Ngu Thư Niên vẫn cầm điện thoại gọi video cho Bách Dịch Nhiên.
Từ khi nghỉ lễ đến giờ, tần suất gọi video nói chuyện của Ngu Thư Niên và Bách Dịch Nhiên rất cao.
Ngu Thư Niên có thói quen ở nhà, không hay ra ngoài, tranh thủ lúc làm bài tập gọi video cho Bách Dịch Nhiên cũng không ảnh hưởng gì.
Còn Bách Dịch Nhiên, sau khi về nhà cũng ru rú trong phòng, không ra ngoài, lúc nào cũng nghĩ đến Ngu Thư Niên đang làm gì, giờ này gọi video cho cậu ấy liệu có ảnh hưởng đến cậu ấy không.
Lúc đầu gọi video, Đơn Tĩnh còn muốn quan sát tình hình, nhưng sau này, tần suất gọi video càng ngày càng nhiều, Đơn Tĩnh cũng bỏ cuộc.
Không nhìn thấy, hoàn toàn không cho bà xem.
Hai người ở riêng trong phòng ngủ của mình, nói chuyện đến nửa đêm.
Bài tập được giao hôm nọ vẫn còn để trên bàn.
Ngu Thư Niên đứng dậy, kéo rèm cửa lại, hỏi: "Bộ đề tôi giao cho cậu làm xong chưa?"
Trước khi nghỉ lễ, Ngu Thư Niên đã chuẩn bị một bộ đề, tổng hợp các bài thi phân lớp của trường qua các năm, để Bách Dịch Nhiên làm quen với cách ra đề của giáo viên.
"Viết xong rồi, không gặp vấn đề gì cả." Bách Dịch Nhiên làm bài khá thuận lợi, "Khai giảng tôi mang đến cho cậu xem."
Ngu Thư Niên nói: "Khai giảng sẽ không kịp đâu, lát nữa cậu chụp ảnh gửi cho tôi đi."
Khai giảng là lên lớp 12 rồi, thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề.
Kỳ thi phân lớp sau khai giảng cũng không cho họ thời gian ôn tập ở trường, chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ lễ để hoàn thành.
"Được."
Trước đây, thành tích của Bách Dịch Nhiên rất kém, có nhiều lỗ hổng kiến thức, trong quá trình học tập, Ngu Thư Niên sẽ dạy bổ sung những phần còn thiếu, dạy theo nhu cầu, nâng cao thành tích, bù đắp những thiếu sót là chuyện rất dễ dàng.
Nhưng theo sự tiến bộ về thành tích, nếu muốn nâng cao thành tích lên nữa thì rất khó khăn.
Chưa kể đến những bạn học luôn giữ vững vị trí dẫn đầu trong lớp 1, thành tích của họ là bất khả xâm phạm.
Khả năng duy nhất là tìm kiếm cơ hội từ sự thay đổi của những người đứng sau.
Bách Dịch Nhiên càng cảm thấy áp lực lớn.
"Sao lại thở dài thế?" Ngu Thư Niên dùng ngón tay gõ nhẹ vào màn hình điện thoại, "Tâm trạng không tốt à?"
"Tôi sợ kỳ thi phân lớp lần sau..." Còn sợ điều gì thì Bách Dịch Nhiên không nói rõ, hắn chỉ biến nó thành một tiếng thở dài, đau đầu.
Nghe vậy, Ngu Thư Niên an ủi: "Không cần phải lo lắng về chuyện đó, thực ra, chỉ cần cậu có thể giữ vững thành tích hiện tại, không cần phải nâng cao thì cũng có thể vào lớp 1 rồi."
Bách Dịch Nhiên lật người, vùi mặt vào gối, "Ừm."
"Tôi không có trêu cậu đâu, tôi nói thật đấy."
"Hả?" Bách Dịch Nhiên ngẩng đầu lên khỏi gối, "Sao lại nói vậy?"
"Được tuyển thẳng" Ngu Thư Niên đang xem tin nhắn của giáo viên trong nhóm chat lớp 1, "Những bạn được tuyển thẳng hoặc là đi học nâng cao, tham gia lớp thực hành của giáo sư. Hoặc là ở nhà nghỉ ngơi, cũng có người đặt vé đi du lịch nước ngoài..."
Mỗi người đều có sự sắp xếp khác nhau.
Giáo viên chủ nhiệm đã đăng thông báo trong nhóm chat và nhắn tin riêng cho từng người, tổng hợp danh sách rồi.
Vì vậy...
Ngu Thư Niên dựa vào ký ức về bảng điểm kỳ thi phân lớp lần trước trong đầu, Bách Dịch Nhiên không cần phải tiến bộ vượt bậc, "Cậu chỉ cần không thụt lùi thì sẽ có cơ hội."
Nghe cậu nói vậy, Bách Dịch Nhiên cũng nhớ ra phần mà mình đã bỏ qua.
Đúng rồi.
Những học sinh giỏi được tluyển thẳng chắc chắn sẽ có việc quan trọng hơn là ngồi học trong lớp.
"Vậy cậu thì sao?" Bách Dịch Nhiên ngay lập tức phản ứng kịp.
"Tôi không được tuyển thẳng, sẽ tham gia kỳ thi đại học bình thường."
Bách Dịch Nhiên vỗ vào gối, "Cái gì? Mấy trường đại học kia kém nhìn thế, sao lại..."
Ngu Thư Niên giải thích: "Không phải, là tôi từ chối được tuyển thẳng."
"Ồ..." Bách Dịch Nhiên lại nằm gục xuống, lẩm bẩm: "Tôi biết ngay mà, với thành tích của cậu thì chắc chắn các trường đại học danh tiếng đều tranh nhau giành giật."
Những trường đại học không tranh giành Ngu Thư Niên đều là những trường kém nhìn!
Bách Dịch Nhiên nằm trong phòng một lúc, không biết từ lúc nào trời đã khuya, dưới lầu cũng không còn tiếng động nào, đèn cũng không bật, chỉ có dải đèn dán dưới chân tường, khi phát hiện có người đi qua sẽ tự động sáng lên.
Tuy rằng biệt thự rất lớn, các phòng cũng cách nhau khá xa, tiếng đóng cửa bình thường cũng không ảnh hưởng đến người khác, nhưng Bách Dịch Nhiên vẫn rón rén, cẩn thận.
"Cậu đang làm gì thế?" Bên kia không bật đèn, tối om, Ngu Thư Niên thậm chí còn không nhìn thấy mặt Bách Dịch Nhiên, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt.
"Bưng đồ."
Bách Dịch Nhiên đặt điện thoại vào túi áo, chuyển camera về phía chiếc thùng trước mặt, giải phóng hai tay để bưng thùng ra ngoài.
Ngu Thư Niên ngáp một cái.
"Cậu buồn ngủ à?" Bách Dịch Nhiên vẫn không quên chú ý đến Ngu Thư Niên trong lúc bận rộn, "Mới hơn 11 giờ, sao lại buồn ngủ sớm vậy?"
Mới... hơn 11 giờ.
Ngu Thư Niên nhắm mắt lại, nằm xuống giường, kéo chăn lên cằm, cọ cọ, ồm ồm nói: "10 giờ đi ngủ cũng đã là muộn rồi."
"Cố lên chút nữa đi, tôi chưa xong việc, ở bên tôi một lát nữa đi." Bách Dịch Nhiên bưng thùng đồ đi ra ngoài, "Cậu nỡ bỏ tôi ở lại làm việc một mình sao?"
Ngu Thư Niên nằm nghiêng, nửa khuôn mặt vùi vào gối, nghe vậy, cậu cười khẽ một tiếng, "Nỡ."
Nhưng tay cậu vẫn cầm điện thoại, không ấn nút tắt máy.
Nghe tiếng than thở ở đầu dây bên kia, nụ cười trên mặt Ngu Thư Niên càng rạng rỡ, "Cậu đang bận gì thế?"
Bách Dịch Nhiên bán cái, "Lát nữa tôi sẽ nói cho cậu biết."
Hình như hắn đã mang thứ gì đó ra ngoài nhà, ánh sáng rõ hơn so với lúc ở trong nhà rất nhiều.
Có thể nhìn thấy hình dáng, nhưng không thể nhận ra chi tiết.
Bách Dịch Nhiên chạy đi chạy lại hai lượt, cuối cùng cũng hoàn thành.
Hắn xoay người, dựa vào chiếc thùng, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"58 phút, 11 giờ 58 phút."
"Ừm." Không còn thời gian để nghỉ ngơi, Bách Dịch Nhiên sắp xếp đồ đạc ngay ngắn, dùng bật lửa châm ngòi, sau đó xoay người chạy đi.
Ngu Thư Niên ở đầu dây bên kia: "?"
Tiếng "xèo xèo" nghe không giống tiếng nhiễu của điện thoại, mà giống như tiếng của thứ gì đó đang cháy.
Bách Dịch Nhiên đã cầm điện thoại lên, hướng về phía ánh lửa leo lắt phía xa.
Có lẽ vì quá buồn ngủ nên Ngu Thư Niên nhất thời không nghĩ ra đó là thứ gì.
Chỉ nghe thấy giọng nói của Bách Dịch Nhiên ở đầu dây bên kia bắt đầu đếm ngược:
"5, 4, 3, 2, 1! - Chúc mừng năm mới!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"
...
Theo lời nói của Bách Dịch Nhiên vừa dứt, những bông pháo hoa cháy rực bay vút lên bầu trời tối đen, nở tung trên không trung, những bông pháo hoa lộng lẫy, rực rỡ như cơn mưa vàng cuốn theo ánh sáng trắng bạc.
Màu sắc còn sót lại pha chút hồng, nhẹ nhàng tan biến, tiếp theo là những bông pháo hoa bên cạnh lần lượt nở tung.
Nhuộm đỏ cả bầu trời, sáng rực như ban ngày.
Tuy rằng ở rất xa, nhưng dường như ánh sáng của pháo hoa cũng chiếu lên khuôn mặt cậu.
Ngu Thư Niên cũng nhẹ giọng nói: "Chúc mừng năm mới."
Bách Dịch Nhiên cong môi, giơ cao điện thoại, camera hướng về phía pháo hoa, nhưng người mà hắn đang nhìn lại là người trong ô cửa sổ nhỏ được phóng to trên màn hình điện thoại, "Đẹp không?"
"Đẹp."
Hóa ra Bách Dịch Nhiên năn nỉ cậu đừng đi ngủ là vì muốn cho cậu xem pháo hoa.
Câu chúc mừng năm mới đầu tiên sau 0 giờ.
Nhanh hơn, đúng giờ hơn so với tin nhắn gửi hàng loạt trong danh sách bạn bè.
Pháo hoa vẫn chưa dừng, không biết hắn đã châm bao nhiêu quả, trên trời đầy những bông pháo hoa lấp lánh, muôn hình muôn vẻ.
Tiếng "ầm ầm" cũng kéo dài mãi không dứt.
- --
Không lâu sau Tết, kỳ nghỉ đông của các học sinh lớp 12 cũng sắp kết thúc.
Giáo viên liên tục xuất hiện trong nhóm chat, ngày nào cũng @ toàn thể thành viên ba lần.
Thông báo về kỳ thi phân lớp và thời gian đi học cũng được cập nhật liên tục.
Bách Dịch Nhiên vẫn còn ở trong nhóm chat của lớp 7, còn nhóm chat của lớp 2 thì hắn không thèm nhìn.
Thông tin mà giáo viên đăng trong hai nhóm cũng na ná như nhau, xem cái nào cũng được.
Sau Tết, Bách Cẩm Ngôn và Kiều Hoài Dao đều bận rộn công việc, Bách Dịch Nhiên một mình sống trong căn biệt thự rộng lớn, hét to một tiếng cũng có thể nghe thấy tiếng vang, trống trải và buồn tẻ.
Sau một ngày chịu đựng, cuối cùng Bách Dịch Nhiên cũng kéo vali trở về nhà của mình.
Lúc này, ký túc xá học sinh vẫn chưa mở cửa, nhưng nếu học sinh đến sớm mà không tìm được chỗ nghỉ ngơi thì có thể xin phép giáo viên, nhờ cô quản lý ký túc xá mở cửa.
Nhưng điện nước chưa được cung cấp, những thứ này đều phải tự mình giải quyết.
Bách Dịch Nhiên lười phiền phức như vậy.
Cuối tuần, Ngu Thư Niên đi nghe một buổi thuyết trình, lúc tan học buổi trưa, cậu chú ý đến chiếc xe máy điện đang đỗ bên đường.
Không biết có phải là do kiểu dáng của loại xe này đều na ná nhau hay không, Ngu Thư Niên nhìn thấy lại cảm thấy quen mắt.
"Nhìn gì thế? Trời lạnh thế này mà còn đứng đây à?" Bách Dịch Nhiên mua đồ xong quay trở lại, thấy cậu đang đứng trên bậc thang, hắn liền chạy đến, kéo cậu đi, "Lên xe đi."
Ngu Thư Niên còn chưa kịp phản ứng thì trong tay đã được nhét một cốc oden nóng hổi.
"Sao cậu lại ở..." Không đúng, không nên hỏi như vậy, Ngu Thư Niên đổi lời nói: "Cậu về từ lúc nào vậy?"
"Hôm nay, vừa mới về đến nhà, cũng không có việc gì làm, nghe nói cậu đến đây nghe thuyết trình, tôi xem trên bản đồ thấy chỗ này khá xa, chắc là khó bắt xe, nên đến đón cậu."
Ngu Thư Niên đội mũ bảo hiểm, "Không phải còn hơn một tuần nữa mới khai giảng sao? Sao lại về sớm vậy?"
"Anh trai và chị dâu của tôi đều đi làm rồi, ở nhà chỉ còn mỗi mình tôi, nói chuyện cũng nghe thấy tiếng vang, nên tôi về sớm."
Về sớm còn có thể rủ Ngu Thư Niên đi chơi.
Vui hơn ở nhà một mình nhiều.
Bách Dịch Nhiên hỏi: "Về nhà luôn hay là đi dạo một vòng?"
"Cậu muốn đi đâu?"
Bách Dịch Nhiên suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng có đáp án: Hắn cũng không biết.
Trong đầu hắn chỉ nghĩ đến việc đến đón cậu, nào có sắp xếp lịch trình gì đâu.
"Thôi, về nhà trước đã."
Trời lạnh thế này, không nên đứng ngoài trời lâu.
Sau Tết, rất nhiều khu vui chơi giải trí đã mở cửa trở lại, nhưng vẫn đang trong kỳ nghỉ lễ nên ở đâu cũng đông người.
Hơn nữa, một số trung tâm thương mại chỉ mở cửa từ 9 giờ sáng đến 12 giờ trưa, ngoài thời gian đó thì đóng cửa.
Cũng không có chỗ nào để đi, hoặc là chen chúc, hoặc là đóng cửa.
Xe máy điện tiện hơn ô tô, trên đường kẹt xe dài dằng dặc, còn xe máy điện thì ung dung lướt trên làn đường dành cho xe máy.
Đưa cậu đến tận cửa nhà, Bách Dịch Nhiên nói: "Tôi mang theo đặc sản quê tôi cho cậu, cậu ở nhà đợi tôi một lát, tôi quay lại lấy cho cậu."
Đồ đạc nhiều quá, xe máy điện không chở hết, hơn nữa hắn còn phải đón Ngu Thư Niên, nếu để đặc sản lên ghế thì Ngu Thư Niên không có chỗ ngồi.
Chỉ có thể chọn một trong hai.
"Không vội." Thấy hắn vừa dừng xe đã định rời đi, Ngu Thư Niên vội vàng nắm lấy tay lái, "Lên nhà chơi một lát đi."
"Ơ, bác trai, bác gái ở nhà, tôi lên như vậy không tiện lắm..."
"Họ đi máy bay tối qua, giờ này chắc là đã đến Phuket rồi." Có tiền, có thời gian, không đi du lịch khắp nơi thì làm sao có thể ngồi yên ở nhà được.
Biết bố mẹ Ngu Thư Niên không có nhà, Bách Dịch Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm, không còn căng thẳng như lúc nãy nữa.
Ngu Thư Niên giúp hắn dắt xe vào bãi, lúc lên thang máy, cậu cầm cốc oden trong tay, hỏi: "Sao vậy? Cậu có vẻ căng thẳng à?"
"Không có, làm sao có thể." Bách Dịch Nhiên xoa xoa mũi, "Dù sao thì trước đây tôi... nhỡ đâu bác trai, bác gái cảm thấy cậu quá thân thiết với tôi, làm ảnh hưởng đến việc học của cậu thì sao."
Ngu Thư Niên nhớ đến hình ảnh Đơn Tĩnh trong mấy ngày Tết cố gắng tìm mọi cách để tiếp cận điện thoại của cậu, cậu thản nhiên cười nói: "Họ còn sợ tôi..."
"Hả?"
"Họ còn sợ tôi ít bạn bè, luôn cắm đầu vào học bài."