Bài Thơ Ngọt Ngào Viết Trao Em

Chương 50: Rao giải



Làm bài tập trong lúc xem hội thao, viết mỏi tay thì ngẩng đầu lên xem thi đấu, xem mệt rồi thì lại cúi đầu giải vài bài tập cho khuây khỏa.

Cũng là một cách để thư giãn.

Bách Dịch Nhiên không phải là không muốn học, muốn vào lớp 1, cách hiệu quả nhất là luyện đề, chiến thuật "biển bài tập" là cách an toàn nhất, hơn nữa những bài này không phải là bài tập sao chép tùy tiện trong sách bài tập, mà là do Ngu Thư Niên chuẩn bị riêng cho hắn.

Bách Dịch Nhiên tự nhiên sẽ làm bài nghiêm túc, chỉ là bây giờ...

Hắn lật ngửa bàn tay đang đặt trên tay vịn, nắm lấy những ngón tay hơi lạnh của Ngu Thư Niên.

Làm bài tập vẫn nên từ từ thì hơn.

Môn thi đấu buổi sáng hôm nay là nhảy dây, ngoài 500 mét và chạy tiếp sức ra thì các môn chạy khác đều đã hoàn thành vào hôm qua.

Ngày cuối cùng của hội thao không nghỉ trưa, chỉ còn lại vài môn, chiều nay khoảng 2, 3 giờ là có thể bế mạc, không cần phải nghỉ trưa hai tiếng rồi chiều nay lại tiếp tục lễ bế mạc.

Âm thanh từ loa phát thanh vẫn tệ như mọi khi, gần như phải vất vả lắm mới phân biệt được câu nào là lời của phát thanh viên.

Bách Dịch Nhiên làm xong bài tập, Ngu Thư Niên lấy bài làm của hắn qua chấm điểm trực tiếp.

Ngồi lâu quá nên cử động một chút cũng muốn duỗi lưng, thư giãn gân cốt.

Nhưng Bách Dịch Nhiên vừa định cử động, tay vừa giơ lên đã vội vàng rụt lại, cẩn thận sợ làm phiền người đang chấm điểm.

Thấy Ngu Thư Niên không có phản ứng gì, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lại không tự chủ được mà dựa sát vào Ngu Thư Niên.

Rõ ràng là ngồi cạnh nhau, giữa hai người ngoài tay vịn ra thì không còn gì khác, nhưng hắn vẫn luôn muốn dựa sát vào cậu hơn nữa.

"Há miệng."

Một lệnh một động tác, Bách Dịch Nhiên vừa mới hoàn hồn, viên kẹo trong miệng đã tan ra, tỏa ra hương vị đào nồng nàn.

"Làm tốt lắm, trình tự rất chi tiết, nắm vững dạng bài này rồi thì có thể áp dụng linh hoạt vào ba, bốn dạng bài cùng loại." Ngu Thư Niên trả lại bài làm đạt điểm tuyệt đối cho hắn, "Phạm vi kiến thức của kỳ thi phân lớp rộng hơn nhiều so với thi tháng, môn Ngữ văn và Tiếng Anh phải học thuộc nhiều thứ hơn."

"Tiếng Anh của cậu thì tôi không phải lo, Ngữ văn thì nên bỏ thêm thời gian ra học đi."

"Không vấn đề gì, cậu yên tâm." Bách Dịch Nhiên cam đoan: "Những bài văn trong sách yêu cầu học thuộc lòng, tôi đều đã học thuộc hết rồi."

Ngu Thư Niên mỉm cười, nói: "Cũng không cần phải vội vàng như vậy, sắp xếp thời gian hợp lý, dành một phần thời gian cho giai đoạn sau kỳ thi phân lớp, tôi sẽ tổng hợp cho cậu vài bài văn để học trước. Tôi nghĩ những bài này có khả năng cao sẽ xuất hiện trong kỳ thi phân lớp lần này."

Bách Dịch Nhiên: "Được."

Hội thao trên sân vận động diễn ra sôi nổi, môn nhảy dây và chạy 500 mét đồng thời bắt đầu.

Các bạn học hò hét cổ vũ cho môn nhảy dây xong rồi lại đến môn chạy 500 mét, mỗi môn thi đấu đều có người cổ vũ.

Cho đến chiều, vẫn còn học sinh hăng say vẫy cờ trên sân.

Sau khi tất cả các môn thi đấu kết thúc, trên sân vận động vẫn rất náo nhiệt, không ít bạn học tụ tập lại với nhau, tranh thủ chụp ảnh kỷ niệm.

"Mời ba bạn học đạt giải Nhất, Nhì, Ba môn ném tạ lên sân khấu, mời ba bạn học..."

Loa phát thanh vang lên.

Buổi lễ trao giải bắt đầu.

So với việc trao giải, mọi người đều bận rộn chụp ảnh, chẳng mấy ai để ý đến việc trao giải.

Chỉ có các giáo viên chủ nhiệm là cầm điện thoại đứng chờ bên cạnh, làm tròn nhiệm vụ.

Học sinh lớp mình nhận giải cũng là vinh dự của lớp, chụp ảnh lại, làm thành bức tường vinh danh treo trong lớp, cũng coi như là một nét đặc sắc trong lớp học.

Sau môn ném tạ là đến môn chạy 1000 mét.

Ngu Thư Niên đặt cuốn sách xuống, cùng Bách Dịch Nhiên đứng dậy.

Đứng dưới sân khấu, Ngu Thư Niên mở camera điện thoại, "Cậu lên trước đi, tôi đợi cậu dưới này." Cậu lắc lắc điện thoại, "Lát nữa nhớ nhìn vào ống kính nhé."

"Ừm."

Xung quanh ồn ào quá, cho dù đứng dưới sân khấu cũng khó nghe rõ người trên kia đang nói gì.

Họ không dùng micro, giọng nói trầm ấm trong môi trường ồn ào này càng khó nghe hơn.

Nhưng có thể nhìn thấy thầy hiệu trưởng đang đeo huy chương lên cổ Bách Dịch Nhiên.

Các bạn học nhận giải đứng thành một hàng, người giành giải nhất đứng ở giữa.

Ngu Thư Niên lấy nét, hướng ống kính về phía người đứng ở vị trí trung tâm.

Phía sau còn có các bạn học khác đang chờ nhận giải.

Dành cho họ một khoảng thời gian để chụp ảnh chung, loa phát thanh vang lên, "Mời ba bạn học đạt giải Nhất, Nhì, Ba môn nhảy xa lên sân khấu..."

"Mời ba bạn học đạt giải Nhất, Nhì, Ba môn chạy 500 mét chuẩn bị."

...

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Ngu Thư Niên đã chụp được rất nhiều ảnh, lúc Bách Dịch Nhiên bước xuống, cậu tranh thủ bấm máy vài lần.

Chụp lại khoảnh khắc hắn bước xuống cầu thang.

Có vài tấm ảnh bị mờ, nhưng cứ chụp liên tục như vậy cũng có thể chụp được không ít ảnh rõ nét.

"Tặng cậu, giải nhất của tôi." Ngừng một chút, hắn bổ sung: "Huy chương."

Chiếc huy chương vàng nặng trĩu, trên đó còn khắc hình người đang chạy, nhìn chung cũng khá tinh xảo.

Chỉ là dù nhà trường có hào phóng đến đâu cũng không thể nào dùng huy chương vàng thật để trao giải trong hội thao, tất cả huy chương vàng đều chỉ được mạ một lớp vàng bên ngoài.

Huy chương vàng vừa mới nhận được, còn chưa kịp ấm tay đã tặng cho người ta.

Ngu Thư Niên cầm huy chương vàng trong tay, cười nói: "Cậu tặng huy chương vàng dễ dàng như vậy sao?"

"Sao lại có thể nói là tặng dễ dàng được chứ." Bách Dịch Nhiên nghiêm túc giải thích, "Chiếc huy chương vàng này có ý nghĩa đặc biệt."

Ngu Thư Niên nghe vậy, nói: "Vậy cậu càng nên giữ lại chứ?"

"Tôi giữ lại... nó chỉ là một chiếc huy chương bình thường, giống như những chiếc huy chương khác ở nhà tôi."

Bách Dịch Nhiên nói: "Lên lấy đồ đi, tôi thấy trời sắp mưa rồi, chúng ta về nhà thôi."

Lúc đi ra đều không mang theo ô, dự báo thời tiết chỉ nói hôm nay trời âm u, không nói là sẽ mưa, nhưng nhìn trời càng lúc càng âm u, cảm giác như sắp mưa đến nơi rồi.

Ngu Thư Niên cất điện thoại, để huy chương vàng treo lủng lẳng trước ngực, "Ừm, tôi về nhà sẽ tổng hợp bài văn cần học thuộc gửi cho cậu."

Bách Dịch Nhiên gật đầu, "Cậu cứ giao nhiều bài vào, tôi có nhiều thời gian mà."

Ngu Thư Niên sửa lại lời nói của hắn, "Không còn nhiều thời gian đâu, chưa đến một tháng nữa là thi phân lớp rồi."

"Hả--?" Kỳ thi tháng vừa mới kết thúc chưa lâu, khi nhắc đến kỳ thi tiếp theo, Bách Dịch Nhiên luôn cảm thấy còn rất nhiều thời gian để chuẩn bị.

Nghe Ngu Thư Niên nói vậy, hắn cẩn thận tính toán ngày tháng, quả thực là như vậy.

Hắn không khỏi thốt lên: "Thời gian trôi nhanh quá."

Lúc không học bài thì không cảm thấy khoảng cách giữa các kỳ thi ngắn như vậy.

Bắt đầu nỗ lực học tập, muốn nâng cao thành tích mới phát hiện ra, kỳ thi này vừa kết thúc thì kỳ thi tiếp theo đã đến.

Sau kỳ thi phân lớp chưa đầy hai tháng đã đến kỳ thi giữa kỳ, sau kỳ nghỉ đông lại là một kỳ thi phân lớp nữa, chưa kể đến trong khoảng thời gian đó còn có kỳ thi tháng.

Quan trọng nhất là, sau kỳ thi phân lớp cuối cùng là giai đoạn nước rút cho kỳ thi đại học, tính ra hai học kỳ này, hình như kỳ thi nào cũng có.

Nghe nói ban đầu nhà trường định tổ chức thi hàng tuần vào thời gian cố định, nhưng do sau đó học sinh phàn nàn quá nhiều nên đã hủy bỏ ý tưởng này.

Thật ra, Bách Dịch Nhiên là học sinh chuyên thể dục, cũng không cần phải quá chú trọng vào thành tích, nhưng ai bảo hắn lại muốn vào lớp 1 chứ.

Học tập là cách duy nhất.

- --

Trong sự chăm chỉ, cần cù, miệt mài ngày đêm của Bách Dịch Nhiên, năm học lớp 11 sắp kết thúc.

Kỳ thi phân lớp căng thẳng cũng đã đến như dự kiến.

"Đừng lo lắng, cứ phát huy bình thường, những bài này cậu đều đã làm rất nhiều lần rồi, đối với cậu mà nói thì rất dễ, không có khó khăn gì cả." Kỳ thi phân lớp lần này, Ngu Thư Niên được phân công vào phòng thi ngay cạnh phòng thi của Bách Dịch Nhiên.

Tuy rằng không cùng một phòng thi, nhưng hai người cũng khá gần nhau.

Trước khi bắt đầu bài thi, Ngu Thư Niên dựa vào bàn của Bách Dịch Nhiên, nhẹ giọng an ủi.

Cậu tin tưởng rằng Bách Dịch Nhiên có thể kiểm soát tốt tâm lý của mình, nhưng cậu vẫn sẽ động viên hắn đúng lúc.

Giáo viên giám thị bước vào, liếc nhìn học sinh trong lớp, đứng trên bục giảng, xé niêm phong của đề thi trước mặt tất cả mọi người, "Tất cả quay trở về chỗ ngồi, bài thi sắp bắt đầu."

Ngu Thư Niên vỗ tay hắn, "Cố gắng hết sức là được."

Hắn muốn thể hiện rằng mình không căng thẳng, nhưng bài thi này quan trọng hơn bài thi tháng rất nhiều, độ khó cũng cao hơn rất nhiều, gần như có thể nói là quyết định hắn có cơ hội vào lớp 1 hay không, nói là không căng thẳng thì là giả dối.

Bách Dịch Nhiên mím môi, đáp: "Ừ."

Đối với Bách Dịch Nhiên năm lớp 10 thì kỳ thi là thứ không quan trọng.

Điểm cao hay thấp cũng không sao, cũng không phải lo lắng điểm thấp sẽ bị bố mẹ mắng, không có áp lực, thi cử cũng tự nhiên.

Khi đã có mục tiêu, quá trình phấn đấu vì nó, cuối cùng cũng đến lúc kiểm tra kết quả.

"Tự mình làm bài của mình, đây không phải là lần đầu tiên các em đi thi, nên làm gì, không nên làm gì thì tôi không cần phải nói nhiều." Giáo viên chia đề thi thành nhiều phần, đưa cho người đầu tiên của mỗi hàng, "Truyền ra sau, đừng tranh thủ thì thầm to nhỏ với nhau."

"Bài thi lần này kiểm tra rất nghiêm ngặt, camera giám sát hoạt động 24/24, không có góc chết. Bên kia camera có giáo viên chuyên trách giám sát, thầy hiệu trưởng cũng thỉnh thoảng đi tuần tra. Nếu bị bắt quả tang gian lận sẽ bị đuổi học ngay lập tức. Các em đều là học sinh lớp 11 rồi, sắp lên lớp 12, không cần phải tự hủy hoại tương lai của mình vào lúc này."

Bách Dịch Nhiên nhận được đề, việc đầu tiên là lật ra phía sau xem các câu hỏi phần tự luận.

Sáng nay lúc dậy, hắn đã ôn lại tất cả các bài tập đã làm trong thời gian qua.

Chỉ là xem qua, không cố ý ghi nhớ.

Sau khi xem xong tất cả các câu hỏi phần tự luận, Bách Dịch Nhiên như trút được gánh nặng.

Ổn rồi.

Lật đề thi lại.

Bách Dịch Nhiên viết tên xong liền bắt đầu làm bài.

So với phần tự luận thì phần trắc nghiệm phía trước rất dễ.

Không biết làm thì cứ chọn đại, dù sao cũng có 1/4 khả năng đúng.

Hơn nữa, đây đều là những bài mà Bách Dịch Nhiên biết làm, tính đến giữa bài là có thể chọn ra đáp án đúng.

Lúc làm bài, Bách Dịch Nhiên có chút hiểu ra tại sao học sinh giỏi làm bài nhanh như vậy.

Bởi vì họ không cần phải viết ra quá trình làm bài rườm rà, có thể chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết đáp án.

Kết thúc bài thi.

Bách Dịch Nhiên không ngồi nghỉ, hắn kiểm tra bài làm đến phút cuối cùng mới chịu đặt bút xuống, tờ giấy nháp được phát xuống đều được viết kín các phép tính.

So với việc ngủ gục ngay sau khi thi xong như trước đây, bài thi lần này có thể nói là vô cùng "trọn vẹn".

Giáo viên giám thị bước xuống bục giảng, nói: "Đề thi và phiếu trả lời để ở góc bàn, không được động vào, đợi giáo viên thu bài xong mới được rời đi."

Phàn Thiên Vũ vừa kịp hoàn thành phiếu trả lời, sau khi giáo viên thu bài, cậu ta không nhịn được quay sang trêu chọc Bách Dịch Nhiên: "Sao em cảm thấy đề thi phân lớp lần này dễ hơn thì phải? Hay là em thông minh hơn rồi? Rất nhiều câu em đều biết làm đó."

Cậu ta chắp hai tay lại, "Ước nguyện lần trước của em coi như là đã thành hiện thực rồi nhỉ? Trước khi thi cầu nguyện với học sinh giỏi thật sự có hiệu quả!"

"Anh Bách, anh làm bài thế nào?" Phàn Thiên Vũ hạ thấp giọng, "Anh nghĩ lần này anh đứng thứ mấy trong lớp? Có thể giữ vững ngôi vương của anh không?"

Bách Dịch Nhiên suy nghĩ một chút, "Sau khi thi xong thì tao sẽ không còn ở trong lớp này nữa."

Phàn Thiên Vũ: "???"

Cái gì? Cái gì?

Cậu ta khó tin hỏi: "Không lẽ anh thật sự thi đỗ vào lớp 1 sao?!"

Giọng nói của cậu ta đã thay đổi, Bách Dịch Nhiên liếc nhìn cậu ta, "Chuyện này rất bình thường mà."

Có người đang đợi tao ở lớp 1.

Tao tất nhiên phải đến đó