Khóe miệng Phong Thành run rẩy lợi hại, làm gì có nữ tử nào khi nghe trượng phu mình chết, điều đầu tiên quan tâm là tiền tài đây?
"Thái tử phi, Thái tử điện hạ......"
"Ngươi yên tâm, bổn phi không phải loại người vong ân phụ nghĩa, thanh minh hàn thực nhất định sẽ tới mộ phần của hắn chúc mừng, à không, ý ta là tế điện. Còn không được nữa, chờ khi ta mang theo tiền của phủ thái tử tái giá, sẽ dựa theo khuôn mặt hắn tìm chồng......"
Nhưng, Nguyệt Y Nhiên còn chưa thả trí tưởng tượng bay được bao xa, thanh âm bạo nộ của Cố Ngôn Chiêu đã vang lên ở cửa phủ.
"Nguyệt, Y, Nhiên!"
Nguyệt Y Nhiên cả người cứng đờ, quay đầu nhìn qua, "Ặc, Thái tử điện hạ ngài còn sống nha......"
Nguyệt Y Nhiên trừng mắt nhìn Phong Thành, người sau chột dạ trốn tránh ánh mắt.
Hắn đâu có nói điện hạ đã chết, đều là Thái tử phi tự nói a.
"Nguyệt Y Nhiên, xem ra ngươi chỉ mong Cô bị thích khách giết, mang theo tiền của Cô tái giá? Ngươi mơ đúng là đẹp!"
Ánh mắt Cố Ngôn Chiêu gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Y Nhiên, tuy Nguyệt Y Nhiên đột nhiên tính tình đại biến, nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ tới đối phương lại mong mình chết đến như vậy!
Thu Linh sớm đã sợ tới mặt trắng bệch, quỳ rạp trên mặt đất.
Trong lòng Nguyệt Y Nhiên cũng thầm hô không xong, nhưng thần sắc trên mặt cũng còn xem là bình tĩnh.
"Có sao, Thái tử ngài nhất định là nghe lầm. Ý của ta là, nếu Thái tử chết, ta nhất định sẽ giúp ngài quản lý thật tốt gia nghiệp của phủ thái tử, tuyệt đối sẽ không tiêu tiền của ngài lung tung!"
Cố Ngôn Chiêu hít sâu một hơi, nỗ lực áp xuống hỏa khí trong lòng, cắn răng nói "Nguyệt Y Nhiên, ngươi tốt nhất cầu nguyện Cô sống lâu trăm tuổi, nếu không Cô mà chết, nhất định cho ngươi bồi táng!"
Nguyệt Y Nhiên: "......" Bồi bà ngoại ngươi!
"Thái tử, ngài có thương tích trong người, vẫn nên nhanh nhanh băng bó đi." Phong Thành rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, thật cẩn thận lên tiếng.
Trời xanh làm chứng, hắn vừa rồi thật sự không phải cố ý, hy vọng Thái tử phi nương nương ngàn vạn đừng ghi hận hắn!
Vừa rồi trên đường đột nhiên xuất hiện thích khách, tuy đã bị đánh lui, nhưng đối phương thế tới ào ạt, cánh tay Cố Ngôn Chiêu vẫn bị chém một đao.
Nhưng lúc này Cố Ngôn Chiêu cảm thấy, so với mức độ Nguyệt Y Nhiên chọc điên hắn, vết thương trên cánh tay căn bản không đáng nhắc tới!
Nhìn ánh mắt giống như muốn phun ra lửa của Cố Ngôn Chiêu, Nguyệt Y Nhiên nịnh nọt cười cười.
"Thái tử điện hạ vẫn nên nhanh chóng đi băng bó vết thương đi, vạn nhất chảy máu nhiều quá mà chết, thần thiếp lại thương tâm a!"
Nàng không muốn phải bồi táng với tên cẩu thái tử này đâu!
"Thương tâm? Hừ, Cô thấy ngươi là muốn đốt pháo ăn mừng!" Cố Ngôn Chiêu cắn răng trừng mắt nhìn Nguyệt Y Nhiên.
"Nói chi vậy, Thái tử điện hạ hiểu lầm." Hừ, cẩu thái tử còn tính tự mình hiểu lấy.
"Được, nếu ngươi lo lắng cho Cô như vậy, từ hôm nay trở đi, vết thương của Cô do ngươi đến chăm sóc! Nếu sau năm ngày không thể bình phục, Cô sẽ chém một đao lên tay ngươi!"
Nguyệt Y Nhiên: "......"
"Thái tử điện hạ, như vậy dường như không tốt lắm đâu......"
"Không muốn? Vậy bây giờ Cô lập tức hạ lệnh chém ngươi một đao?"
Nguyệt Y Nhiên kéo căng khóe miệng, "Thần thiếp nhất định chăm sóc Thái tử điện hạ thật tốt!"
Cố Ngôn Chiêu hừ lạnh một tiếng, cất bước về hướng hậu viện.
Tuy bị Nguyệt Y Nhiên chọc tức không nhẹ, nhưng nghĩ đến lần ám sát này, Cố Ngôn Chiêu rất nhanh bình tĩnh lại. Nếu nói có ai hết lần này đến lần khác muốn giết mình, người nọ tất nhiên là Trần hoàng hậu không thể nghi ngờ.
Mà đám thích khách kia tuy rằng thân thủ không tồi, nhưng ám sát ngay trên đường, có thể nhìn ra chuẩn bị tương đối vội vàng.
Nghĩ đến rất có thể là sau chuyện Trích Tinh Lâu thất bại, Trần hoàng hậu không cam lòng, lập tức hạ lệnh lần ám sát thứ hai, muốn đánh cho mình trở tay không kịp.
Cố Ngôn Chiêu cười lạnh trong lòng, hắn cũng muốn xem xem, sau này Trần hoàng hậu còn có thủ đoạn gì......