Bẩm Báo Vương Gia, Vương Phi Đến Rồi

Chương 13: Ngộ nhận



Mắt Kim Tịnh Ngọc sắc lẹm như dao, không những không sợ hãi, còn giơ tay lên chuẩn bị tiếp chiêu. Tuy nhiên thân thủ của Tư Dạ Hành Vũ còn nhanh hơn nàng, chớp mắt đã bắt được cổ tay Hy Vận.

Ả trừng đôi mắt đỏ au nhìn hắn, toàn thân gồng cứng đến run rẩy cả lên, muốn thoát khỏi kìm kẹp của đối phương, mau chóng dứt điểm một đòn kết liễu Kim Tịnh Ngọc nhưng không sao kháng cự nổi với lực tay của nam nhân.

Tư Dạ Hành Vũ cười khinh, không chút thương tình với nữ nhân trước mặt, lạnh lùng dùng đạp một cú khiến ả ngã văng ra sàn.

"A!"

Hy Vận hét lên một tiếng, tay ôm chặt bụng, hơi thở không đều. Ả trừng mắt nhìn người vừa hạ thủ với mình, không ngờ hắn một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có, còn ra tay tàn độc như vậy.

"Ngươi… ngươi ngày ngày đọc sách thánh hiền, học được bao điều hay lẽ phải mà lại không biết thứ cơ bản nhất của một nam nhi đại trượng phu là không được hạ thủ với nữ nhân? Tư Dạ Hành Vũ, ngươi đúng là không đáng mặt nam nhân!"

Tư Dạ Hành Vũ không buồn nhìn Hy Vận, quay sang nắm tay Kim Tịnh Ngọc, ngón cái còn xoa xoa mu bàn tay nàng, thái độ dịu dàng hết mức có thể:

"Bổn vương thà làm ngụy quân tử, còn hơn để nương tử của mình chịu bất cứ tổn hại nào!"

Kim Tịnh Ngọc ngước mặt lên một chút, mắt nhìn hắn không chớp lấy một lần. Nàng muốn nhìn thẳng vào đôi mắt chứa nặng tâm tư của hắn, để xem rốt cuộc lời lẽ ban nãy là thật lòng thật dạ thốt ra, hay chẳng qua chỉ là muốn chọc tức Hy Vận. Tư Dạ Hành Vũ cũng nhìn nàng, khóe môi nhếch lên như có ý cười. Hai má nàng hơi ửng đỏ, không lẽ hắn thật sự muốn bảo vệ nàng như đã nói?

Trong tâm trí Tư Dạ Hành Vũ, cảm thấy nàng của hôm nay đẹp hơn bất cứ lúc nào. Hắn càng nhìn vào đôi mắt phượng hoàng của nàng, càng cảm thấy rất quen thuộc, như thể đã từng nhìn thấy từ trước khi cả hai thành thân với nhau. Không phải đôi mắt mang đậm nét u sầu và yếu đuối của Kim An Bình, mà mang một vẻ gì đó rất kiên định, quyết đoán, một khí thế đặc biệt hơn cả hàng vạn nữ nhân phàm trần. Không lẽ...

"Á! Vương gia, cứu thiếp!"

Kim Tịnh Ngọc và Tư Dạ Hành Vũ bị tiếng thét của Hoàng Ngọc Túc làm cho sực tỉnh. Cả hai quay đầu lại nhìn về hướng Hoàng Ngọc Túc, thấy nàng đang bị Hy Vận kề cây trâm vàng nhọn hoắt vào cổ. Kim Tịnh Ngọc hoảng hốt muốn đến ngăn cản:

"Ngươi… ngươi không được làm hại muội ấy!"

"Đừng đến đó!"

Tư Dạ Hành Vũ vội kéo tay Kim Tịnh Ngọc lại, không muốn để nàng gặp nguy hiểm. Kim Tịnh Ngọc lưỡng lự không biết nên làm sao, tiến tới không được, lùi lại cũng không xong. Nếu chỉ là một con tin bình thường sao có thể làm khó được nàng, nhưng Hoàng Ngọc Túc đó là nữ tử duy nhất của đại lễ bộ thượng thư, chỉ vừa được gả đến vương phủ đã gặp chuyện không may, vậy sau này Tư Dạ Hành Vũ sẽ ăn nói thế nào với ông ấy đây.

Hy Vận vội kéo Hoàng Ngọc Túc lùi lại thêm một bước, tay siết chặt trâm vàng hơn:

"Hừ, hắn nói đúng đấy! Ngươi dám đến đây nửa bước, ta liền giết chết ả ta!"

Hoàng Ngọc Túc bị dọa cho nước mắt chảy ròng ròng. Nàng ta là nữ tử của quan thượng thư, từ nhỏ đến lớn chỉ biết công dung ngôn hạnh, sống cảnh trướng rủ rèm che, lần đầu tiên phải đối mặt với nguy hiểm cận kề thế này. Mặt nàng ta không còn một giọt máu, miệng run rẩy cầu cứu:

"Vương gia, vương phi, cứu thiếp! Thiếp còn trẻ lắm, không muốn chết sớm đâu, mau cứu thiếp! Nếu người không cứu thiếp, phụ thân của thiếp nhất định sẽ đau lòng chết mất!"



"Ả tiện nhân này, ngươi có chịu câm miệng lại không hả?"

"Huhu…"

Tư Dạ Hành Vũ và Kim Tịnh Ngọc đưa mắt nhìn nhau, lòng rối ren không biết nên làm thế nào.

"Choảng!"

Một tiếng động kì lạ vang lên, mặt Hy Vận bỗng biến sắc. Ả đưa tay ôm đầu, trong chốc lát đã mất thăng bằng ngã xuống sàn, toàn thân quằn quại, máu từ sau ót chảy ra liên tục khiến ả ta đau đớn không ngừng.

"A Thúy, ngươi ở đây từ lúc nào?"

Kim Tịnh Ngọc tròn mắt nhìn phía sau chỗ Hy Vận đang đứng. A Thúy đứng như trời trồng, dưới chân nàng ấy còn có rất nhiều mảnh gốm sứ bị vỡ. Có thể thấy A Thúy đã dùng bình gốm sứ lén tấn công Hy Vận từ đằng sau, mới có thể khiến ả nhất thời không phòng bị và ra đến nông nỗi này.

A Thúy thở phào, ban đầu chỉ định trốn sau bức bình phong để chờ xem Hy Vận lòi đuôi cáo thế nào, lại bất chợt đợi được khoảnh khắc ả ta dám lấy trắc vương phi ra uy hiếp chủ tử. May mà nàng nhanh trí ôm bình hoa đập vào đầu ả, như vậy cũng có thể xem là đã trả thù lần trước Hy Vận hạ thủ với nàng ta.

Kim Tịnh Ngọc cũng bị một phen khiếp vía. Để tránh đêm dài lắm mộng, nàng nhìn ra ngoài cửa, vội ra lệnh:

"Người đâu!"

"Bẩm vương phi, có chúng nô tài!"

"Mau lôi ả tiện nhân này ra ngoài cho ta!"

Nói rồi nàng lại ngước đầu lên nhìn Tư Dạ Hành Vũ, thay vì hùng hồ như vừa rồi, ẩn sâu trong lời nói lúc này lại có chút dè chừng:

"Vương gia, chàng sẽ không…"

"Giải Hy Vận đến chỗ quan bộ hình vì tội ám sát trắc vương phi!"

"Rõ!"

Hai tên hạ nhân kính cẩn tuân lệnh Tư Dạ Hành Vũ, vội chạy vào trong lôi Hy Vận ra ngoài. Tư Dạ Hành Vũ và Kim Tịnh Ngọc đứng sang một bên nhìn theo.

Còn Hy Vận dù đã bị thương rất nặng nhưng vẫn không biết tốt xấu, muốn xông về phía Kim Tịnh Ngọc để giết cho bằng được nàng, miệng không ngừng nguyền rủa:



"Kim Tịnh Ngọc, hôm nay ta không giết được ngươi, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có kẻ khác thay ta làm điều đó! Ngươi sẽ chết một cách đau đớn! Còn Tư Dạ Hành Vũ, hắn sẽ không thích ngươi đâu, mãi mãi không thích, vậy nên ngươi cả đời này cũng đừng mong được hạnh phúc, haha!"

Tiếng cười man rợ của Hy Vận vang vọng cả vương phủ, đến khi ả bị lôi lên xe ngựa rồi, âm thanh ấy mới thực sự chấm dứt.

Nhịp tim Kim Tịnh Ngọc đập hơi loạn, nàng cố thở mạnh mấy hơi để điều khí. Dù lời nói của Hy Vận chỉ là xuất khẩu cuồng ngôn, vẫn ảnh hưởng ít nhiều đến tâm lí của nàng.

Nàng từ nhỏ đã đến doanh trường rèn dũa cả thể xác lẫn tinh thần, cái chết thực chất chẳng có gì đáng sợ cả. Ngược lại điều nàng sợ nhất là những lời sau cùng ả đã nói, rằng Tư Dạ Hành Vũ cả đời này cũng không thích nàng. Nếu vậy… nàng vội lắc đầu, chỉ là vài lời công kích của Hy Vận sao có thể khiến nàng tốn nhiều tâm tư như vậy chứ?

Kim Tịnh Ngọc đưa mắt nhìn Tư Dạ Hành Vũ, chợt nghĩ đến những điều tốt đẹp hắn đã làm cho nàng. Dù đã từng phản bác nàng để bênh vực Hy Vận, hắn đã sửa sai bằng cách điều tra thân thế ả ta, xem ra cũng rất coi trọng lời nói của nàng. Không chỉ vậy, lúc nãy hắn còn sợ nàng gặp nguy hiểm, kéo nàng đến gần, miệng nói không muốn nàng bị tổn hại. Dù ít dù nhiều, vẫn phải cảm tạ hắn thì mới phải đạo.

"Vương gia…"

Nàng vừa nói được hai tiếng, lại thấy dường như Tư Dạ Hành Vũ không để tâm lắm. Hắn còn không thèm nhìn nàng, vội đi đến chỗ Hoàng Ngọc Túc, nắm cổ tay nàng ta, ân cần hỏi:

"Trắc vương phi, nàng không sao chứ?"

Hoàng Ngọc Túc vội lau lau nước mắt, gật đầu lia lịa:

"Không sao, không sao. Vương gia kịp thời cứu giúp, thiếp đã không sao nữa rồi."

Tư Dạ Hành Vũ hài lòng, quay đầu lại nhìn Kim Tịnh Ngọc:

"Vương phi, hình như ban nãy nàng có gọi ta?"

Kim Tịnh Ngọc đảo mắt qua lại, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lời nói có chút đắn đo:

"Không, không có gì, ta không có gọi chàng."

"Thật sao?"

"Phải… À, nếu Túc muội đã an toàn, vậy ta cũng xin được phép cáo lui!"

Nàng vội hành lễ, không đợi được sự cho phép đã quay gót rời đi, không thèm nhìn mặt hắn lấy một lần. A Thúy thấy có điều không ổn, vội vàng đuổi theo, nhưng vừa chạy ra khỏi phòng đã không thấy Kim Tịnh Ngọc đâu, dù có gọi thế nào cũng không thấy nàng trả lời.

Kim Tịnh Ngọc lén nấp sau bức tường cách đó không xa, mặt buồn rũ rượi, hai bọng mắt không hiểu vì sao lại nặng hơn bình thường. Cổ họng nàng ức nghẹn, khó phát ra thành lời.

"Không Hy Vận thì là Hoàng Ngọc Túc. Vương gia, hóa ra ta chưa bao giờ là sự ưu tiên của chàng!"