Quý Nguyệt Đồng cùng Trúc Lâm Sâm cùng tuổi, lúc đó các cô ở học ở hai trường sơ trung khác nhau, Trúc Lâm Sâm ở trung học Thực Nghiệm còn Quý Nguyệt Đồng ở trung học Dực Nhân. Có người nhàm chán, bèn đăng một bài viết, tựa đề là “Trung học Thực Nghiệm PK trung học Dực Nhân, hai giáo hoa ai hơn thắng một bậc”, hai giáo hoa được đề cập tới ở đây chính là Trúc Lâm Sâm cùng Quý Nguyệt Đồng.
Bài viết đó làm nổ ra cuộc chiến giữa hai trường sơ trung, người yêu mến Trúc Lâm Sâm cùng người yêu mến Quý Nguyệt Đồng tranh cãi nhau túi bụi ở bên dưới bài post.
Có điều, thân là người trong cuộc, Trúc Lâm Sâm lại không quan tâm lắm, nếu không phải Lục Lộ cố ý đưa bài viết cho cô nhìn, cô thậm chí cũng không biết hình dạng Quý Nguyệt Đồng như thế nào.
Nhớ tới trung học Dục Nhân, Trúc Lâm Sâm lại nghĩ tới, Trúc Hạo Nhiên từng nói qua Kỷ Phi Ngôn cũng từng học ở trung học Dực Nhân , mà lại là hạt giống hiếm hoi mà Trung Học Dục Nhân trăm năm khó gặp, dù sao thì, bình thường người từ trung học Dực Nhân có thể thi đậu trung học số 1 đều đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa số điểm chỉ đủ để đạt ngưỡng tối thiểu của trung học số 1, nhưng Kỷ Phi Ngôn đã phá kỷ lục này, cậu là lấy thành tích hạng nhất toàn thành phố tiến vào nhất trung .
Cho nên, việc cậu ta biết Quý Nguyệt Đồng, thực ra cũng chẳng có gì kì lạ. Hơn nữa, xem bộ dạng của bọn họ, hẳn là quen biết. Chẳng biết tại sao, loại nhận thức này, khiến Trúc Lâm Sâm trong lòng sinh ra một tia khó chịu nho nhỏ.
“Không hổ là Phi Ngôn, vừa mới đến trung học số 1, hiện tại liền có bạn gái.” Một nam sinh khác liếc về phía Trúc Lâm Sâm, nhìn Kỷ Phi Ngôn nháy mắt ra hiệu.
Trúc Lâm Sâm nhịn không được nhíu mày.
Kỷ Phi Ngôn đã đập vào đầu cậu ta một cái, hừ lạnh một tiếng: “Đi qua một bên.”
“Phi Ngôn, không giới thiệu với chúng tôi một chút sao?” Quý Nguyệt Đồng lần nữa nhìn Trúc Lâm Sâm, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười, ánh mắt có chút phức tạp.
“Bây giờ muộn rồi, tôi đưa cô ấy về nhà trước.” Kỷ Phi Ngôn không có trực tiếp trả lời Quý Nguyệt Đồng, hướng về phía Đỗ Phong nói, “Đợi lát nữa nhớ đưa Nguyệt Đồng Tả về nhà.”
“'Thủ trưởng ' xin yên tâm, tôi nhất định làm hộ hoa sứ giả thật tốt!” Đỗ Phong làm một tư thế chào, cười hì hì nói.
Kỷ Phi Ngôn cười một tiếng, cũng không nhiều lời, đạp xuống bàn đạp, chở Trúc Lâm Sâm về phía trước.
Trúc Lâm Sâm Nhất rũ mắt nhìn xuống, nhìn thoáng qua chỗ mấy người kia, mơ hồ nghe được có người buồn bực nói: “Lúc này mới 9h30, Phi Ngôn vậy mà nói rất muộn......”
“Cậu thì biết cái gì. Cậu nhìn Phi Ngôn, lại nhìn nữ sinh kia, một mực không nói tiếng nào, căn bản chính là cô gái tốt, Phi Ngôn cũng nên tri kỷ một chút.”
“......”
Trúc Lâm Sâm nghe thấy liền xạm mặt lại.
Vậy mà cho là cô cùng Kỷ Phi Ngôn là một đôi, bọn họ điên rồi sao?
Cuối cùng đã đến dưới lầu, Trúc Lâm Sâm như trút được gánh nặng, cực nhanh từ bên trên ghế sau xe đạp nhảy xuống.
“Cảm ơn nhé, cậu nhớ về sớm một chút.”
Nói xong, cô liền xoay người chạy lên lầu.
“Sư tỷ.” Kỷ Phi Ngôn đột nhiên gọi cô lại.
Bước chân Trúc Lâm Sâm dừng lại, quay người nhìn cậu. Khóe miệng của cậu thoáng ánh lên ý cười, ở giữa ban đêm an tĩnh nơi này, tựa như ánh trăng sánh hiện ra, chỉ nghe cậu nói: “ngủ ngon.”
Ôn nhu lại mang theo âm thanh từ tính, nghe thấy, trong lòng Trúc Lâm Sâm run lên.
Cô sửng sốt một lát, có chút cứng đờ đáp lại một câu: “Ngủ ngon.”
Kỷ Phi Ngôn nhếch môi, nhìn bóng lưng của cô biến mất ở đầu bậc thang, lúc này mới theo đường cũ đạp xe trở về.
Lúc đi ngang qua phòng chơi bi-da, cậu dừng lại phút chốc, mắt nhìn vào bên trong.
Quả nhiên, những người kia vẫn chưa đi, hai người đang đánh bi-a, hai người khác thì chơi game, mà Quý Nguyệt Đồng, thì ngồi ở bên cạnh chơi điện thoại.