Chỉ một bữa trưa thôi có lẽ vẫn chưa đủ, Ngu Thư Niên bổ sung thêm: "Thêm cho cậu mấy con tôm hùm nữa."
Bách Dịch Nhiên ra vẻ kiêu ngạo nói: "Nếu là người khác chỉ cần một bữa cơm là mua chuộc được tôi rồi, nhưng đã là cậu nói thì tôi cũng không thể để cậu tốn kém..."
"Vậy... thêm một con thôi." Vẻ mặt hắn có vẻ khó xử nhưng lại không kìm được ý cười nơi khóe miệng.
Nói đến chuyện tốn kém, Ngu Thư Niên chợt nhớ đến tiền phòng, bèn nói: "À đúng rồi, tiền xe và tiền phòng hết bao nhiêu? Lát nữa tôi chuyển cho cậu."
Chủ đề đột ngột thay đổi, Bách Dịch Nhiên dời mắt đi, "Không cần đâu, đều là lớp đặt chung, không phải tôi trả tiền."
"Trường chỉ hỗ trợ một phần cho chuyến đi chơi này thôi, không hỗ trợ về mặt tài chính, nếu lớp đặt thì chắc là giáo viên hoặc là lớp trưởng ứng tiền trước." Ngu Thư Niên tuy không tham gia nhưng cũng không phải là không hiểu.
"Khách sạn dịp lễ Quốc Khánh, phòng đôi chắc cũng không rẻ đâu." Ngu Thư Niên đã từng tìm kiếm khách sạn này trên mạng, nhưng phòng đã được đặt hết, giá cả hiển thị đều là giá ảo.
"Ấy, đặt nhiều phòng nên cũng không đắt lắm... Tôi cũng không rõ, thầy giáo còn chưa bảo đóng tiền, đợi thầy nói bao nhiêu rồi tôi nói với cậu sau." Bách Dịch Nhiên ấp úng, rõ ràng là muốn lảng tránh chuyện này.
Thấy Ngu Thư Niên còn muốn hỏi thêm gì đó, Bách Dịch Nhiên vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại đeo trước ngực, "Tôi nghe điện thoại cái đã."
Vừa cầm chiếc điện thoại trong túi chống nước lên, nước biển theo góc túi chảy xuống tí tách bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Ngu Thư Niên nhìn thấy túi chống nước đang rỉ nước "từng giọt" "từng giọt".
Nước biển chảy xuống vai, Bách Dịch Nhiên cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
Hắn vội vàng kêu lên: "Trời ơi!"
Kéo mạnh mép túi đang được bịt kín, mút chặt đến mức xé toạc cả túi chống nước, cũng không thèm mở khóa kéo.
Bách Dịch Nhiên lấy điện thoại ra, nước đã ngấm vào gần hết.
Ngón tay vân vê chiếc điện thoại, trong mắt tràn đầy ghét bỏ, lắc lắc cho nước từ cổng sạc chảy ra.
"..."
Về nhà cho mày đánh giá một sao!!!
- --
Lúc ở dưới nước vẫn còn dùng tốt mà, có lẽ là do ở dưới nước.
Ảnh chụp cũng không phân biệt được là nước trong túi chống nước hay là nước biển.
Cũng không biết là nước đã vào từ lúc nào.
Tìm kiếm trên mạng mấy cách cứu điện thoại bị vào nước, nào là dùng gạo, nào là mở nắp ra, với tình trạng của bọn họ thì chắc là không áp dụng được rồi.
Cuối cùng chỉ có thể tìm một chiếc máy sấy tóc trong khách sạn, chĩa vào điện thoại sấy, xem như là còn nước là còn tát.
Lật mặt sau điện thoại, tiếng "ù ù" của máy sấy tóc cũng không át nổi tiếng thở dài của Bách Dịch Nhiên.
Thấy vậy, Ngu Thư Niên nói: "Nước chưa vào nhiều đâu, chắc chỉ dính chút ở ngoài thôi, không sao đâu, yên tâm đi, điện thoại của cậu vẫn còn cứu được."
Bách Dịch Nhiên nào phải lo lắng điện thoại có cứu được hay không, hắn đang lo lắng những bức ảnh trong điện thoại gặp chuyện.
Những bức ảnh chụp dưới nước hôm nay đều chưa tải lên đám mây.
"Tạm thời đừng bật máy, để lên cửa sổ phơi nắng một lát, chiều hãy mở." Ngu Thư Niên đưa điện thoại của mình cho hắn, "Có việc gì gấp thì cứ dùng điện thoại của tôi trước đi."
"Không có gì." Điện thoại tạm thời chưa bật lên được, Bách Dịch Nhiên cũng mặc kệ nó, "Lát nữa cậu còn xuống nước không? Tôi thấy trò chơi đệm hơi hình như đang xếp hàng, hay là chúng ta qua đó xem thử?"
"Không đi đâu." Ngu Thư Niên chỉnh lại vị trí điện thoại, xoay người nói: "Tối nay lớp cậu có tiệc lửa trại, bây giờ mà xếp hàng chơi trò khác thì không kịp đâu."
Xuống biển xong phải tắm nước ngọt một lần, nếu không cứ thế ngồi trên bãi biển, đợi nước biển khô trên người sẽ rất khó chịu.
"Cái truyền thống vừa nhàm chán vừa vô dụng này mà vẫn còn giữ à?" Bách Dịch Nhiên "chậc chậc" hai tiếng, lắc đầu ngán ngẩm.
Nghe nói là để tăng cường tính đoàn kết của lớp nên mới cố tình tổ chức.
Nghe thôi đã thấy chán rồi.
Bách Dịch Nhiên ngửa mặt nằm xuống chiếc giường êm ái, giang hai tay kéo chăn trùm kín người, lăn qua lăn lại một hồi, chiếc chăn được cuộn lại gọn gàng, hắn gối đầu lên gối, xoay người quay lưng về phía cửa sổ, "Haizz... đến lúc đó tính sau, ngủ đã."
Thấy vậy, Ngu Thư Niên thuận tay kéo rèm cửa lại.
Chuyện tiền phòng khách sạn, tiền xe khách, và những chi phí khác, Bách Dịch Nhiên không nói, cậu chỉ có thể đi hỏi người khác.
Trong lớp 7, người cậu quen ngoài Bách Dịch Nhiên ra thì chỉ có Phàn Thiên Vũ và Lỗ Luân Đạt.
Ngu Thư Niên dựa người vào đầu giường, trong căn phòng tối mờ, ánh sáng từ điện thoại le lói hắt ra.
[Đang online không? Hỏi cậu chút việc.]
Phàn Thiên Vũ bọn họ chắc là đã lặn biển xong rồi, chỉ là không biết giờ này cậu ta có đang ngủ không.
Không lâu sau khi tin nhắn được gửi đi, Phàn Thiên Vũ trả lời: [Có, chuyện gì vậy học sinh giỏi?]
Ngu Thư Niên: [Lần này đi chơi, tiền xe và tiền phòng được tính như nào?]
Phàn Thiên Vũ: [Hả? Anh Bách không nói với cậu à? Tiền xe là thầy thuê xe khách, sau đó mọi người chia đều. Tiền khách sạn cũng vậy, ở phòng nào thì người phòng đó đóng, ba người hoặc hai người chia đều.]
Gửi tin nhắn xong, Phàn Thiên Vũ bổ sung thêm một câu: [Không phải hôm qua đã nộp hết rồi sao? Sao tự nhiên học sinh giỏi lại hỏi chuyện này?]
... Nộp hết rồi?
Dưới ánh nắng yếu ớt, Ngu Thư Niên quay đầu nhìn sang bên cạnh, Bách Dịch Nhiên đã ngủ say.
Hình như cậu đã hiểu ra chuyện gì đó, chậm rãi gõ chữ: [Tôi hỏi cậu chuyện tiền phòng với tiền xe, đừng nói với Bách Dịch Nhiên.]
Phàn Thiên Vũ: [???]
Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đã là học sinh giỏi nói thì chắc chắn cậu ấy có lý do của mình.
...
Ngu Thư Niên không cảm thấy buồn ngủ chút nào, cậu dùng điện thoại để làm bài tập, vừa hay nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm lớp 7 gửi bảng điểm thi tháng vào nhóm lớp, bèn tra thử xem thứ hạng của Bách Dịch Nhiên.
Màn đêm buông xuống, trên bãi biển vẫn tấp nập người qua lại.
Bách Dịch Nhiên ôm gối ngủ ngon lành.
Ngu Thư Niên sợ hắn ngủ tiếp sẽ không ngủ được vào buổi tối, bèn ngồi xuống mép giường, khẽ lay lay hắn, "Bách Dịch Nhiên?"
"Bách Dịch Nhiên. Dậy thôi, xuống dưới kia tập hợp." Thấy hắn không chịu dậy, Ngu Thư Niên đưa tay chọc chọc vào má hắn, "Giáo viên đang giục trong nhóm kìa. Nói là có chuyện quan trọng muốn thông báo, bảo mọi người xuống sớm một chút."
Có lẽ là sợ có bạn học mải chơi không xem điện thoại, nên từ một tiếng trước giáo viên chủ nhiệm đã bắt đầu nhắn tin "@" tất cả thành viên trong nhóm.
Nửa tiếng trước khi tập hợp thì càng nhắn liên tục hơn.
"Ưm..." Bách Dịch Nhiên ngủ mơ màng, còn chưa mở mắt ra đã lầm bầm đáp, hất tay đang quậy phá trên mặt mình ra, giọng nói mơ hồ: "... Đại Bạch đừng quậy nữa."
Ngu Thư Niên bị hắn hất tay loạng choạng ngã về phía trước, còn chưa kịp ngồi vững đã cảm thấy lưng bị đè nặng.
Bách Dịch Nhiên rất khỏe, trực tiếp đè Ngu Thư Niên xuống dưới người, bàn tay đặt trên lưng cậu thuận thế di chuyển lên trên, vuốt ve sau gáy cậu như đang dỗ dành thú cưng, sau đó lại xoa xoa tóc cậu.
Ngu Thư Niên vùi mặt vào cổ hắn, chợt nghĩ đến con chó to xác mà nhà Bách Dịch Nhiên nuôi.
Có lẽ là đã quen bị nó nhào tới ôm rồi.
Cả người cậu đều đè lên người Bách Dịch Nhiên, hai tay chống hai bên người, cố gắng giúp hắn chia sẻ trọng lượng, nhưng mà cánh tay đang đặt ngang hông cậu giống như gọng kìm sắt, mặc cho cậu cố gắng ngồi dậy thế nào, tay Bách Dịch Nhiên vẫn không hề nhúc nhích.
Một lúc sau.
Hai người cứ giằng co như vậy.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ, sau tai, nhiệt độ trong phòng dường như đang âm thầm tăng lên.
Ý thức mơ màng dần dần trở nên tỉnh táo trong im lặng, cánh tay Bách Dịch Nhiên càng thêm cứng đờ.
Ngu Thư Niên đang do dự không biết làm cách nào để gỡ tay hắn ra, thì đột nhiên phát hiện... trong lồng ngực hai người đang áp sát vào nhau, nhịp tim đang dần dần tăng tốc.
Giống như mặt hồ yên ả bị ném một hòn đá lớn xuống, gợn sóng lăn tăn dần dần cuộn trào.
"Thình thịch"
"Thình thịch"
...
"Cậu... không sao chứ?" Không biết đã qua bao lâu, Bách Dịch Nhiên hốt hoảng tìm lại được giọng nói của mình, "Ngã có đau ở đâu không?"
Ngu Thư Niên cúi đầu, nhìn thấy vành tai hắn đỏ ửng như sắp nhỏ máu, cả vùng da từ cổ trở xuống cũng đỏ bừng.
"Không sao." Đầu ngón tay Ngu Thư Niên khẽ co lại, tiếng tim đập như đang gõ vào màng nhĩ.
Căn phòng cách âm cực tốt càng thêm yên tĩnh, cũng khiến tiếng tim đập càng thêm rõ ràng.
"Không sao là tốt rồi, tôi còn tưởng là Đại Bạch chứ." Bách Dịch Nhiên giả vờ bình tĩnh, nhưng vừa nói ra đã xấu hổ đến mức đỏ mặt, "Lần trước cậu đến nhà tôi cũng thấy rồi đấy, con chó đó thích lăn lộn trong vũng bùn lắm..."
Bầu không khí khó tả đang lan tràn trong im lặng.
Bách Dịch Nhiên cười gượng hai tiếng, định nói gì đó để xua tan bầu không khí ngượng ngùng, nhất thời quên mất hành động của mình.
"Cốc, cốc, cốc—"
Tiếng chuông cửa trong trẻo vang lên phá vỡ bầu không khí ngưng trệ trong phòng.
Giọng nói của Phàn Thiên Vũ vang lên từ chuông cửa: "Anh Bách! Học sinh giỏi! Giáo viên giục xuống tập hợp rồi, hai người còn chưa dậy à?"
Rất nhiều bạn học chơi mệt nên đã về phòng ngủ bù, Phàn Thiên Vũ bọn họ xuống dưới thấy thiếu người, lại bị giáo viên sai lên từng phòng gọi.
Nghe vậy, Ngu Thư Niên chống tay xuống giường, cố gắng ngồi dậy, bàn tay đang đặt trên eo cậu khựng lại.
Phản ứng của Bách Dịch Nhiên chậm nửa nhịp, vội vàng buông tay ra.
Lúc Ngu Thư Niên đứng dậy đi mở cửa, Bách Dịch Nhiên nhìn bàn tay mình, lắc lắc trong không khí như thể hiện sự bối rối, sau đó cuộn chăn trùm kín đầu, cả người như muốn chui xuống gầm giường ngủ tiếp cho xong.
——A!
Bách Dịch Nhiên trống rỗng, hồn vía lên mây.
Muôn vàn suy nghĩ và cảm xúc hỗn tạp đan xen trong lòng, hắn chỉ hận không thể đấm cho cái chăn một phát.
Tất cả là tại Đại Bạch!!!
Sau khi bình tĩnh lại một chút, nhịp tim Bách Dịch Nhiên vẫn chưa thể trở lại bình thường, hắn bất đắc dĩ phải vén chăn lên, chạy vội vào phòng tắm.
Lúc đóng cửa còn cố tình nhẹ tay, chỉ phát ra tiếng "cạch" khe khẽ.
Tiếng nước chảy vang lên từ trong phòng tắm.
"Vẫn chưa dậy à?" Phàn Thiên Vũ nhìn vào trong phòng tối om, "Vậy tôi đi gọi người khác trước đây."
Lúc xoay người, mượn ánh đèn hành lang, Phàn Thiên Vũ sững người: "Học sinh giỏi, mặt cậu sao thế?"
"Hả?" Ngu Thư Niên theo bản năng đưa tay lên, mu bàn tay áp vào má, cảm nhận được hơi nóng từ đó truyền đến, cậu khẽ ho một tiếng, giọng điệu như thường lệ: "Vừa nãy ngủ quên không bật điều hòa, nóng quá."
Phàn Thiên Vũ gật gật đầu, "Đúng thật, thời tiết ở đây mùa thu mà nóng như mùa hè ở những thành phố khác, vừa nãy tôi bật điều hòa 26 độ mà còn bị nóng tỉnh."
"Vậy tôi đi nhé, giáo viên gửi địa điểm đốt lửa trại vào nhóm rồi đấy, đến lúc đó hai người cứ nhìn theo mấy công trình hoặc biển báo xung quanh là tìm được." Phàn Thiên Vũ còn mấy tầng nữa chưa đi, vẫn còn rất nhiều bạn học chưa gọi.
Sau khi Phàn Thiên Vũ rời đi.
Ngu Thư Niên đóng cửa lại, quay về thay quần áo.
Buổi tối ở biển không có nắng, chắc chắn là không mặc áo chống nắng được, cũng không định xuống biển nữa nên Ngu Thư Niên không mặc quần bơi, thay một bộ đồ bình thường.
Bách Dịch Nhiên từ phòng tắm bước ra, sắc mặt đã trở lại bình thường, thậm chí còn hơi lạnh lùng, nếu không phải màu da ở cổ đã tố cáo sự lúng túng của hắn thì trông hắn rất điềm tĩnh.
Ngu Thư Niên đưa cho hắn một ly nước chanh, "Đi thôi, giáo viên đang đợi ở dưới kia rồi."
"Sao lại sớm thế?" Bách Dịch Nhiên vừa nhìn đồng hồ, rõ ràng là còn mười mấy phút nữa mới đến giờ tập hợp.
"Giáo viên nói có chuyện muốn thông báo." Ngu Thư Niên đưa tay lên, đầu ngón tay vừa chạm vào ly nước chanh lạnh như muốn xua đi hơi nóng trên tai, cậu khẽ nhếch mép, "Điểm thi tháng này có rồi."
Ngu Thư Niên nhìn mái tóc ướt sũng của hắn, cố ý trêu chọc: "Cậu đoán xem lần này cậu thi được hạng mấy?"
Bách Dịch Nhiên do dự, tuy rằng trong lòng cũng nắm chắc bài thi mình làm, nhưng chưa nhìn thấy điểm thì cũng không dám chắc chắn, ngập ngừng nói: "Hạng 10?"
Hạng 10, cũng đã là tiến bộ hơn so với trước rồi.
Có thể là chưa phải là tiến bộ vượt bậc, nhưng hắn cảm thấy, ít nhất cũng phải đạt được thành tích này mới không phụ lòng giúp đỡ của Ngu Thư Niên.
Nhưng mà, Ngu Thư Niên lại lắc đầu.
Bách Dịch Nhiên há miệng, vẻ mặt khó tin: "Chẳng lẽ tôi..."
"Cậu đứng nhất." Ngu Thư Niên mỉm cười, đá mắt tràn đầy dịu dàng, "Bảng xếp hạng toàn khối còn chưa có, nhưng mà trong lớp, tổng điểm của cậu đứng nhất đấy."