Trần hoàng hậu sắc mặt khó coi, xấu hổ cười cười, "Thái tử nói đúng, Trích Tinh Lâu đột nhiên bị sập, đúng là không thể tưởng tượng được."
Cố Ngôn Chiêu đúng là mạng lớn, vậy mà vẫn có thể tránh được một kiếp!
"Oa" một tiếng, Cố Tử Hiên cầm đèn lưu ly trong tay, nháy mắt bị dọa khóc.
"Thái tử ca ca......" Khuôn mặt nhỏ bị dọa trắng bệch.
Cố Ngôn Chiêu duỗi tay xoa xoa đầu Cố Tử Hiên, trấn an trong chốc lát, sau đó lệnh người dẫn hắn xuống.
Hài tử tám tuổi tất nhiên không biết được nhiều chuyện, chỉ là bị người có tâm lợi dụng mà thôi.
Bởi vì Trích Tinh Lâu đột nhiên sụp, cần người tới xử lý, yến hội cũng không tiếp tục nữa.
Trên đường ra khỏi cung, Nguyệt Y Nhiên và Cố Ngôn Chiêu hai người sóng vai đi.
Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Cố Ngôn Chiêu, trong lòng Nguyệt Y Nhiên một trận khẩn trương.
Vừa rồi tình thế cấp bách, nàng không có thời gian suy tính nên mới trực tiếp mở miệng nhắc nhở. Nhưng lúc này chuyện cũng đã qua, Cố Ngôn Chiêu nhất định sẽ hoài nghi tại sao mình lại biết trước.
Quả nhiên, đi đến cửa cung, Cố Ngôn Chiêu dừng bước chân.
"Ngươi vì sao lại biết, Trích Tinh Lâu sẽ sụp?"
"Ờ......" Nguyệt Y Nhiên cau mày, "Ngẫu nhiên, đúng là ngẫu nhiên, ta đột nhiên có một loại dự cảm bất tường, cảm thấy Trích Tinh Lâu khả năng sẽ sụp, dù sao tòa lâu cao như vậy, đi lên thật sự nguy hiểm."
"Nguyệt Y Nhiên, ngươi lúc ấy nói với Cô nhất định không được đi lên, chắc chắn như vậy, ngươi giải thích thế nào?" Cố Ngôn Chiêu ánh mắt nghiền ngẫm.
Còn chuyện cái giá lần trước, sau đó hắn đã cho người điều tra, chân cái giá đã bị hỏng hết, hơn nữa còn không phải do người phá hư. Nếu nói một lần thật sự chỉ là ngẫu nhiên, nhưng lần này làm thế nào mà Nguyệt Y Nhiên biết được?
"Ngươi đang thẩm vấn phạm nhân sao?" Nguyệt Y Nhiên nhíu mày, "Dù sao cũng là ta có ý tốt, ngươi quản ta làm sao mà biết được, ta với ông trời là thân thích, hắn nói cho ta, được không?"
"Nguyệt Y Nhiên!" Cố Ngôn Chiêu nhíu mày, "Ngươi tốt nhất là nói thật, nếu không......"
"Nếu không làm sao?" Nguyệt Y Nhiên nhướng mày.
"Nếu không, Cô có lý do hoài nghi, ngươi biết chuyện từ trước, là đồng lõa với đám người phá Trích Tinh Lâu."
Nguyệt Y Nhiên sửng sốt, lập tức, hỏa khí trong người bùng lên, quả nhiên là lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú!
"Thái tử điện hạ bắt hung thủ thật đúng là nhất châm kiến huyết, xin hỏi trong đầu ngài đựng toàn nước lã sao?"
"Nguyệt Y Nhiên, ngươi......" Cố Ngôn Chiêu tức đến nghẹn, thực ra vừa rồi hắn chỉ thuận miệng hỏi, căn bản không phải đang hoài nghi Nguyệt Y Nhiên, nhưng Nguyệt Y Nhiên lại dám làm càn như vậy!
Nguyệt Y Nhiên không thèm để ý Cố Ngôn Chiêu, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp trèo lên xe ngựa đang dừng ở cửa cung.
Hừ, đúng là chó cắn Lữ Động Tân!
"Nguyệt Y Nhiên, ngươi xuống dưới cho Cô, đây là xe ngựa của Cô, có bản lĩnh ngươi đừng ngồi." Cố Ngôn Chiêu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không ngồi thì không ngồi!" Nguyệt Y Nhiên xoay người nhảy xuống khỏi xe ngựa, thuận tiện dùng sức đạp một cái.
"Ngươi......" Cố Ngôn Chiêu lửa giận cuồn cuộn, leo lên xe ngựa, nói với Phong Thành đang ở ngoài đánh xe, "Đi!"
Phong Thành nhìn Nguyệt Y Nhiên vẫn đang đứng ở một bên, "Thái tử điện hạ, Thái tử phi......"
"Cô bảo ngươi đi, không nghe thấy sao!" Nguyệt Y Nhiên lợi hại như vậy, vậy tự đi về đi!
"Vâng." Phong Thành sợ hãi, vội vàng đánh xe rời đi.
Nhìn thấy xe ngựa thực sự rời đi, Nguyệt Y Nhiên bực mình cắn răng.
"Đúng là đồ cẩu thái tử!"
Lời vừa nói ra, phía sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ.