Ngày hôm sau khi Phương Nghi tan học, cô chuẩn bị ra về thì va phải một cô gái, người đó không xin lỗi cô còn bỏ đi nữa. Vì ôm theo rất nhiều tài liệu nên đã bị rơi lung tung, lòng cô thầm nghĩ " Loại người gì vậy ? "
Phương Nghi cuối xuống nhặt tài liệu lên thì có có một người bước tới, anh ta ngồi xuống nhặt hộ cô. Phương Nghi ngước đầu lên nhìn thì...đây là người mà Gia Linh với Khả vi nói hôm trước tên cái gì mà La Gia Khang
" Em không sao chứ ? "
Cô lắc đầu
Anh ta cầm tài liệu lên đưa cho cô tiện thể liếc ngang đống tài liệu đó
" Em học thiết kế đồ họa à ? "
" Vâng "
Anh ta mỉm cười rồi nói
" Thật trùng hợp "
Rồi bỏ đi
Cô còn chưa kịp cám ơn nữa mà. Phương Nghi chỉ đành đi ra xe theo tài xế về nhà thôi
Từ đằng xa 3 người Tô Minh Tuấn, Sở Anh Kiệt và Lưu Đức Thành không nhịn được cười
La Gia Khang cũng từ từ đi lại
Minh Tuấn liền nói
" Không ngờ anh Khang lại dùng kịch bản cũ như vậy để cua gái "
Anh Kiệt nhìn Gia Khang cười nhếch mép
" Nếu chỉ có vậy thôi thì mày thua chắc rồi "
" Mày cứ từ từ chống mắt lên xem "
...
Trở về nhà với đống bài tập làm cô phát điên lên. Phương Nghi chỉ đành gọi điện cầu cứu hai người bạn thân
[ Hello ]
[ Hi Đào Đào ]
Cô cầm đống bài tập đưa cho hai người họ xem
" Các cậu cứu mình được không ? Đống này mình thật sự không biết làm "
Khả Vi thì đang sấy tóc còn Gia Linh thì sơn móng tay
[ Cậu cầu cứu mình cũng vô dụng, bài tập của cậu bọn mình sao biết làm ]
[ Đúng đó, hay là cậu hỏi thử anh hai cậu xem ]
Cô liền trề môi
" Không bao giờ, mình mà hạ thấp bản thân đi hỏi thì Đào Duy Anh sẽ cười vào mặt mình "
[ Nếu vậy cậu có thể gọi cho bạn học hỏi thử, biết đâu người ta giúp được cậu ]
" Chỉ đành vậy thôi "
Kết thúc cuộc gọi với bọn họ cô lại tiếp tục gọi điện thoại cho một người bạn trong lớp, cô ấy tên là Giai Tuệ để cầu xin giúp đỡ
[ Alo ]
" Giai Tuệ à, tớ là Phương Nghi "
[ Cậu có chuyện gì mà gọi cho mình vậy ? ]
" Bài tập thầy giáo giao cho cậu hiểu không ? Có thể hướng dẫn mình được không ? "
[ À, mình vẫn chưa làm. Vì sắp tới mình có việc chắc phải nghỉ vài ngày ]
Thôi toang rồi, niềm hy vọng cuối cùng của cô
" Vậy thì ngày mai mình phải nộp giấy trắng rồi "
[ Cậu khoan hả thất vọng. Mình có số của một đàn anh khóa trên, bình thường vẫn hay nhắn tin hỏi bài bây giờ mình cho cậu số anh ấy. Có gì không hiểu cậu có thể hỏi đàn anh ]
" Vậy...có ổn không ? "
[ Cậu cứ nói cậu là bạn của Giai Tuệ mình, yên tâm đi không sao đâu ]
" Vậy thì cám ơn cậu "
Vừa cúp máy thì Giai Tuệ liền gửi ngay số điện thoại cho cô.
Cô cảm thấy mình nên nhắn tin trước chứ không nên đường đột mà gọi điện cho người ta
Cô cầm điện thoại lên soạn tin nhắn rồi gửi đi
[ Chào, đàn anh ]
Chỉ trong tích tắc liền có phản hồi
[ Em là bạn của Giai Tuệ đúng không ? ]
[ Vâng ]
[ Bài tập em không hiểu chỗ nào cứ gửi qua ]
Phương Nghi chụp hết những gì cô không hiểu nhờ đàn anh giải đáp
Quả thật không nhờ sai người, anh ấy tận tình hướng dẫn từng chi tiết. Đào Phương Nghi như được khai sáng vậy. Trong vòng 1 tiếng đồ hồ cô đã hoàn thành xong xuôi tất cả bài tập được giao.
[ Em đã hiểu hết chưa ? ]
[ Em hiểu rồi, cám ơn đàn anh ]
[ Sau này có gì thắc mắc cứ hỏi anh, anh giúp em ]
Đàn anh này đúng là cứu tinh của cuộc đời cô.
Và Đào Phương Nghi thật sự không biết ngại, liên tục nhiều ngày đều nhắn tin hỏi han bài tập, người ta đều tận tình hướng dẫn.
...
Ngày hôm nay cô tâm trạng phơi phới đến trường vì đã hoàn thành hết bài tập được giao, cô không sợ bị giáo viên gọi lên bảng nữa.
Phương Nghi đi vào lớp thì gặp được Giai Tuệ, hôm nay cô ấy đã đi học lại rồi
" Chào, Giai Tuệ "
" Hello Phương Nghi "
Cô đi đến ngồi bên cạnh cô ấy
" Sao ? Bài tập đàn anh giải thế nào ? "
" Quá tuyệt "
" Mình đã nói mà, có phải rất có cảm giác được khai thông hay không ? "
Cô gật đầu lia lịa
" À mà mình thấy ngày nào cũng làm phiền anh ấy ngại chết đi được "
" Thì cậu nhắn tin mời anh ấy đi uống nước rồi tiện thể sau này hỏi bài trực tiếp không cần nhắn tin nữa "
Cô cười rạng rỡ
" Có lý "
Cũng nên gặp mặt cám ơn cho tử tế để sau này còn phải nhờ vã dài dài nữa
" À mà, mình vẫn chưa biết anh ấy tên gì "
" Sau này gặp mặt thì cậu sẽ tự biết thôi "
Giai Tuệ này, còn ra vẻ bí mật với cô
...
Tối đến Phương Nghi lấy điện thoại nhắn tin mở lời với đàn anh
[ Đàn anh ]
[ Em lại muốn hỏi bài à ? ]
[ Dạ không, hôm nay không có bài tập ]
[ Vậy thì có chuyện gì ? ]
[ Không biết ngày mai anh có rảnh không, em muốn mời anh đi uống nước để cám ơn vì thời gian qua đã giúp đỡ em ]
[ Không cần đâu. Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà ]
[ Không được, em còn phải nhờ vả anh dài dài nên là anh đồng ý đi ]
[ Thôi được, ngày mai 5 giờ em có thể đến sân bóng rổ của trường để tìm anh ]
[ Vâng, vậy chúng ta hẹn chiều mai gặp mặt ]
Nằm trên giường cô không tài nào ngủ được, Phương Nghi cứ mãi suy nghĩ không biết đàn anh sẽ trông như thế nào, anh ấy tốt bụng như vậy chắc cũng rất đẹp trai nhỉ.?