Bách Yêu Phổ

Chương 16: Chương 4-2



Buổi sáng hôm ấy, trời đổ mưa, nước sông dâng lên, thỉnh thoảng xác của những con thú bị chết đuối sẽ bị tấp vào bờ.

Hắn đứng trước cửa sơn động, tay cầm bẹ lá chuối che mưa, trước mắt chỉ có tảng đá, đằng sau tĩnh lặng không một bóng người.

Hắn bị bỏ lại.

Hôm qua trong sơn động còn có tộc nhân của hắn, có cha mẹ, có huynh đệ tỷ muội, sáng nay thức dậy, chỉ còn lại mình hắn. Họ đi rất dứt khoát, cũng rất gọn ghẽ, đến cả cái nồi thường dùng cũng mang đi hết… Có lẽ hắn còn không quan trọng bằng một cái nồi.

Mưa càng lúc càng lớn, hắn không muốn ở trong sơn động, chẳng thà để nước mưa đọng thành vũng nước nhỏ trên bẹ lá chuối rồi tràn xuống chân mình còn hơn.

Thân là Người Sói, tốc độ cùng sức mạnh là khả năng bẩm sinh, cũng là thứ cần thiết để sinh tồn, nhưng… Hắn cúi đầu nhìn chân trái của mình, nện mạnh xuống đất. Không đau, không đau dù chỉ là một chút, hoàn toàn không có cảm giác.

Ngay từ khi mới sinh ra, chân trái của hắn đã bị què, không có cảm giác, không có sức lực, khi các tộc nhân chạy băng băng, hắn chỉ có thể nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Hai tay cũng bị ảnh hưởng, mấy đứa nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều mà cũng có thể đập vỡ tảng đá bằng một đấm, còn hắn thì ngay cả xách thùng nước cũng phải dùng hết sức lực.

Người Sói là nửa người nửa yêu, thiên tính hung mãnh khiến họ chiến đấu cả đời, Mãnh Hổ hay Cự Xà muốn chiếm núi làm vua thì sẽ cố gắng bắt sống hoặc giết họ để thu phục yêu nhân, nhưng thiên tai và bệnh tật cũng là kẻ thù của họ.

Người Sói là người, nhưng lại không được đối xử như người. Người Sói là yêu nhưng lại không sống lâu như yêu. Ở trong mắt yêu, họ là người; ở trong mắt người, họ là yêu. Tuổi thọ chỉ khoảng một trăm tuổi, cuộc sống lại khổ cực và khó khăn hơn bất kỳ ai. Vì vậy, hắn không quá oán giận khi bị bỏ rơi, kẻ như hắn chỉ là gánh nặng của tộc mà thôi.

Thành thật mà nói, thính giác của hắn cũng không nhạy bằng đồng tộc, bị yêu nhân theo dõi mà không hề hay biết, có lần nếu không nhờ huynh trưởng đi tuần tra kịp thời phát hiện hắn bị theo đuôi thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Kẻ vô dụng vốn nên bị vứt bỏ.

Nhưng hắn vẫn muốn chờ, biết đâu được, biết đâu mẫu thân hoặc huynh trưởng quay về.

Mưa nhỏ dần rồi tạnh hẳn, bên ngoài sơn động vẫn chỉ là tảng đá, không có bóng người. Mưa lại lớn, tối rồi, hắn vẫn chỉ nhìn thấy tảng đá.

Hắn đợi bảy ngày, trừ con heo rừng và hai con thỏ đi ngang qua, không còn vật sống nào khác.

Ừm, họ sẽ không quay về.

***

Đây không phải là lần đầu tiên hắn tới nơi ở của loài người. Người Sói không phải người rừng, suốt ngày nấp trong rừng, ngược lại, thỉnh thoảng họ cũng biến thành người để lẩn vào hồng trần thế tục, dùng cách thức của loài người để đổi các loại vật phẩm, thậm chí có không ít đồng tộc lựa chọn rời chốn rừng sâu để sống giữa nhân thế, mai danh ẩn tích.

Nhưng, đại đa số Người Sói vẫn ở lại chỗ cũ, bởi vì họ nói cuộc sống ở trong rừng núi chỉ cần chiến đấu với ông trời, còn rời khỏi rừng núi thì họ phải chiến đấu với loài người. Họ không sợ thiên tai, chỉ sợ loài người.

Trước kia, hắn cũng từng theo huynh trưởng tới nhân thế, cầm mấy món dân dã hoặc da thú để đổi gạo. Người Sói không phải chỉ ăn thịt, lương thực của loài người rất thơm, đáng tiếc họ không biết nấu. Trong sách dạy nấu ăn của họ chỉ có thịt sống và thịt nướng, thực đơn của một quán ăn nhỏ bất kỳ ở trên chợ cũng là thế giới diệu kỳ đối với hắn, nguyên liệu như nhau nhưng tại sao con người lại có thể biến hóa ra nhiều như vậy.

Huynh trưởng không trả lời được câu hỏi của hắn, mà hắn cũng không có cơ hội hỏi huynh trưởng nữa. Hồng trần cuồn cuộn, sông dài vạn lý, từ nay chỉ còn một mình hắn.

Hôm ấy, hắn ngồi ở một góc giữa phố xá đông người từ lúc mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn, cho đến khi bụng đói cồn cào, hắn mới đưa ra quyết định: không về núi nữa, ngay cả con heo rừng chưa trưởng thành mà hắn cũng không đánh lại, có lẽ trà trộn sống giữa con người, làm người bình thường sẽ có hy vọng.

Đầu tiên, phải lấp đầy bụng, mà muốn lấp bụng ở nơi của loài người thì phải có tiền.

Hắn lấy hết can đảm vào một quán ăn mà ông chủ quán thoạt nhìn rất hiền lành, nói mình cái gì cũng làm được. Ông chủ nói vừa hay thiếu tạp dịch, cậu làm đi.

Hắn thấy đây là một khởi đầu quá tốt đẹp, dẫu rằng hằng ngày chén rửa không xuể, nhà lau không xong, củi chẳng thể bổ hết, dẫu rằng mỗi ngày chỉ có hai bữa cơm sáng tối, cái bánh bao trong bữa cơm quá nhỏ, dưa muối quá mặn, cháo chả khác nào nước lã thì hắn cũng ăn rất ngon miệng.

Ở đây, hắn không là gánh nặng của ai cả, hắn chỉ là tạp dịch Tiểu Lang, hắn cảm thấy rất an ổn.

Một tháng sau, tới ngày trả tiền công, hắn bị ông chủ đuổi đi, lý do là con gái của ông chủ bị mất hoa tai được làm bằng ngọc trai, mà hôm đó chỉ có mình hắn đi vào phòng nàng ta.

Hắn vụng về kiên trì giải thích, nói hôm đó chỉ tới để đưa quần áo đã giặt sạch của nàng ta thôi, đặt quần áo xuống xong là đi ngay, chớ nói trộm, đến cả cái hoa tai được làm bằng ngọc trai gì đó hắn còn chưa thấy.

Ông chủ và con gái ông ta nổi giận, đẩy thiếu niên bị què ra khỏi cửa, mắng hắn xối xả, bảo hắn mà còn không đi thì sẽ báo quan bắt hắn.

Hắn sợ bị bắt, nghe nói bị bắt vào quan phủ thì sẽ bị đánh cho tróc da bong thịt, có tội chưa chắc chịu phạt, vô tội chưa chắc được tha, tóm lại đó là quy tắc của loài người, hắn không hiểu lắm.

Hắn bị đánh đuổi ra ngoài, người ta vây xem, ai nấy đều tò mò hóng hớt. Hắn ỉu xìu bò dậy, rời đi, có người ở sau lưng cười trộm: “Lão Lưu keo kiệt đó nào giờ mướn tạp dịch có trả tiền công đâu… Đây là kẻ xui xẻo bị tống cổ thứ bao nhiêu rồi ấy nhỉ?”

Không có ai quan tâm tới quá khứ và tương lai của hắn, giống như khi vừa đến đây, hắn một mình cà nhắc đi giữa bóng tối.

Hóa ra ngoại hình và lương thiện không liên quan tới nhau, hắn nghĩ trong tiếng bụng kêu ùng ục.

Hắn không tìm việc ở quán ăn nữa mà đi tới một khách điếm, công việc chủ yếu là dọn dẹp, bao gồm dọn nhà xí. Dọn rác xong vẫn không được bỏ ngay mà còn phải ngụp lặn trong đống rác cả ngày để tìm đồ còn xài được, chưởng quỹ nói cần chú ý nhất là có khách nhân nào sơ ý ném hà bao hoặc vật đáng giá đi không.

Tuy rất hiếm khi tìm được những thứ như thế nhưng ngày nào hắn cũng tìm. Hắn tìm được vòng tay, khăn lụa, con dấu…

Hóa ra có rất nhiều người sơ ý. Hắn giao hết những thứ tìm được cho chưởng quỹ, chỉ một cái vòng tay bình thường thôi cũng khiến ông ta cười toe toét dù rằng ông ta rất giàu.

Có điều chưa tới một tháng, hắn lại bị đuổi, nguyên nhân là hắn trả lại thỏi bạc được gói kỹ trong giấy dầu cho một người đàn bà trung niên bị bệnh phải lên kinh thành chữa trị.

Đói bụng, phải ăn cơm, nhưng có rất nhiều người cần ăn cơm, bất cứ chỗ nào dán giấy “tuyển người” là đều nhanh chóng kín chỗ.

Hắn bị loại rất nhiều lần, cuối cùng chỉ đành làm việc mà không ai muốn làm, đó là vận chuyển xác chết ở trên phố cho một ông lão gầy đét. Trên đời này ngày nào cũng có người chết, không sợ không có việc làm.

Nhưng làm chưa tới bảy ngày, hắn đã bỏ chạy vì sợ.

Hôm đó, ông lão bảo hắn ra nghĩa địa lúc nửa đêm, con đường rất hẹp, có một đoạn xe đẩy không qua được, chỉ có thể vác cái xác đi qua.

Hắn cõng thi thể của một kẻ lang thang, mới đi được vài bước đã bị vấp chân ngã nhào, cái xác nặng trịch đè trên người hắn, trùng hợp có một cơn gió rét thổi qua hệt như có người hà hơi vào cổ hắn. Hắn dựng hết tóc gáy, giãy giụa đứng dậy, bỏ chạy.

Nhưng đến ngày hôm sau, hắn hối hận, dẫu sao ông lão cũng không bạc đãi hắn, lần nào vứt xác xong cũng được trả tiền công.

Hắn đi van xin ông lão cho hắn tiếp tục làm việc, nhưng ông lão không thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ vào một thanh niên mập mạp, lùn tịt, chắc nịch ở bên cạnh, ung dung nói: “Có người thay thế ngươi rồi.”

Từ bao giờ mà công việc này có sức hấp dẫn đến thế…

Số tiền ít ỏi trên người nhanh chóng bị xài hết, hắn mờ mịt nhìn dòng người tấp nập, thảo nào Người Sói lại muốn ở trong núi sâu, sống ở nhân thế gian nan quá.

Hắn trộm một con gà quay, còn chưa kịp cắn miếng nào thì người bị trộm đã đuổi tới, kẻ đó lôi hắn đến nha môn, quan huyện ngáp ngắn ngáp dài bảo hắn bồi thường tiền, hắn nói hắn không có tiền, cho nên hắn bị đánh ba mươi gậy.

Ở ngôi miếu đổ nát dột nước, hắn nằm ba ngày, trong cơn đau đớn truyền đến từ cái mông, hắn mới nhận ra mình còn sống, hắn đưa ra kết luận: không cần phải sống nữa.

Trái không đúng, phải cũng không đúng, bất kể làm gì cũng thất bại.

Trước khi bị ngất vì đói, hắn tìm được sợi dây. Không biết treo cổ có khó chịu lắm không, nhưng so với việc quay lại núi và bị sài lang hổ báo xé xác ăn thịt thì chết kiểu này có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút. Hắn treo sợi dây lên xà ngang, nhưng xà ngang trong ngôi miếu đổ nát lại bị thân thể hắn kéo sụp, chưa ăn cơm mà lại nặng thế đó, thực sự không biết phải nói gì.

Sống sót, hắn bỗng tìm ra mục tiêu mới của cuộc đời, đó là làm sao để kết liễu đời mình một cách dễ chịu nhất.

Cắt cổ tay? Đau lắm…

Nhảy vực? Lỡ không chết ngay thì sao…

Uống thuốc độc? Đến cả tiền mua thuốc độc cũng không có…

Hay là nằm im chờ chết? Nhưng đói bụng khó chịu lắm…

Chợt nhớ ra gần đây có hồ nước, hay là nhảy hồ tự vẫn? Nghẹt thở một chút là kết thúc mọi việc.

Quyết định vậy đi!

Hắn lồm cồm bò dậy, tập tễnh đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát.