Bên này, Trúc Lâm Sâm không hề biết mình đã thành chủ đề thảo luận, cô chỉ nhắm mắt lại tận hưởng gió mát thổi tới, mái tóc dài mềm mại như gấm tung bay trong gió.
Sau một lát, cô mở to mắt, phát hiện xe đạp điện nhỏ đã chạy ra ngoài đường phố bên ngoài trường, cô buồn bực hỏi: “Tối rồi mà cậu còn không đi nhà ăn sao?”
“Đi nhà ăn gì chứ. Tên Tiêu Vũ kia tham gia tranh tài máy tính, lấy được không ít tiền thưởng, cho nên, đương nhiên phải bảo cậu ta mời chúng ta ăn tiệc rồi!” Lục Lộ lắc lắc tóc mái trên trán nói.
“Cũng tại cậu sửa đổi 'Tiểu Phấn Hồng' của tớ, bây giờ tớ còn không thể đi tới 40km/h.” Lục Lộ lái một hồi, mấy lần định tăng tốc độ nhưng không được, bất lực phàn nàn nói.
“Còn không phải bởi vì lúc nào lái xe cậu cũng phóng quá nhanh, nếu như cậu vừa chở tớ lại còn đụng phải người khác, tớ cũng không muốn chịu thêm trách nhiệm đâu!” Trúc Lâm Sâm nhíu mày nói.
Lục Lộ đuối lý, qua một hồi lâu, cắn răng phun ra hai chữ: “Oan nghiệt.”
Trúc Lâm Sâm cười to.
Trong nháy mắt, Lục Lộ dừng xe ở một nhà hàng tây nhìn có vẻ rất cao cấp phía trước. Hai người vừa mới đậu xe đạp điện nhỏ ở trước cửa ra vào, thì có bảo vệ tới nói: “Cô gái nhỏ, cháu không thể dừng xe điện ở trước cửa này được.”
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt gấp trăm lần chiếc xe điện màu hồng nhanh chóng dừng lại trước cửa nhà hàng, một cô gái trẻ tuổi mặc quần dài màu đen, vóc người nóng bỏng bước ra từ bên trong. Khuôn mặt cô gái kia vô cùng tinh xảo, rõ ràng không cách quá nhiều tuổi so với Trúc Lâm Sâm, nhưng bởi vì phong cách ăn mặc cùng trang điểm mà trông thành thục hơn rất nhiều.
Là Quý Nguyệt Đồng.
Tim Trúc Lâm Sâm đập mạnh, có chút loạn nhịp, không nghĩ tới một năm qua đi, cô ấy thay đổi lớn như vậy, trước đó mặc dù cũng trang điểm, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ học sinh, nhưng bây giờ, dù ai nhìn vào cũng đều sẽ cảm thấy đó là một cô gái xinh đẹp lại quyến rũ.
Nghe nói cô ấy thi trượt đại học, cũng không thi lại, không nghĩ tới sẽ xuất hiện ở đây.
Quý Nguyệt Đồng ném chìa khóa xe tới tay người bảo vệ bên trong, nói: “Giúp tôi đậu xe.” Nói xong, đạp giày cao gót tiến vào nhà hàng.
Lục Lộ và Trúc Lâm Sâm liếc nhau, kín đáo đưa chìa khóa xe điện trong tay cho bảo vệ, nói: “Nhìn gì chứ, chúng tôi cũng vào bên trong ăn cơm, cho nên chú cũng giúp chúng tôi đậu xe đi!”
Hai người cũng không để ý bảo vệ có phản ứng gì, nhanh chóng chạy vào nhà hàng.
Đi được vài bước, Lục Lộ hơi không yên tâm nói: “'Tiểu Phấn Hồng' của tớ sẽ không biến mất chứ, nếu không thì tớ vẫn tự mình đi tìm chỗ đậu xe vậy.”
Trúc Lâm Sâm giữ chặt Lục Lộ, an ủi: “Cậu yên tâm đi! Xe thể thao đều ở trong tay người ta, người ta sao còn có thể coi trọng chiếc xe đạp điện nhỏ của cậu chứ?”
“Nếu như đặt trường hợp đó là bảo bối trứng, cậu còn có thể nói như vậy không?” Lục Lộ không phục.
“Cậu nói gì thế? Bảo bối trứng thế nhưng là con trai của tớ đấy, có một không ai trên thế giới.” Lúc Trúc Lâm Sâm nói lời này, trong giọng nói pha chút kiêu ngạo.
Cô không có chú ý tới, cách đó không xa, nam sinh đang đưa lưng về phía cô sau khi nghe thấy mấy lời này, cái ly trong tay khẽ khựng lại. Cậu quay đầu, nhìn về phía bóng lưng Trúc Lâm Sâm, khóe miệng hiện lên một nụ cười.