Yến hội tổ chức ở phía đông ngự hoa viên, bên cạnh chính là Trích Tinh Lâu cao nhất trong hoàng cung. Năm tầng lâu, mỗi tầng đều treo đèn lồng đỏ, lúc này là ban ngày đã vô cùng đẹp mắt. Tới buổi tối càng không sao tả xiết.
Tuy có vụ hoa thược dược làm nhạc đệm, nhưng có vẻ như cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Trần hoàng hậu, trên mặt vẫn là ý cười muốn mọi người cứ tự nhiên vui chơi.
Nguyệt Y Nhiên là Thái tử phi, tất nhiên là ngồi ở bên cạnh Cố Ngôn Chiêu, mặc sức ăn uống thỏa thích.
Đặc biệt là đĩa sủi cảo pha lê trước mặt, nhân thịt tươi ngon mà không bị ngấy, Nguyệt Y Nhiên rất nhanh đã ăn sạch sẽ. Ăn xong vẫn còn cảm thấy có chút không đã ghiền, ánh mắt liền liếc về phía cái đĩa trước mặt Cố Ngôn Chiêu.
Cũng không biết có phải do Cố Ngôn Chiêu không thích ăn hay không, chưa từng động đũa gắp một miếng, làm cho Nguyệt Y Nhiên cảm thấy vô cùng lãng phí.
Cố Ngôn Chiêu ngồi ở bên cạnh, tất nhiên đã nhận ra tầm mắt của Nguyệt Y Nhiên, cau mày quay đầu, định nhắc nhở Nguyệt Y Nhiên không được quá mức thất lễ, nhưng khi chạm tới ánh mắt sáng lấp lánh của Nguyệt Y Nhiên, nhịn không được sững sờ một chút.
Tối nay Nguyệt Y Nhiên mặc một bộ cung trang tím nhạt, trang điểm và chải tóc hết sức đơn giản, đặc biệt là trên tóc chỉ cài một cây trâm bạc bình thường, tùy tiện tìm một cung nữ trong cung cũng trang điểm ăn mặc hoa lệ hơn nàng vài phần.
Nhưng nàng thần thái sáng láng, da thịt như tuyết, mày tựa liễu, trong đôi mắt sáng lấp lánh, vừa thanh tú vừa linh động, làm hắn nhịn không được thất thần.
"Ngươi ăn không?" Thấy Cố Ngôn Chiêu nhìn qua, Nguyệt Y Nhiên tuy rằng ban nãy dỗi đối phương, nhưng không chịu nổi dụ hoặc của đĩa sủi cảo, nhỏ giọng dò hỏi một câu.
Giọng nói ban nãy làm hắn tức muốn chết, lúc này đè thấp thanh âm lại mang theo vài phần mềm mại, gương mặt thanh tú lộ ra vài phần chờ mong, làm cho hắn không có cách nào mở miệng cự tuyệt.
Cố Ngôn Chiêu nhìn Nguyệt Y Nhiên, ma xui quỷ khiến lắc lắc đầu, sau đó duỗi tay đẩy đĩa sủi cảo pha lê tới trước mặt Nguyệt Y Nhiên.
"Cảm ơn!" Ánh mắt Nguyệt Y Nhiên sáng lên, cầm đũa tiếp tục ăn.
Mà một màn này rơi vào trong mắt Hạ Nhược Liễu ngồi đối diện, bàn tay giấu trong ống tay áo nhịn không được nắm chặt, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay.
Khi Cố Ngôn Chiêu phục hồi lại tinh thần, cũng không hiểu tại sao mình lại đưa sủi cảo cho Nguyệt Y Nhiên, nhưng nhìn Nguyệt Y Nhiên đắm chìm trong hạnh phúc ăn sủi cảo......
Cố Ngôn Chiêu lại nhịn không được nghĩ, thôi bỏ đi, một đĩa sủi cảo mà thôi, đưa cũng đưa rồi.
"Thái Tử ca ca." Giọng trẻ con thanh thúy vang lên, Cố Ngôn Chiêu nhanh chóng lấy lại tinh thần. Ngôn Tình Sủng
"Thập đệ, chuyện gì vậy?"
Thập hoàng tử Cố Tử Hiên đứng cạnh Cố Ngôn Chiêu, một đôi mắt tròn đen láy nhìn Cố Ngôn Chiêu, một tay lôi kéo ống tay áo của Cố Ngôn Chiêu, một tay chỉ hướng chiếc đèn lưu ly trên tầng cao nhất Trích Tinh Lâu.
"Thái Tử ca ca, đệ muốn chiếc đèn lồng kia."
Nguyệt Y Nhiên nhìn thoáng qua Cố Tử Hiên, vị Thập hoàng tử này thoạt nhìn tầm tám chín tuổi, phấn điêu ngọc trác, nhìn rất đáng yêu.
"Được, để ta sai người lấy xuống cho đệ." Thanh âm Cố Ngôn Chiêu hiếm khi lộ ra sự nhẫn nại, thậm chí còn mang theo vài phần ý cười.
"Không, Thái Tử ca ca ca tự lấy cho đệ đi." Cố Tử Hiên ôm cánh tay Cố Ngôn Chiêu lên tiếng.
"Được." Cố Ngôn Chiêu cười đáp ứng, chuẩn bị đứng dậy đi lấy.
Mà Nguyệt Y Nhiên thuận thế ngẩng đầu nhìn thoáng qua tầng cao nhất Trích Tinh Lâu, đột nhiên, ánh mắt run lên, không được, không thể đi!