Tiếng chuông kết thúc giờ tự học buổi tối vang lên một tiếng, Trúc Lâm Sâm liền đứng lên đầu tiên, đeo bọc sách xông ra ngoài.
“Sâm Sâm, chờ tớ một chút.” Tiêu Vũ vội vàng kêu một tiếng.
“Tớ còn có việc, các cậu về trước đi.” Trúc Lâm Sâm khoát tay áo, liền biến mất ở cửa ra vào.
Lớp 10 cùng năm ba thuộc về hai tòa nhà dạy học khác nhau, cách nhau có 100m, khu nhà năm ba gần cổng trường hơn, chỗ để xe đạp cũng ở cạnh đây, cho nên bây giờ, đã có không ít học sinh lục tục hướng về phía khu năm ba đi qua.
Trúc Lâm Sâm đi ngược dòng người, chạy ở trên đường thở hồng hộc, chỉ sợ Kỷ Phi Ngôn đã tan học về mất.
Cũng không biết tiểu hỗn đản Kỷ Phi Ngôn này làm cái quỷ gì, rõ ràng tòa lầu của bọn họ cũng có sân thượng, hết lần này tới lần khác lại chạy đến trên sân thượng của tòa nhà năm ba tham gia náo nhiệt, làm hại cô phải xa xôi ngàn dặm mang đồng phục trả lại cho cậu.
Cũng may cô cơ trí, liền đeo khẩu trang, bằng không đơn giản là lúng túng chết, vào cái lúc tan trường như thế này, ai sẽ hướng về tòa nhà dạy học bên trong mà đi chứ?
Chạy một chút nữa là đến nơi, một cái tay đột nhiên kéo tay cô lại, kéo về chỗ bên cạnh.
Trúc Lâm Sâm bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu một cái, liền thấy đôi mắt cười của Kỷ Phi Ngôn.
“Phi Ngôn?” Đi ở phía trước, Nguyễn Thiểu Xuân đột nhiên quay đầu, buồn bực hỏi một tiếng.
“Cậu đi trước đi, tôi có chút chuyện.” Kỷ Phi Ngôn lên tiếng, thả tay Trúc Lâm Sâm ra, ánh mắt vẫn nhìn cô.
Cô chạy vô cùng vội vã, trên trán rịn ra lớp mồ hôi, cặp mắt ươn ướt.
Nguyễn Thiểu Xuân tò mò liếc mắt nhìn Trúc Lâm Sâm, phát hiện mình nhận không ra, liền thành thật vào nhà xe để lấy xe đạp.
“Sư tỷ, chạy vội vã như vậy làm cái gì?” Kỷ Phi Ngôn nhìn Trúc Lâm Sâm, cười hỏi.
Trúc Lâm Sâm thở dốc một hơi, có chút kiệt sức mở miệng: “Cậu...... Đồng phục của cậu còn ở chỗ của tôi.”
Nói xong, cô gỡ túi sách xuống, mở khóa kéo liền muốn lấy đồng phục ra.
Kỷ Phi Ngôn đè tay của cô lại, trong ánh mắt lướt qua một nụ cười: “Sư tỷ nhất định phải đưa đồng phục cho tôi ở đây à?”
Trúc Lâm Sâm Nhất sững sờ, quay đầu nhìn, mới phát hiện có không ít người vừa đi, một bên vụng trộm nhìn về hướng cô bên này.
Cũng phải, mặc dù bây giờ mình đeo khẩu trang, nhưng Kỷ Phi Ngôn là nhân vật phong vân của lớp 10, người biết cậu rất nhiều, đoán chừng nữ sinh thầm mến cậu cũng là một đống lớn, cô cứ như vậy đưa đồng phục cho cậu, cũng quá phô trương.
Cũng đúng, cô hỏi: “Vậy cậu bảo đến chỗ nào thì được?”
Kỷ Phi Ngôn quay người, mang Trúc Lâm Sâm tiến vào tòa nhà dạy học lớp 10.
Giờ phút này, bên trong đã không còn người nào, hai người đứng cạnh cột đá ở lầu một, Trúc Lâm Sâm cuối cùng cũng yên tâm lớn mật từ trong túi xách lấy đồng phục ra, đưa cho Kỷ Phi Ngôn.
“Ngại quá, tôi chưa giặt, có điều tro bụi phía trên đều đã phủi sạch sẽ rồi.” Trúc Lâm Sâm mở miệng nói.
“Không vấn đề.” Kỷ Phi Ngôn nhận lấy đồng phục, “Thực ra, sư tỷ không cần vội vã trả lại cho tôi như vậy, đằng nào mấy ngày sau cũng không cần mặc đồng phục.”
Trúc Lâm Sâm không lên tiếng, nghĩ thầm: không trả lại cho cậu, tôi biết giấu nó ở đâu chứ?
Lỡ may bị người ta phát hiện, một đời thanh danh của cô liệu có còn hay không? Phải biết rằng cả một buổi chiều thêm buổi tối hôm nay, cô lúc nào cũng cảm thấy trong túi xách của mình có ẩn giấu một quả bom.
Trúc Lâm Sâm lau mồ hôi, kéo khóa túi xách lại, cảm thấy tâm tình đều buông lỏng rất nhiều: “Tôi đi trước......”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên từ phía sau lưng vang lên: “Phi Ngôn, sao em còn chưa về?”
Thân thể Trúc Lâm Sâm lập tức cứng lại, đây không phải giọng của bố cô, Trúc Hạo Nhiên sao?