Tại một buổi ra mắt sản phẩm vô cùng hoành tráng, nơi đây xuất hiện toàn những con người thuộc tầng lớp thượng lưu ăn mặc sang trọng. Còn có rất nhiều tủ kính để trưng bày các mẫu trang sức, nhiều phóng viên nhà báo cũng đến tuyên truyền cho buổi ra mắt sản phẩm lần này.
Về phía khán đài có một người đàn ông đứng trên bục phát biểu mặc bộ vest đen lịch lãm, có rất nhiều ánh mắt và ánh đèn flash hướng về anh ta. Bên dưới có một phóng viên nữ, cô ấy hỏi
" La tổng, anh có gì muốn chia sẻ về bộ sưu tập lần này hay không ? "
La Gia Khang mặt không chút biểu cảm trả lời
" Bộ sưu tập lần này rất đặc biệt đối với tôi, bởi vì có một sản phẩm tôi đã mất rất lâu mới có thể hoàn thành "
Một phóng viên nam khác hỏi tiếp
" Được nghe nói sản phẩm có giá trị cao nhất trong bộ sưu tập lần này là chiếc nhẫn đó, có đúng không vậy ? "
Anh phóng viên đó chỉ về phía tủ kính được đặt cao nhất ở đó, bên trong chỉ chứa một chiếc nhẫn. Gia Khang gật đầu
" Đúng vậy, đó là món có giá trị cao nhất. Được chính tôi thiết kế và chọn lọc, phải mất rất lâu mới hoàn thành "
Viên kim cương trên chiếc nhẫn được thiết kế có hình giọt nước màu hồng đặc biệt lớn, và bên ngoài chiếc nhẫn cũng được phủ những viên kim cương nhỏ màu trắng lấp lánh. Có lẽ những cô gái sẽ rất yêu thích thiết kế này.
" Vậy xin hỏi La Tổng, giá trị cụ thể của chiếc nhẫn đó là bao nhiêu ? "
Gia Khang chần chừ một lúc rồi trả lời
" Vô giá "
Mọi người ở phía dưới lập tức xì xào bàn tán, họ thật sự không hiểu anh đang nói gì
" Anh nói vô giá có nghĩa là sao ? "
" Chiếc nhẫn đó nó vẫn đang tìm chủ nhân "
Lời nói của anh thật sự quá là khó hiểu làm khách mời ngây người cả ra. Sau đó một phóng viên khác tiếp tục hỏi
" Công ty của anh thành lập không lâu nhưng lại vô cùng phát triển, xin hỏi trong quá trình vận hành anh đã gặp phải những khó khăn gì ? "
" Để được như ngày hôm nay thì khó khăn gặp phải có rất nhiều không thể kể hết. Nhưng tôi tin bản thân mình có thể thực hiện được để mang lại hiệu quả tốt nhất "
Nếu bắt Gia Khang kể thì không biết bao lâu mới xong nữa.
" Câu hỏi cuối cùng trong ngày hôm nay cũng là câu hỏi mà rất nhiều người thắc mắc. Tên thương hiệu P&P có ý nghĩa là gì ? "
Anh nhìn xuống dưới khán đài rồi ngập ngừng nói
" Xin lỗi, việc này tôi không tiện chia sẻ "
Nói rồi anh rời đi, giao lại nhiệm vụ ở đây cho cấp dưới của mình.
...
Tại một căn phòng bếp rộng rãi có một cô gái người đeo tạp dề, tóc được kẹp gọn gàng đang bận rộn chiên xào nấu nướng gì đó.
Bên cạnh có hai cô gái ngồi chỗ bàn ăn, người thì đọc tạp chí người thì xem điện thoại. Khả Vi liền hỏi
" Tiểu Giai nhà cậu đâu rồi ? "
Đào Phương Nghi cho đồ ăn lên đĩa rồi bưng ra bàn
" Chắc nó lại đi chơi với con bé của khách du lịch rồi "
Cô kéo ghế ngồi xuống lấy đũa gắp mấy sợi mì bỏ vào miệng. Làm việc cả ngày bây giờ mới được ăn uống tử tế.
Gia Linh bỏ quyển tạp chí xuống
" Con của cậu thật sự không chịu ở yên, nó chạy vòng vòng khắp bãi biển với mấy đứa nhỏ khác. Cậu không sợ nó bị người ta bắt hay gặp nguy hiểm gì hả ? "
Cô bỏ đũa xuống
" Khu du lịch của mình an toàn chặt chẽ, người ra kẻ vào đều kiểm tra nghiêm ngặt với lại Tiểu Giai nó không bắt người ta thì thôi thật sự không ai dám bắt nó cả "
Khả Vi gật đầu xác nhận
" Đào Đào nói rất đúng, thật sự chẳng ai dám bắt con cậu ấy cả "
Cô thở dài nhìn hai người bạn của mình
" Mình thật sự đang rất lo lắng "
" Cậu lo lắng chuyện gì ? "
" Tiểu Giai nó nói với mình nó có bạn gái "
Hai người họ lập tức bật cười, Gia Linh liền nói
" Có gì mà lo lắng chứ, nó chỉ là một đứa con nít nói mấy chuyện vu vơ đó cậu cần gì để tâm "
" Nhưng điều đáng nói là tháng trước nó cũng nói với mình như vậy rồi dắt một bé gái con của khách du lịch về đây, rồi tuần trước cũng vậy nhưng sau đó gia đình bé gái đó rời đi thì lần này nó lại có bạn gái mới nữa "
Gia Linh và Khả Vi thật sự rất đau đầu.
" Con trai của cậu đào hoa quá rồi, mới tí tuổi đã như vậy "
Cô nằm gục xuống bàn, Khả Vi nhìn cô
" Cậu thật sự đã copy paste rồi "
Gia Linh cũng tán thành
" Mình cảm thấy Đào Đào giống như đẻ thuê vậy, không chỉ vẻ ngoài mà tính cách của Tiểu Giai nó cũng giống y hệt tên La Gia Khang "
Mang nặng đẻ đau nhưng rốt cuộc con nó lại chẳng chịu giống cô chút nào cả đúng là đau lòng. Nằm một lát Đào Phương Nghi lại nhớ ra điều gì đó cô lập tức đứng dậy
" Tiểu Giai nó chưa ăn trưa nữa, mình đi tìm nó
các cậu ngồi đây chờ đi "
Nói xong cô chạy ra khỏi nhà rồi ra bãi biển đi tìm con, nhưng quái lạ không thấy Tiểu Giai đâu cả. Rồi một tiếng gọi phát ra từ phía sau cô
" Mami con ở đây "
Quay người lại thì thấy Harry đang bế Tiểu Giai trên tay đi về phía cô
" Đào Giai Thụy, con đi đâu cả buổi vậy hả ? Ăn sáng xong thì lặng mất tăm "
" Con theo chú Harry đi siêu thị mua chút đồ "
Sau đó Harry thả đứa bé xuống rồi nói nhỏ với nó
" Con vào nhà nhờ hai dì lấy đồ cho con ăn mau lên nếu không mẹ lại nổi giận đó "
Thằng bé lập tức 3 chân 4 cẳng chạy vào nhà, cô nhìn theo gọi
" Nè Đào Giai Thụy, mẹ chưa xử con đó "
Harry mỉm cười nhìn cô
" Được rồi, đừng mắng Tiểu Giai nữa "
" Tại cậu lúc nào cũng bênh vực nó, mình thật sự sắp dạy nó hết nổi rồi "
Sau đó Harry bỗng trở nên nghiêm túc
" Chuyện xây thêm phòng khách sạn hình như sắp hoàn thành rồi "
Cô gật đầu
" Đúng vậy, vài hôm nữa là hoàn tất. Lượng khách ngày càng đông cứ sợ không đủ chỗ "
" Cũng may có cậu giúp tớ giải quyết mấy chuyện này. Cám ơn nha Đào Đào "
" Cậu cám ơn 6 năm rồi không chán sao ? Mình đã hứa ủng hộ cậu thực hiện ước mơ mà. Vả lại resort này là chúng ta cùng nhau thực hiện cũng tính là làm ăn cần gì khách sáo "
Nhớ lại 6 năm trước cô từng hứa cùng Harry thực hiện ước mơ mở khu du lịch với cậu ấy, bây giờ cũng thực hiện được rồi. 6 năm qua cô sống rất bình yên nhưng vẫn cảm giác rất trống vắng nhất là những lần Tiểu Giai hỏi về ba của nó cô không biết làm sao trả lời.