Nước mắt của Trúc Lâm Sâm phút chốc lăn xuống, cô chưa bao giờ trải qua trường hợp như vậy, thật ra đã sớm sợ vỡ mật, nhưng vẫn một mực gắng gượng đè nén không dám khóc, chỉ sợ một khi tỏ ra yếu đuối thì càng khiến bản thân rơi vào tình thế bất lợi.
Kỷ Phi Ngôn thấy vậy, nhịn không được, cười nói: “Thì ra sư tỷ nhát gan như vậy.”
Nghe vậy, Trúc Lâm Sâm khóc càng thêm lợi hại, cô đưa tay che mặt, dường như không muốn để cho Kỷ Phi Ngôn nhìn thấy được trò hề của mình, nước mắt chảy qua kẽ ngón tay, thấm ướt lòng bàn tay của cô.
Kỷ Phi Ngôn thở dài, tự tay cầm lấy bàn tay của Trúc Lâm Sâm ra khỏi khuôn mặt, ánh mắt ôn nhu nhìn dáng vẻ mặt mũi lấm lem nước mắt của cô, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt cho cô, nói: “Dáng vẻ này của sư tỷ, thực sự là vô cùng động lòng người, tôi nhìn thấy mà yêu.”
“Kỷ Phi Ngôn, cậu...” Trúc Lâm Sâm nghe vậy, nhất thời quên cả khóc, vừa tức giận lại vừa có chút ủy khuất nhìn Kỷ Phi Ngôn, lúc này mà tiểu hỗn đản trước mặt vẫn còn tâm trạng đùa giỡn cô!
Trúc Lâm Sâm còn chưa nói xong, đã bị Kỷ Phi Ngôn kéo vào trong ngực. Cậu khẽ cười, vỗ nhẹ lên lưng, trấn an cô, nói khẽ: “Sư tỷ, đừng sợ, anh ta cũng không dám quấy rối chị nữa đâu.”
Ngọn lửa vô danh trong lòng Trúc Lâm Sâm lập tức tiêu tan, nhiệt độ ấm áp trên người Kỷ Phi Ngôn truyền đến trên người cô, khiến cô cảm nhận được một loại cảm giác an toàn không tên, cũng khiến cho khí lực trên người cô trở về.
Từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ tới, chàng trai mười bảy tuổi này, rõ ràng còn nhỏ hơn cô hai tuổi, vậy mà có thể tạo cho cô cảm giác an toàn, không thể tưởng tượng, nhưng không người nào có thể phủ nhận.
“Kỷ Phi Ngôn.” Cô đột nhiên kêu một tiếng, dừng một chút, cô nói, “Cảm ơn cậu.”
“Nếu sư tỷ thật sự muốn cảm ơn tôi, về sau cũng đừng trốn tôi nữa.” Kỷ Phi Ngôn liếm môi, khẽ cười nói.
Mặt của Trúc Lâm Sâm nóng lên, dù sao vừa nhận được ân tình của Kỷ Phi Ngôn, tiểu tâm tư trước đây của chính mình bị cậu nói rõ ra như thế, hơi có chút lúng túng. Cô đang muốn giải thích một chút, lại nghe Kỷ Phi Ngôn tiếp tục nói: “Nghe nói sư tỷ đã trượt khóa học bơi lội hai học kỳ liên tục, nếu như xin nghỉ thêm, không phải sẽ trượt tới ba học kỳ sao? Sư tỷ là danh nhân của trường học, hẳn là gánh không nổi cái mác này đâu nhỉ?”
Cơ thể của Trúc Lâm Sâm cứng đờ, ngay cả một sinh viên đại học năm nhất mới tới là Kỷ Phi Ngôn cũng biết mình trượt khóa bơi lội hai học kỳ liên tiếp, còn có người nào không biết sao?
Trúc Lâm Sâm vô cùng buồn bã, lần nữa hối hận trước đây chọn khóa học bơi lội...
“Hơn nữa, nếu sư tỷ không đến lớp thể dục, bể bơi thật sự sẽ thiếu mất một phong cảnh tươi đẹp đấy...” Kỷ Phi Ngôn hơi cúi đầu, mang theo ý cười, nói khẽ vào tai Trúc Lâm Sâm, khiến tai của Trúc Lâm Sâm phút chốc phiếm hồng.
Trúc Lâm Sâm chợt đẩy Kỷ Phi Ngôn ra, giả vờ ho hai tiếng, làm như không có việc gì nói: “Tôi phải trở về phòng ngủ.”
“Đúng lúc, tôi cũng muốn trở về, đi cùng nhé, sư tỷ.”
Hai người một trước một sau bước đi.
Đêm càng khuya, sau lưng chỉ có tiếng bước chân và tiếng hít thở của Kỷ Phi Ngôn, thật sự làm cho người ta an tâm, Trúc Lâm Sâm hơi ngẩng đầu, ánh trăng xuyên qua ngọn cây rơi xuống dưới, đẹp đến nỗi khiến cho người ta phải kinh ngạc.
“Thịch... Thịch… Thịch” Trái tim của Trúc Lâm Sâm đột nhiên nhảy như trống bỏi.
Cô khó có thể tin đè lại ngực của mình, bước chân không tự chủ ngừng lại.
“Sư tỷ, làm sao vậy?” Kỷ Phi Ngôn đúng lúc tiến lên phía trước.
Trúc Lâm Sâm ngẩng đầu nhìn cậu, sắc mặt cô có chút vi diệu, không phải chứ? Chẳng lẽ cũng bởi vì một lần anh hùng cứu mỹ nhân, cô sẽ thích cậu sao?
Cậu ta còn nhỏ hơn cô hai tuổi đấy!
Trúc Lâm Sâm, mày điên rồi sao? Cậu ta là sư đệ của mày đấy! Chuyện này nếu như bị Trúc Hạo Nhiên biết, ông ấy có thể sẽ lột da mày mất!
Vừa nghĩ tới Trúc Hạo Nhiên, Trúc Lâm Sâm lập tức giật bắn mình, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Ánh mắt cô phức tạp nhìn Kỷ Phi Ngôn, trong lòng lặng lẽ tự nói với chính mình: Loại chuyện như thế này, nhất định phải bóp chết từ trong trứng!