham gia, hắn cực kỳ chờ mong được gặp lại họ.

Vừa đúng lúc có thời gian, huynh trưởng vỗ tay, tháng này không nhận bất kỳ chuyện làm ăn gì, trở về Yên Châu nghỉ ngơi hồi phục mười ngày lại xuất phát, cũng vừa hay để cho các thuyền viên nhà ở Yên Châu được trở về thăm người thân, mọi người đều vui mừng.

Thuyền đến Yên Châu, hai người bọn họ muốn đi tham gia yến tiệc, các thuyền viên khác đã về thăm nhà, chỉ đành để Thái Lý Lý lại một mình, nhưng nàng cũng không lấy làm buồn, còn nói một mình ở lại thuyền sẽ kiếm chuyện gì đó tự chơi. Nàng vẫn luôn như thế, chưa bao giờ gây rắc rồi cho bất cứ ai.

Huynh trưởng vốn cũng đồng ý để nàng ở lại, nhưng không biết vì sao lúc vừa xuống thuyền lại đột nhiên quay đầu, thấy nàng đừng trong gió thu tiêu sái cười hì hì bên cạnh thuyền, vẫy tay với bọn họ, thì đột nhiên đổi chủ ý, bảo hắn quay lại gọi nàng lên bờ, cùng đến Sở gia ăn thọ yến. Thái Lý Lý được sủng mà kinh, nhưng so với việc ở lại trên thuyền lau lan can, đương nhiên nàng càng đồng ý với đi theo hai huynh đệ họ góp vui hơn, trôi dạt trên biển đã lâu, tuy rằng cuộc sống mọi người tụ tập trên thuyền cũng coi như thú vị, nhưng rời bờ đã lâu, không tránh khỏi có hơi hoài niệm.

Đến Sở gia, ông chủ Sở vừa nhìn thấy bọn họ mang theo thọ lễ, vui mừng liên tục nói đã lâu không gặp, gương mặt già kích động đến đỏ bừng, đến nói chuyện cũng không lưu loát.

Vào nhà ngồi xuống, bọn họ nhìn quanh xung quanh, thầm nghĩ làm "khách cản hải" quả nhiên là một nghề kiếm nhiều tiền, nhìn quy mô và trang trí của Sở gia, đừng nói Yên Châu, cho dù đặt ở gần hoàng thành cũng có thể coi như là hộ nhà giàu, khó trách những người đó thà rằng liều mạng cũng không nỡ từ bỏ nghề này.

Chẳng qua vất vả cũng thật rất vất vả, nhìn dáng vẻ của ông chủ Sở là biết, chẳng qua chỉ mấy năm không gặp mà thôi mà lão đầu đã gầy đi một vòng, trước đây vốn dĩ còn nhìn thấy ít nhiều mấy sợi tóc đen, mà bây giờ đỉnh đầu đã trắng như tuyết, ngay cả hốc mắt cũng không chịu thua kém lõm xuống, làn da vừa đen vừa gầy, cả người giống như bị ép xuống, không chỉ gầy gò, tinh thần cũng không bằng như trước.

"Tiền kiếm mãi không hết, con người sẽ già đi chết đi." Huynh trưởng đánh giá ông chủ Sở một hồi: “Vẫn chưa chịu trở về đất liền an hưởng tuổi già sao?"

"Ta cũng muốn lắm, nhưng thực sự rất khó khăn." Ông chủ Sở cười khổ lắc đầu, giơ chén lên: “Uống trà nào, đều là lá trà thượng đẳng đó.”

Hắn không hiểu trà, uống một ngụm, giữa môi và răng quả thật tỏa ra mùi thơm ngọt, hắn chép chép miệng nói: "Ngươi đã rất giàu rồi, phòng ốc tốt như vậy, người có thể so được với ngươi ở Yên Châu không nhiều rồi. Đã là gia truyền tổ nghiệp, cũng nên truyền xuống đời sau rồi. Cứ tiếp tục bôn ba như vậy mãi, ngươi đen gầy đến khô quắt rồi kìa."

"Ha ha, hai vị vẫn suy nghĩ cho người khác như vậy." Ông chủ Sở cười nói, lại thở dài: “Từ lâu ta đã rất muốn làm một người nhàn rỗi trồng hoa trồng cỏ, ngày ngày yên ổn, đêm đêm an giấc. Đáng tiếc trong nhà chỉ có một đứa con trai duy nhất, lại sinh hơi muộn, mặc dù đã dẫn theo nó đi cùng một thời gian, nhưng chung quy vẫn là còn trẻ không đủ kinh nghiệm, ta vẫn còn phải để tâm. Nghề này của chúng ta không phải là kiếm sống từ trong khổ sở hiểm nguy, ta đã quen rồi, cũng không sợ chịu đựng thêm vài năm nữa, đợi đến khi nó cứng cáp có thể đảm đương được đã rồi nói.”

Huynh trưởng uống một ngụm trà, hỏi: "Hôm nay đã là đại thọ của ông chủ Sở, sao không thấy lệnh lang đâu?"

Ông chủ Sở lúng túng cười: "Đứa trẻ đó ham chơi, nói là muốn chuẩn bị cho ta một món quà lớn, vừa sáng ra đã không thấy người đâu rồi. Đoán chừng lát nữa thì trở về rồi.”

Huynh trưởng lại nhìn chung quanh một hồi: "Hôm nay trong phủ nên rất náo nhiệt mới đúng, các khách mới còn chưa tới sao?”

Từ lúc bọn họ vào nhà, ven đường chỉ nhìn thấy mấy gã sai vặt, cũng không có cảnh tượng chúc mừng hoan nghênh gì mà chỉ đơn giản dán một chữ thọ ở ngay chính giữa nhà, không có chút không khí sinh thần nào.

"Khách quý hôm nay chỉ có các ngươi thôi." Ông chủ Sở giải thích: “Ta nghe người khác nói, con người càng lớn tuổi, thì không nên làm sinh thần lớn quá, nói là sợ kinh động Diêm vương gia, sợ ngài đến đưa người đi sớm.”

Lúc này là Thái Lý Lý không được mà bật cười, lại cảm thấy hơi không có lễ nghĩa, vội vàng nhịn trở về. Ông chủ Sở đương nhiên cũng nhìn thấy biểu cảm của nàng, cười nói: "Người trẻ tuổi các ngươi đương nhiên chưa từng nghe qua cách nói này, thực ra ta cũng không tin lắm, chẳng qua người già rồi, khó tránh khỏi cũng sợ chết, kiêng kị một chút cũng không sao. Hơn nữa, ta vốn không thích trong nhà ồn ào, lại nghĩ đến lần trước không thể gặp mặt các ngươi, dứt khoát lấy danh nghĩa thọ yến để mời các ngươi đến ôn chuyện.” Hắn hơi ngừng lại, nhìn Thái Lý Lý, hỏi huynh trưởng: "Còn chưa thỉnh giáo vị cô nương này là..."

Bọn họ đoán ông chủ Sở muốn hỏi vị cô nương này là người hay là thứ gì khác... Dù sao hắn biết hai huynh đệ họ không giống mình, lại mang theo bên người đến dự tiệc, cho nên đoán rằng xác suất lớn cũng không phải người bình thường.

"Nàng ta họ Thái, là thuyền viên ta thuê, ở Yên Châu không người thân thích, cho nên mang đến đây, ông chủ Sở không để tâm chứ?" Huynh trưởng trả lời lão.

Ông chủ Sở đánh giá Thái Lý Lý một hồi, có hơi kinh ngạc nói với huynh trưởng: "Thật không ngờ ngươi lại thuê một cô nương, tuy là hiếm có, nhưng ta nghĩ ngươi có cái lý của ngươi." Sau đó quay lại cười nói với Thái Lý Lý: "Người tới thì là khách, thêm một Thái cô nương cũng nhiều hơn hai phần náo nhiệt."

Thái Lý Lý đỏ mặt, vội vàng thi lễ với ông chủ Sở: "Vừa rồi là ta không có quy củ, ông chủ Sở chớ trách."

"Không sao không sao, lát nữa ăn nhiều một chút, trở về thuyền mới có sức mà làm việc." Ông chủ Sở mỉm cười, bảo gã sai vặt gọi một người nhìn như quản sự lại, hỏi hắn: “Yến tiệc đã chuẩn bị xong chưa?"

Lão quản sự nói: "Hồi bẩm lão gia, đều đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể vào tiệc."

"Ấy... Thiếu gia đã về chưa?"

"Dạ rồi, đang ở bên kia đợi ạ.”

Vừa nghe lời này, sắc mặt ông chủ Sở hơi đổi, nhíu mày nói: "Đứa nhỏ này càng không có giáo dưỡng, cũng không chịu đến chào khách quý trước!”

Hai huynh đệ không lên tiếng, người cha có tiền có sự nghiệp nuôi được một đứa con ăn chơi trác táng cũng không phải chuyện hiếm.

Ông chủ Sở đứng dậy: "Mời quý vị đi bên này, nhà ta chỉ có mấy món thanh đạm với rượu nhạt, mong quý vị không chê.”

Đương nhiên không chê rồi! So với những món ăn đơn điệu trên biển, thọ yến của ông chủ Sở nhất định sẽ là bữa ăn thịnh soạn nhất mà bọn họ được ăn trong mấy năm gần đây.

Thọ yến bày ở trong trong đình hóng mát ở hậu viện, xung quanh được bao quanh trong bể nước, trời cuối thu ở Yên Châu cũng không mát mẻ bao nhiêu, ngồi trong đình không lạnh không nóng rất thích hợp. Mặc dù đã qua mùa ngắm sen, cũng may trên mặt nước xanh vẫn có vẫn có lá sen xanh biếc, liếc mắt nhìn thấy cũng rất thanh đạm tao nhã.

Thái Lý Lý rất hưng phấn, nhìn bàn thức ăn ngon mà muốn ch ảy nước miếng, còn liên tục khen cảnh sắc nơi này thật đẹp, đã lâu rồi nàng chưa thấy lá sen nào đẹp như vậy.

So với nàng, hai huynh đệ lại không thích ngồi ở chỗ này dùng cơm. Đấu Mộc đến từ biển sâu, trời sinh không thích nước trên đất liền, sông hồ ao nước bao gồm cả mưa, họ cũng không thích. Bọn họ ngày thường hầu như không uống nước, cũng không uống rượu uống canh, mấy ngụm trà vừa rồi chẳng qua làm ra vẻ, đương nhiên cũng không phải không thể uống, nước trên đất liền lỡ dính một ít cũng không sao, duy chỉ kiêng kị bị ướt đẫm toàn thân, thì sẽ hiện nguyên hình, cho nên ngày thường bọn họ đều theo bản năng tránh xa những nơi có nước trên đất liền. Nhưng ông chủ Sở đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy, cũng không tiện kêu người ta tạm thời đổi địa điểm, đành phải ngồi ngay ngắn, chỉ mong ăn xong sớm rồi rời đi.

Sở công tử ngồi xuống bên cạnh ông chủ Sở, lần đầu tiên gặp mặt, đối xử với bọn họ cũng rất lễ phép, hắn còn là một người rất nói nhiều, nói rằng thường nghe phụ thân nói về quá khứ anh dũng của bọn họ, cảm thấy bội phục, đáng tiếc khi đó phụ thân còn chưa cho hắn đồng hành, không có duyên nhìn thấy tận mắt thật sự đáng tiếc. Sau một hồi hàn huyên, bọn họ phát hiện Sở công tử cũng không phải không hiểu chuyện như trong tưởng tượng, dáng vẻ người cũng coi như có tinh thần, dáng cao ráo gương mặt hơi gầy, mặt mày tuấn tú, chỉ có một vết sẹo trên mặt trái kéo dài đến hàm dưới, khiến người ta khó tránh suy đoán hắn cũng không phải là một thanh niên quá an phận, áo bào trên người vừa nhìn đã biết là có giá trị không nhỏ, chỉ là kích thước hơi lớn khiến cho hắn càng thêm gầy gò.

Ông chủ Sở liên tục trách cứ nhi tử không hiểu chuyện, không chịu đến bái kiến khách quý từ sớm, nói là trách cứ thế nhưng trong giọng nói lại không có nửa phần tức giận, còn có cảm giác giả vờ cứng rắn la rầy nhưng lại không muốn chọc tức hắn.

"Được rồi, là ta không đúng, người cũng đừng tức giận nữa." Sở công tử trên mặt tràn đầy áy náy, lại nói với bọn họ: “Hôm nay chỉ lo vội vàng chuẩn bị thọ lễ cho phụ thân, là ta chểnh mảng với khách quý, vẫn mong đừng để ý.”

"Đương nhiên là không để ý. Không biết Sở công tử đã chuẩn bị thứ tốt gì cho lệnh tôn thế?” Huynh trưởng cười hỏi.”Tuyệt đối là thọ lễ vô cùng quý giá và có ý nghĩa."

Sở công tử khom lưng xuống dưới gầm bàn lấy ra một cái hộp đồng, trông như một thứ đồ cũ.

Ông chủ Sở vừa thấy vật này, sắc mặt lại nhạt đi một tầng, hỏi: "Từ sáng sớm đã không thấy ngươi đâu, chỉ vì cái hộp này thôi ư?"

Dù gì hắn cũng là người đã chứng kiến vô số thứ tốt, cái hộp này nhìn vẻ ngoài vừa xấu vừa cũ kỹ, nhìn thế nào cũng không liên quan đến hai từ quý giá, trừ phi thứ bên trong ngoài ngoài dự liệu.

“Không phải chỉ vì nó!” Sở công tử rất vui vẻ, còn có vài phần đắc ý, đặt cái hộp trước mặt phụ thân, ra vẻ thần bí nói: “Bây giờ trong hộp này chẳng có gì, lát nữa người mở ra xem, đảm bảo đây sẽ là món quà mừng thọ khiến đời này khó quên!”

Ông chủ Sở nhíu mày: "Đứa nhỏ này... Chẳng lẽ lại học được mấy trò chơi nhàm chán gì từ những nghệ nhân giang hồ ngoài kia, lát nữa ta mở cái hộp này ra, nói không chừng lại là một con bồ câu bay ra hay là một con thỏ nhảy ra đấy."

Thái Lý Lý cười, tiếp lời nói: "Cũng có thể là một quả thọ đào thì sao?”

Huynh trưởng trừng mắt nhìn nàng một cái, nàng vội vàng ngậm miệng lại.

Hắn thì lại rất tò mò, cho dù là mánh khóe của nghệ nhân giang hồ hắn cũng rất chờ mong, dù sao phần lớn thời gian ở trên biển, mấy chuyện biến hóa vui vẻ thế này hắn chưa từng thấy.”

“Cha........." Sở công tử tủi thân kéo dài giọng: “Cam đoan không phải bồ câu hay thỏ cá!”

Nói xong lại nhìn mọi người đầy đắc ý, cười nói: “Lát nữa mọi người sẽ biết tâm ý của ta!"

"Chẳng có ngày nào nghiêm túc đứng đắn." Ông chủ Sở lắc đầu, giơ chén lên: “Nào, mọi người nâng chén, các ngươi có thể đến đây, ta thật sự rất vui.”

"Hiếm khi ông chủ Sở vẫn còn nhớ đến chúng ta." Huynh trưởng nâng chén cười: “Chỉ là tửu lượng chúng ta không tốt, chỉ uống được một chén này thôi, chúc ông chủ Sở phúc thọ miên trường.”

"Một chén là đủ rồi." Ông chủ Sở nhìn bọn họ, ánh mắt có hơi lay động: “Ta còn nhớ các ngươi rất ít uống rượu, có thể kiềm chế được nhiều năm như vậy, thực sự rất hiếm có.”

"Ta cũng chúc ông có sức khỏe tốt, mọi mong ước sớm trở thành sự thật!” Hắn cũng nâng ly.

Thái Lý Lý cũng vội vàng gia nhập, nâng ly nhỏ giọng nói: "Ta có thể cùng ông chủ Sở uống thêm hai chén...... Rượu này của ông vừa ngửi đã thấy đắt!””

Huynh trưởng lại hung hăng lườm nàng một cái, nàng vội vàng vùi đầu ăn không nhắc tới chuyện rượu nữa.

"Con cũng chúc người sớm được như nguyện! Nào, mời mọi người uống!" Sở công tử dẫn đầu uống một hơi cạn sạch.

Một chén rơi vào bụng, hắn chỉ cảm thấy hơi nóng từ trong ngực chậm rãi lan đến cổ họng, mang theo một mùi hương ngọt ngào không biết diễn tả thế nào. Thái Lý Lý nói không sai, rượu này hẳn là rất đắt, còn rất dễ uống, nếu không phải sợ huynh trưởng lải nhải, hắn còn muốn uống thêm một hai chén nữa.

Thấy chén của bọn họ trống rỗng, ông chủ Sở hơi sửng sốt một hồi.

"Cha, sao lại ngẩn ra thế? Uống đi.” Sở công tử chạm vào ông chủ Sở: “Ngươi là vui đến mức quên uống cả rượu luôn sao?" Ông chủ Sở lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng uống vào, tay cầm chén hơi có hơi run rẩy.

"Hai vị mấy năm nay bôn ba trên biển, có chuyện gì mới lạ có thể kể ra cho ta nghe được không?" Sở công tử vừa gắp thức ăn vừa hỏi: "Ta tuy rằng theo phụ thân đi ra biển mấy lần, nhưng cảm thấy không có gì mới mẻ."

"Cuộc sống trên biển xưa nay vốn khô khan, tới tới lui lui đều chẳng có gì mới lạ." Huynh trưởng thản nhiên nói: “Cuộc sống của lệnh tôn đại nhân trên biển còn nhiều hơn hai huynh đệ chúng ta, không bằng công tử hỏi phụ thân của mình đi.”

Hắn cảm thấy huynh trưởng cũng có cùng suy nghĩ với hắn, có thể là lúc trước nghe ông chủ Sở miêu tả nhi tử mình không có tiền đồ, bây giờ lại nghe vị công tử gia này dùng từ mới mẻ để hình dung những ngày tháng dùng tính mạng để bôn ba trên biển, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy không thoải mái. Dù sao hắn cũng không thích vị công tử gia này.

Thái Lý Lý ở một bên chỉ lo vùi đầu ăn, không tham dự bất cứ đề tài gì.

"Ta nói nhiều rồi, nó cũng không thích nghe." Ông chủ Sở nhìn nhi tử một cái, lại vội vàng gặp mấy đũa đồ ăn cho hai huynh đệ hai người: “Ăn nhiều một chút.”

"Đó là vì người không nói đến chuyện ta muốn nghe." Sở công tử chậm rãi rót cho mình một ly rượu: “Ví dụ như vì sao chỉ có thuyền nhà chúng ta mới có thể vượt gió phá sóng, dù gặp phải tình hình khó khắn thế nào cũng có thể bình an trở lại.”

Đũa trên tay huynh trưởng đột nhiên dừng lại.

Trái tim hắn cũng khẽ thịch một tiếng.

Ông chủ Sở nhét lung tung mấy miếng thức ăn vào, ấp úng nói: "Đã nói là vận khí tốt rồi... Ăn cơm đi, sao lại nhiều lời như thế!”

Sở công tử vẫn không chịu bỏ qua, lại muốn hỏi: “Cũng không thế lần nào cũng nhờ vào vận khí thế chứ? Cha, con nghe nói thuyền nhà chúng ta có nhiều hơn nhà khác một khúc gỗ.”

"Gỗ gì.... Ngươi đừng nghe ba cái chuyện phiếm người ta nói lung tung...” Miệng ông chủ Sở bị nhét đầy thức ăn.

Đại khái chỉ có thể như vậy mới có thể giải thích vì sao lời lão nói càng ngày càng không rõ ràng.

“Là sự thật, không phải là lời đồn đãi." Sở công tử càng thêm nghiêm túc: “Ta còn nghe nói khối gỗ trên thuyền nhà ta, thực ra không phải là gỗ.”

Huynh trưởng im lặng, ăn một miếng thức ăn.

"Không phải gỗ thì là gì!" Ông chủ Sở cố gắng nuốt thức ăn xuống: “Sao hôm nay ngươi nói nhiều như vậy! Không thể yên lặng ăn một bữa cơm được à?"

Người làm cha hoàn toàn không có một chút uy nghiêm nào, vẻ mặt rõ ràng không vui, lời nói ra lại không có một chữ nào có thể chống đỡ uy tín của lão.

Sở công tử tiến đến bên cạnh cha hắn, hạ thấp giọng nói: "Nói đó là thi thể của yêu quái! Chỉ cần có thứ kia gắn ở trên thuyền, đừng nói là sóng to gió lớn, cho dù là hải quái yêu ma trên biển cũng không dám tới gần.” Dứt lời, hắn cũng không đợi Ông chủ Sở đáp lại, mà lập tức quay đầu hỏi huynh trưởng: “Hai vị có từng nghe nói đến bảo vật này chưa?”

Thái Lý Lý thành thật nhất, xen vào nói: "Có loại bảo vật như thế sao? Ta chưa bao giờ nghe nói về nó.”

Huynh trưởng cười, buông đũa xuống: "Sở công tử sợ là nghe phải mấy lời đồn vô căn cứ rôi, ông chủ Sở có thể nhiều năm bình an đi lại, dựa vào không phải vận khí, là siêng năng và kinh nghiệm của hắn, còn có một phần tâm ý thường làm người suy nghĩ, có chủ thuyền như vậy, các thuyền viên đương nhiên cũng đồng tâm hơn nhà khác, đây đâu phải là thứ mà một khối gỗ có thể làm được."

Sở công tử cười: "Vậy hai vị ngài có thể bình an vô sự, chẳng lẽ cũng là dựa vào những thứ này?

"Kinh nghiệm của chúng ta còn ít, không thể so sánh với ông chủ Sở, đúng là chỉ dựa vào vận khí." Huynh trưởng nhìn thẳng vào mắt đối phương, cười: “Đã ăn no rồi, chúng ta xin cáo lui trước.”

"Hả? Đã ăn được bao nhiêu đâu, là đồ ăn không hợp khẩu vị sao?" Sở công tử tuy rằng cười rất tươi, thế nhưng lại không thể giấu được sự sắc bén trong ánh mắt, hoặc là hắn không còn muốn giấu nữa.

Trong lòng hắn đột nhiên tràn lên một dự cảm không lành, thầm nghĩ lập tức rời khỏi nơi này.

"Quả thật không hợp khẩu vị, mai một tâm ý của mọi người rồi. Lần sau chúng ta lại mời mọi người một bữa.” Huynh trưởng chắp tay.

"Cáo từ."

"Hả? Ta còn chưa ăn xong..." Thái Lý Lý lưu luyến không rời buông bát xuống.

"Như vậy sao..." Sở công tử cũng chỉ đành đứng lên, xin lỗi nói: “Sớm biết như thế, ta đã sai người chuẩn bị chút thịt giao trong biển, như thế có lẽ sẽ hợp khẩu vị của hai vị hơn nhỉ?"

Trong đầu hắn ong lên một tiếng, không phải sợ ông chủ Sở kể lại bí mật của hai huynh đệ bọn họ cho nhi tử của mình, mà là vẻ mặt của Sở công tử thực sự khiến cho người ta bất an.

Huynh trưởng lạnh lẽo cười một tiếng: "Cũng không cần, lần sau gặp lại không biết năm nào tháng nào, ý tốt của Sở công tử chúng ta xin nhận. Đi thôi.” Nói đoạn lui ra một bước, lại nhìn Ông chủ Sở một cái, không nói gì thì gọi hai người bọn họ cùng rời đi.

Đó là một bữa tiệc sinh thần kỳ lạ...

Hắn chắp tay về phía hai cha con, đang muốn theo huynh trưởng rời đi thì trong đầu lại ong lên một tiếng, sau đó tiếng ong ong đã không dứt vang lên bên tai, đồng thời có một luồng khí nóng rực nổ tung trong bụng, vặn vẹo khiến cho lục phủ ngũ tạng vô cùng khó chịu, cơn đau đơn bất ngờ kéo đến, trong chớp mắt hắn không thể nhìn rõ cũng nghe không rõ thứ gì cả.

"Nếu đã tới rồi thì sao có thể dễ dàng rời đi như thế được."

Có tiếng người từ xa truyền đến, mơ hồ như bị kẹp trong một vò nước.

Cả người hắn lúc nóng lúc lạnh, cả người dần dần trở nên choáng váng, đưa tay sờ lung tung một hồi, muốn nắm lấy thứ gì đó để ổn định thân thể đang lung lay chực đổ, nhưng lại không thể nắm được gì cả, bất thình lình trên lưng còn bị đánh một đòn nặng, hay có thể là một quyền, hoặc cũng có thể là một cước, trong nháy mắt thân thể đã hoàn toàn không nghe sai khiến, nhẹ nhàng bay ra ngoài.

Bùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.

Hắn và huynh trưởng đồng loạt rơi vào trong ao nước, trong chớp mắt, trong nước xuất hiện hai con quái thú khổng lồ, hữu khí vô lực trôi dạt trong đám lá sen hỗn độn tứ tán.

Ông chủ Sở vẫn ngồi tại chỗ, thân thể run rẩy không ngừng, nhưng lại chẳng dám liếc mắt nhìn vế phía ao nước kia.

Thái Lý Lý ngã bệt xuống đất, trợn mắt há mồm nhìn hai quái thú trong ao, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, nàng hoàn toàn không thể đứng dậy nổi.

Chỉ có Sở công tử là bình tĩnh nhất, hắn đi đến bên cạnh ông chủ Sở, vỗ vai lão rồi cười nói: "Ông chủ Sở, đây là cảnh tượng trăm năm hiếm có đấy, không đến xem à?”

"Không không không... Ngươi làm việc của ngươi đi... ta không muốn xem...” Ông chủ sợ liên tục lắc đầu, nói năng có hơi lộn xộn.

Sở công tử cười, thuận tay cầm lấy cái hộp đồng kia, đi đến bên cạnh hồ, đọc mấy câu chú ngữ không biết là gì, chỉ thấy nắp hộp kia bật ra một tiếng, chú ngữ trong miệng hắn kéo dài không ngừng phun ra một luồng ánh sáng đỏ quái dị, vòng quanh thành hình dạng hai sợi dây thừng ở trên không trung, sau đó chui vào trong nước trói hai con quái thú kia lại, sau lại dễ dàng kéo chúng ra, bay về phía cái hộp. Mà điều khiến người ta khiếp sợ chính là càng đến gần cái hộp, thân hình hai quái thú càng nhỏ, cuối cùng rơi vào trong hộp, vừa vặn thích hợp giống như chiếc hộp đựng được thiết kế riêng cho chúng vậy.

"Thành công." Sở công tử ngừng đọc chú ngữ, rũ mắt nhìn chiến lợi phẩm trong hộp, mừng rỡ như điên, nhưng vẫn không quên đưa cái hộp đến trước mặt Ông chủ Sở, cười nói: “Ta nói ông chủ Sở không những thông minh ổn trọng, mà diễn kịch còn rất tốt nữa. May mà có ngươi ở đây, bằng không ta làm sao có thể bắt được bảo vật hiếm có này được, còn là một lúc hai con nữa chứ.”

Ông chủ Sở lại nghiêng đầu sang một bên, không biết là không dám nhìn hay là không đành lòng nhìn, chỉ run giọng nói: "Chúng ta đã nói trước rồi, ta giúp ngươi diễn kịch, sau khi thành công ngươi phải cứu con trai ta!”

"Ta không bao giờ nuốt lời. Bệnh của con trai ông, chỉ có ta mới có thể chữa khỏi. “Sở công tử" vỗ vỗ ngực cam đoan, lại đánh giá hai huynh đệ trong hộp, không ngừng khen: “Tuyệt với quá, hai con Đấu Mộc! Để xem các sư huynh kia, còn ai lợi hại được như ta! Đây là điều mà ngay cả sư phụ ta cũng không làm được đó.”

Hắn ngửa đầu lên trời cười to.

Lúc này, Thái Lý Lý vẫn duy trì biểu cảm và tư thế hóa đá trên mặt đất.

Hắn cười đủ rồi, cúi đầu nhìn nữ tử bị dọa đến hồn bay phách lạc, trong mắt lộ ra vẻ mỉa mai đi qua ngồi xổm xuống, giơ tay lắc lắc trước mặt nàng: "Xong rồi, kết thúc rồi, nên hồi hồn rồi."

Thái Lý Lý hít sâu một hơi rồi lại thở ra, lặp đi lặp lại vài lần mới phục hồi tinh thần, theo bản năng che ngực lại, chỉ cảm thấy tim đập như sấm, lẩm bẩm nói: "Sao lại như thế...... Sao lại như thế...... Họ là... là......"

"Là yêu quái, yêu quái hàng thật giá thật." Hắn đồng tình nhìn nàng: “Cô nương, mệnh ngươi cũng thật lớn, ở cùng hai con yêu nghiệt như vậy suốt một thời gian dài cũng không bị ăn tươi nuốt sống.”

"Yêu quái... Yêu quái?!" Nàng ta gần như vẫn không thể tin được tất cả những gì mình nhìn thấy: “Sao lại là yêu quái chứ...”

“Sao lại không phải là yêu quái." Hắn chậc chậc mấy tiếng: “Cô nương, ngươi không biết đó thôi, thế gian này khắp nơi đều hiểm ác, yêu quái vô số kể.”

Nàng ngơ ngác nhìn khuôn mặt tràn ngập đắc ý của nam tử trước mắt: "Nhưng họ không hại ta."

"Bọn họ muốn hại ngươi, cũng đâu thể nói trước với ngươi. Con người ở cùng với yêu quái, sẽ luôn luôn bị thiệt thòi.” Hắn ta nhướng mày, đứng dậy, cười lạnh nhìn cái hộp, đóng nắp lại, một ánh sáng đỏ lóe lên từ hộp, ngoại trừ hắn ra thì không ai có thể mở nó ra được.

Một tiếng vang kia làm cho cả người Thái Lý Lý run lên.

Ông chủ Sở không nói một lời, cúi đầu, hồi lâu mới rầu rĩ nói: "Thái cô nương, ngươi đi đi. Chuyện này vốn không liên quan đến ngươi, chỉ là sau khi rời đi thì đừng nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai.”

Thái Lý Lý ngây người một hồi lâu, chờ cho sức lực quay về mới chậm rãi đứng lên, mặt tái nhợt hỏi "Sở công tử": "Vậy... Xin hỏi đại sư muốn xử trí bọn họ như thế nào?

Khóe miệng hắn nhếch lên: "Yêu quái này khi còn sống coi như là tai họa, chết đi lại có tác dụng lớn, có thể cứu không ít mạng người. Ta cũng là làm điều tốt thôi.”

"À..." Nàng ta chậm chạp gật gật đầu: “May mà có đại sư ngài ra tay, bằng không ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp nguy hiểm, đúng không.”

"Đương nhiên."

"Đa tạ đại sư." Nàng khom người cảm ơn hắn: “Vậy thì ta đi trước. Ngài yên tâm, ta sẽ không nói với ai về chuyện này.”

“Đi đi." Hắn phất phất tay, cười cười: “Cô nhóc bị dọa sợ mất mật.”

Nàng cố di chuyển đôi chân cứng ngắc, sau đó lảo đảo chạy ra khỏi đình hóng mát.

Ông chủ Sở vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó, tựa như bị đóng đinh trên ghế vậy.

Thấy bộ dáng của lão, hắn lắc đầu, đặt hộp đồng lên bàn, ngồi xuống nhìn số rượu ngon còn sót lại, lại rót cho mình một chén rượu: "Ông chủ Sở, sau khi bùa hàng yêu của ta hóa thành nước sẽ có vị ngọt, không khó uống, hơn nữa cũng không có ảnh hưởng gì đến nhân loại, chỉ khiến cho yêu quái không có sức để đánh trả thôi. Bộ dáng ủ rũ của ngươi bây giờ, chẳng lẽ ngươi cũng là một yêu quái.”

"Ta còn không bằng một yêu quái......" Ông chủ Sở vẫn không chịu ngẩng đầu, cả người như già đi mười tuổi.

"Ngươi mà nghĩ như thế thì khác gì lão đầu vào bụi rậm." Hắn uống hết nửa chén rượu: “Ngươi và ta có thể quen biết nhau là do có duyên phận lớn. Ngươi mang con trai ngươi bôn ba khắp nơi cầu y, nhưng có đại phu nào cho ngươi nửa phần hy vọng chưa? Chỉ có ta mới có thể giúp ngươi xoay chuyển càn khôn, lúc trước ngươi không phải luôn miệng nói, chỉ cần ta có thể cứu nhi tử ngươi thì chuyện gì ngươi cũng có thể làm mà. Ta cũng đâu có gây khó xử cho ngươi, chẳng qua là muốn ngươi giúp ta làm cầu nối, để cho ta thu hai con yêu quái này mà thôi. Ngươi ngẫm lại công tử con ngươi, hắn còn trẻ như vậy, lại là huyết mạch duy nhất của Sở gia ngươi, hiện giờ hắn được cứu rồi, sao ngươi lại còn uể oải như thế, chuyện này không đúng sao.”

Ông chủ Sở trầm mặc thật lâu, đột nhiên giơ tay tát vào mặt mình một cái: "Nếu ngươi không nhìn thấy khối gỗ kia... Nếu ta không kể chuyện huynh đệ bọn họ..."

"Nhìn về phía trước đi ông chủ Sở, rất nhanh thôi ngươi sẽ nhìn thấy một đứa con trai khỏe mạnh." Hắn uống sạch chén rượu trong tay, có mấy phần khinh thường suy nghĩ của lão: “Mặc dù chúng ta mỗi người có được điều mình muốn, thế nhưng việc mua bán này nhìn thế nào cũng là ngươi được lợi. Dù sao với tuổi tác của ngươi, thì chuyện kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh thực sự rất khổ sở.”

Nghe hắn nói như vậy, ông chủ Sở dần siết chặt nắm đấm, từ kẽ răng nặn ra từng tiếng: "Ngươi nói được làm được."

"Nào, uống một chén rượu lấy lại bình tĩnh, rượu ngon thế này không nên lãng phí." Hắn lại rót cho Ông chủ Sở một chén, đưa tới trước mặt lão: “Uống đi, hôm nay đại sự đã thành, ngày mai ta đã đi lấy thuốc lại cứu lệnh lang, không đến bảy ngày, bệnh nặng sẽ được chữa khỏi.”

Ông chủ Sở do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận lấy rượu, run tay uống vào. Không muốn làm cũng đã làm rồi, hối hận nữa cũng vô dụng, áy náy nữa cũng vô dụng, chỉ hy vọng hai huynh đệ họ có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của một người cha già muốn cứu con trẻ của mình.

Trong ngôi đình hóng mát, một người đắc ý, một người mặt mày ủ rũ.

Khi bầu rượu sắp chạm đáy, hắn thỏa mãn nấc một tiếng, nhìn sắc trời nói: "Về thôi."

Ông chủ Sở trầm mặt, đang muốn đứng dậy thì bất thình lình nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ đầu kia hành lang vội vã chạy đến, không phải Thái Lý Lý lúc nãy đó sao... Trong tay nàng còn mang theo một cái thùng gỗ, sắc mặt căng thẳng, lại không biết có chuyện gì xảy ra. Thấy thế, hai người hắn không hẹn mà cùng đứng lên, nghi hoặc nhìn nữ nhân vốn đã chạy trốn này. Nhưng thấy nàng càng chạy càng nhanh, tay lại rất vững vàng, trong thùng gỗ cũng không biết đựng thứ gì, dọc đường không hề rơi ra, nàng không nói gì chỉ đi thẳng đến hai người hắn.

Mắt thấy còn cách vài bước, cơn gió chuyển hướng, bọn họ đột nhiên ngửi được một mùi không thích hợp.

“Thái cô nương, nàng ta đây là......"

Ông chủ Sở còn chưa dứt lời, chỉ thấy hai tay Thái Lý Lý vung lên, thứ đồ màu vàng trắng trong thùng hắt về phía hai người bọn họ, một loạt động tác cực kỳ lưu loát, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội né tránh nào.

Chỉ sợ cả đời này bọn họ chưa từng bị tập kích một cách "nồng nặc" như vậy, e là chỉ hận vừa rồi ăn quá nhiều món ngon quý hiếm, muốn không nôn ra cũng không được. Nhân cơ hội này, Thái Lý Lý lấy ra tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời, xông lên ôm hộp đồng bỏ chạy. Bản lĩnh khác nàng không có, thế nhưng nàng lại chạy rất nhanh, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ đình hóng mát chạy ra khỏi Sở gia, chỉ cần hai hơi thở là đủ rồi.

Dù thế nào thì họ vẫn phải sống. Thế nhưng, chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra...

Nàng còn chưa chạy ra khỏi hành lang thì cả người đã mất trọng tâm, nhào ra ngoài, hộp đồng cũng té khỏi tay, nắp hộp và thân hộp bị gãy lìa. Nàng nằm sấp trên mặt đất, chỉ cảm thấy chân phải hơi tê dại, quay đầu lại nhìn thì thấy một thanh chủy thủ đâm thật sâu vào trong da thịt, máu chảy lênh láng.

"Sở công tử" chật vật không chịu nổi nghiến răng nghiến lợi đi về phía nàng, trong miệng lại nói: "Muốn chết!”

Xong đời... Thái Lý Lý cũng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy sát khí ập vào mặt. Lúc nguy cấp, nàng thấy hộp đồng lăn vài cái trên mặt đất, hai luồng sáng màu lam bay ra khỏi hộp, rơi xuống đất hiện thành hai đầu cự thú đầu hổ thân rồng, trong miệng phun khí trắng, mắt lộ hung quang.

"Sở công tử" thấy thế thì chợt dừng ngay việc muốn gi3t chết Thái Lý Lý, miệng đọc vài câu chú ngữ gì đó, lại phát hiện không ổn, thầm mắng một tiếng: "Thế mà lại không dùng được!" Bèn lùi về sau vài bước, miễn cưỡng làm ra tư thế nghênh địch, trái tim đập như trống bỏi, vẻ mặt căng thẳng đến đổ mồ hôi hột, trộn lẫn với những vết bẩn kia chảy xuống, thảm không đành lòng nhìn. Ông chủ Sở thì đã sớm đứng không vững, lập tức quỳ trên mặt đất, ch ảy nước mắt dập đầu với hai con cự thú: "Con trai ta sắp chết rồi... Ta muốn cứu nó... Ta phải cứu nó... Ta chỉ có một đứa con trai là nó thôi... Ta gần năm mươi mới có được một mụn con trai... Xin các ngươi......"

Cự thú căn bản không đặt hai người bọn họ trong mắt, một con trong đó bước lên ngậm lấy Thái Lý Lý, cẩn thận đặt lên lưng mình, con còn lại đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn ông chủ Sở một cái, sau đó cùng bay lên trời, chớp mắt đã biến mất vào trong ánh hoàng hôn.

Mùa thu ở Yên Châu chưa bao giờ lạnh lẽo như đêm nay.