Bài Tập Tình Yêu Của Học Bá

Chương 10: Tiểu Cô Nương Thích Nói Dối (2)



Edit: Samie

Quả nhiên, câu nói ấy vừa thốt ra, Trúc Hạo Nhiên cùng Trần Tiểu Nhã đều biểu hiện rất vui mừng và hài lòng.

Nhưng mà, cũng chính bởi vì câu nói kia, lý tưởng của cô xem như bị đánh dấu, ngoại trừ toán học, dường như không còn sự lựa chọn nào khác.

Quả thực là tự gây nghiệt thì không thể sống!

Nội tâm Trúc Lâm Sâm đang gào thét, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, hàm hồ lên tiếng: “Ừm......”

“Nói dối.” Đột nhiên, Kỷ Phi Ngôn xích lại gần cô, ở bên tai cô nói khẽ.

Mặt của Trúc Lâm Sâm phút chốc nóng lên, lui về phía sau một bước, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy một tiểu mập mạp hướng bên này đi tới: “Phi Ngôn, tôi mua được sách rồi, chúng ta đi thôi.”

Trúc Lâm Sâm nhân cơ hội quay người lại, đi thật nhanh đến khu sách bên cạnh.

Vào tháng tư, danh sách tiến cử của trường được đưa ra, Trúc Lâm Sâm là người duy nhất trong trường được tiến cử đến đại học Hán.

Tin tức vừa phát ra, diễn đàn của trường học liền bùng nổ.

Phải biết rằng, đại học Hán là trường đại học hàng đầu cả nước, có thể nói là ước mơ của tất cả học sinh trung học, đối với phần lớn mọi người mà nói, là điều khó có thể thực hiện được.

Kết quả đề cử ngày đó, đúng lúc là là kỳ nghỉ dài một tháng của học sinh năm ba. Lục Lộ cùng Tiêu Vũ khăng khăng muốn đi chúc mừng cô, ba người tìm một KTV tương đối xa nhà để hát hò.



Thời gian nghỉ giải lao, Trúc Lâm Sâm chuẩn bị ra ngoài đi vệ sinh, mới vừa mở cửa, ở phía đối diện, cửa cũng đúng lúc mở ra, thời điểm hai người bốn mắt đối diện nhìn nhau, Trúc Lâm Sâm ngây dại, sao Kỷ Phi Ngôn cũng ở đây?

Có cần trùng hợp như vậy không chứ?

Trúc Lâm Sâm rơi vào giãy dụa, xem ra cậu ta cũng muốn đi vệ sinh , lúc này cô hẳn nên chào hỏi một chút sau đó kết bạn, cùng nhau đi vệ sinh? Hay vẫn là giả bộ không thấy, đóng cửa trở về phòng?

Trúc Lâm Sâm rất dễ dàng lựa chọn cái sau.

Kỷ Phi Ngôn ở phía đối diện: “......”

“Không phải cậu muốn đi nhà xí sao? Tại sao đã trở lại rồi?” Lục Lộ đang ngồi ở trên ghế sa lon gặm hạt dưa, buồn bực hỏi.

“Đợi một lúc nữa tớ mới đi.” Trúc Lâm Sâm bình tĩnh ngồi về chỗ ngồi.

Qua 10 phút, Trúc Lâm Sâm đoán rằng Kỷ Phi Ngôn cũng đã trở về, nhìn qua cửa kính, thấy bên ngoài không có người nào, liền nhanh chóng mở cửa, chạy về phía nhà vệ sinh.

Vậy mà vừa chạy đến, ngay lập tức thấy có một bóng người quen thuộc đứng đó, đang cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Bước chân Trúc Lâm Sâm dừng lại, còn chưa có động tác gì, chỉ thấy cậu ngẩng đầu nhìn cô, cười như không cười: “11 phút 20 giây, nhanh hơn một chút so với dự đoán của tôi đấy.”

“......” Cho nên cậu ta nhìn đồng hồ để tính toán thời gian cô xuất hiện sao?



Trúc Lâm Sâm nhắm mắt đi về phía trước, lúng túng lên tiếng chào hỏi Kỷ Phi Ngôn.

“Sư tỷ.” Lúc Trúc Lâm Sâm đi đến trước mặt Kỷ Phi Ngôn, cậu đột nhiên mở miệng.

Trúc Lâm Sâm dừng bước chân, hô hấp có chút hỗn loạn.

“Chúc mừng.” Cậu thu hồi nụ cười vừa rồi, lộ ra vẻ chân thành.

Trúc Lâm Sâm không khỏi sững sờ, cô không nghĩ rằng Kỷ Phi Ngôn lại nói điều này với mình, trong lòng hơi rung động.

Thực ra, cậu ta đối với cô rất tốt, không hiểu tại sao cô luôn có cảm giác muốn trốn tránh cậu ta.

Vừa so sánh như vậy, ngược lại, trông có vẻ mình hơi hẹp hòi.

Trúc Lâm Sâm vội vàng thành khẩn trả lời một câu: “Cảm ơn cậu.”

“Chị rất sợ nhìn thấy tôi à?” Kỷ Phi Ngôn hơi hơi cúi người, ánh mắt rơi vào khuôn mặt ửng đỏ của cô, bên môi hiện lên một nụ cười.

“...... Không có” Tâm tư Trúc Lâm Sâm bị cậu nhìn trúng, nhưng cô giả bộ bình tĩnh lắc đầu.

Kỷ Phi Ngôn nghe xong, cười một tiếng: “Lại nói dối.”

“......”