Bài Tập Tình Yêu Của Học Bá

Chương 31: Sư Tỷ, Không Sao Rồi (2)



Edit: Samie

Khán giả vây xem dưới lầu dần dần tản đi, trong đám người truyền đến âm thanh loáng thoáng: “Chi Thần, hoa khôi lớp chúng ta vừa rồi xử lý quá đẹp đi, còn may cô ấy không đồng ý, cậu không biết chứ, vừa nãy tôi lo cho cậu lắm đấy!”

Lý Chi Thần nhìn về phía ban công trống rỗng của phòng 403, trong lòng vừa cảm thấy may mắn lại có chút hoang mang, chuyện cô vừa làm, không biết sẽ khiến bao nhiêu người chùn bước......

Còn có người kêu một tiếng: “Đi thôi, Phi Ngôn.”

“Ừ.” Có người khẽ cong khóe miệng, miễn cưỡng đáp.

Chuyện Trúc Lâm Sâm hắt nước từ chối tỏ tình nhanh chóng truyền khắp khuôn viên trường, trở thành tin tức đứng đầu đại học Hán. Phải biết rằng lúc trước người tỏ tình Trúc Sâm Lâm dưới ký túc xá không phải không có, nhưng từ trước tới nay, Trúc Lâm Sâm đều một mực không xuất hiện, không nghĩ tới lần này chẳng những xuất hiện, còn làm động tác lớn như vậy.

Trong lúc nhất thời, trong diễn đàn lớn đại học Hán thảo luận sôi nổi về chuyện này. Có điều, mặc kệ trong diễn đàn thảo luận khí thế ngất trời như thế nào, Trúc Lâm Sâm đều hoàn toàn không biết, cũng không có hứng thú chút. Chương trình học của cô được sắp xếp đầy ắp, sau giờ học cô gần như dành toàn bộ thời gian ở trên người bảo bối trứng, có thể nói là vô cùng bận rộn, hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến mấy cuộc tranh luận trong sân trường.

Cuối cùng thứ bảy cũng đến, Trúc Lâm Sâm đã sớm rời giường rửa mặt, chuẩn bị đi ra ngoài.

Lục Lộ ở trên giường mơ mơ màng màng mở mắt ra, hỏi: “Sâm Sâm, cậu vẫn còn đi làm gia sư dạy kèm à?”

Trúc Lâm Sâm sờ bảo bối trứng trên bàn, thở dài nói: “Tớ phải kiếm tiền mua sữa bột!”



Máy móc linh kiện của bảo bối trứng thật sự quá mắc, người khác có “máy ảnh DSL nghèo ba năm”, cô có “bảo bối trứng nghèo cả đời”, kể từ khi cô dành hết tiền tiêu vặt cùng học bổng quăng vào người bảo bối trứng, cuối cùng cũng hiểu rõ kinh phí để nghiên cứu khoa học quan trọng như thế nào.

Là một người không có kinh phí nghiên cứu khoa học lại chỉ muốn dành thời gian quăng vào “nghiên cứu khoa học”, cô chỉ có thể kiếm tiền tiêu vặt bằng cách đi làm gia sư.

Cho nên, vào mỗi thứ bảy hàng tuần Trúc Lâm Sâm sẽ nhận dạy kèm, xếp đủ ba ca: buổi sáng, buổi chiều và buổi tối.

Đến khi cô dạy xong học sinh cuối cùng cũng đã chín giờ tối.

Chỗ cô nhận dạy kèm ngay bên cạnh trường học, Trúc Lâm Sâm đã sớm quen thuộc, cho nên sau khi từ trong nhà học sinh đi ra ngoài, cô đeo túi sách nhanh chóng quay về trường.

Tường rào bên ngoài trường có trồng một hàng đại thụ to khỏe, bóng cây tươi tốt che khuất đèn đường, chỉ còn dư lại một chút ánh sáng lờ mờ.

Bước chân Trúc Lâm Sâm nhẹ nhàng đi dọc con đường.

Thực ra, cô rất hưởng thụ những lúc được ở một mình như thế này, có đôi khi để suy nghĩ về những đề toán khó, đôi khi suy nghĩ làm sao để cải thiện tính năng của bảo bối trứng...... Thời gian thường trôi qua rất nhanh.

“Trúc Lâm Sâm.” Đột nhiên, một giọng nói hơi quen thuộc đột ngột vang lên.

Trúc Lâm Sâm bỗng nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu đã thấy Trần Viễn đứng ở trước mặt, chỉ thấy cậu ta im lặng nhìn cô, ở dưới bóng đêm ánh sáng lờ mờ, trông có vẻ hơi hung dữ.