Bẩm Báo Vương Gia, Vương Phi Đến Rồi

Chương 18: Nương tử của ai?



Nghe vậy, Kim Tịnh Ngọc và Tư Dạ Hành Dung vội buông tay nhau ra.

Nàng dùng đôi mắt thăm dò nhìn bọn người trước mặt, hàng mày lá liễu nhíu chặt lại với nhau. Việc bị ám toán khiến nàng chưa kịp định hình lại được, bây giờ còn xuất hiện một lũ ô hợp muốn gán tội xấu lên người. Nếu nói là trùng hợp, vậy có phải ông trời đã quá khắt khe với nàng rồi không?

Trong lúc Kim Tịnh Ngọc đang xâu chuỗi mọi chuyện vừa xảy ra, đầu óc Tư Dạ Hành Dung lại đơn giản hơn, muốn nhanh chóng giải quyết "hiểu lầm" này.

Hắn xoay đầu lại, nhanh tay rút mũi tên lạc ghim chặt vào thành cửa sổ, giơ ra trước mặt Doãn Mễ Yên:

"Thái hậu, ban nãy hà nhi vô tình gặp vương phi ở đây, sau đó không hiểu vì sao có một mũi tên bay đến. Vì sợ vương phi gặp nguy hiểm, nên hà nhi mới ra tay giúp đỡ..."

Doãn Mễ Yên nhìn hai người bằng cặp mắt khinh thường, miệng nhếch lên cười khẩy:

"Vô tình gặp? Không hiểu vì sao có một mũi tên bay đến? Trên đời này lại có nhiều chuyện trùng hợp xảy ra cùng lúc như vậy sao?"

"Hà nhi…"

Nghe Doãn Mễ Yên nói vậy, Tô Uyển Vân cũng thích thú góp vui, giọng điệu mỉa mai vô cùng:

"Tam vương gia, lời vừa nãy thái hậu nói, bổn cung hoàn toàn đồng tình. Nghĩ mà xem, nơi đây là đâu chứ? Từ Nghi cung chứ đâu phải phố sá ở kinh thành, muốn vô tình gặp là gặp sao? Còn chưa kể, nơi này canh gác nghiêm ngặt, thị vệ nhiều không đếm xuể, sao có thể có tên lạc bay đến được? Bổn cung thấy Tam vương gia lần sau nên bịa ra câu chuyện nào khiến người khác dễ tin một chút~"

"Người…"

Tư Dạ Hành Dung giận đến gân cổ nổi rõ mồn một, trợn mắt nhìn ả ta, còn chưa kịp phản bác đã bị Doãn Mễ Yên dập ngược lại:

"Hành Dung, tại sao ngươi lại nổi nóng như vậy? Chẳng lẽ lời của hoàng hậu nói hoàn toàn là sự thật, nên mới khiến ngươi cảm thấy chột dạ?"

"Hà nhi không có, giữa hà nhi và vương phi thật sự không hề có chuyện gì xảy ra! Thái hậu, người phải tin hà nhi!"

"Thật sự là không có gì sao? Vậy Nhị vương phi, sao từ nãy đến giờ ngươi cứ đứng im thin thít, đến một lời biện bạch cũng không có? Không phải là đuối lí rồi đó chứ?"

Kim Tịnh Ngọc thần sắc lạnh tanh, đôi mắt phượng hoàng chỉ liếc nhẹ đã khiến Tô Uyển Vân cảm thấy run sợ, vội lùi ra sau một chút, muốn rút lại những lời vừa rồi cũng không xong.

Nàng thở mạnh một hơi để điều khí, vừa định mở miệng thì Tư Dạ Hành Vũ đột nhiên xuất hiện, tay cầm một chiếc cung lớn, cười sảng khoái, tay vỗ vai Tư Dạ Hành Dung:

"Tam đệ quả nhiên thân thủ bất phàm, có thể dễ dàng kéo theo vương phi tránh né mũi tên mà bổn vương bắn ra, haha!"

Nghe Tư Dạ Hành Vũ nói vậy, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, đến Kim Tịnh Ngọc và Tư Dạ Hành Dung cũng tròn mắt nhìn hắn, không hiểu dụng ý của những lời vừa rồi.



Vẻ đề phòng hiện rõ trên gương mặt, Doãn Mễ Yên trầm giọng thăm dò:

"Hành Vũ, ngươi nói như vậy là sao?"

Tư Dạ Hành Vũ bước lên một bước, kéo Kim Tịnh Ngọc về gần mình, miệng cười nói như thể không hề có chuyện gì xảy ra:

"À, thái hậu, chuyện là tam đệ đi sứ hết mấy tuần trăng*, còn hà nhi phải giúp phụ hoàng giải quyết biết bao nhiêu chuyện triều chính, vậy nên hai huynh đệ đã lâu không có cơ hội gặp nhau chuyện trò. Nay nhân dịp mừng thọ của thái hậu, có mặt tam đệ trong cung nên hà nhi muốn tranh thủ trêu chọc một chút, mới nhờ vương phi hẹn đệ ấy ra đây… Vương phi, nàng nói xem có phải không?"

*Một tuần trăng gần bằng một tháng (29,5306 ngày)

Hắn vừa nói vừa dùng khuỷu tay chọc chọc Kim Tịnh Ngọc, nàng chỉ đưa mắt nhìn hắn một giây đã hiểu ra ý đồ. Nàng giơ cao tay áo che hết nửa mặt, làm vẻ uất ức, lại pha chút nũng nịu như trẻ con:

"Thái hậu, lời vương gia nói hoàn toàn không sai chút nào. Lúc nãy thần thiếp đã định nói sự thật rồi, chỉ là người và hoàng hậu lời lẽ quá sắc bén, khiến thần thiếp trong phút chốc thấy sợ sệt, không kịp phản kháng lại, cho nên mới…"

Doãn Mễ Yên trừng trừng mắt nhìn Kim Tịnh Ngọc như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, lại liếc sang Tư Dạ Hành Vũ, nói:

"Ai gia không cần biết các ngươi bày trò trêu chọc nhau thế nào, nhưng dám đem Từ Nghi cung ra làm chỗ chơi đùa, thật đáng trách. Hành Vũ, nếu ngươi nhận mình đã làm ra trò này, vậy ngươi định làm thế nào để chuộc lỗi với ai gia đây?"

Tư Dạ Hành Vũ nghe vậy, vội giơ hai tay ra trước, cung kính cúi đầu:

"Thái hậu, chuyện hà nhi đã làm, đương nhiên hà nhi sẽ nhận tội. Hôm nay ở Từ Nghi cung này, dù là thái hậu có trừng phạt như thế nào, cũng quyết không một lời oán than. Cho dù phụ thân có đích thân đến đây xin tội, hà nhi cũng sẽ… chịu phạt đến cùng!"

Giọng hắn vô cùng nghiêm nghị, lại cố ý nhấn nhá hai chữ "phụ thân" khiến mi mắt Doãn Mễ Yên có chút dao động. Ngón tay bà ta bấu chặt vào thịt non trong lòng bàn tay, giận đến run người.

Tư Dạ Hành Vũ miệng thì nói sẽ nhận tội, nhưng lại cố tình lôi thái thượng hoàng ra. Trên dưới hoàng cung, thậm chí là cả nước Sở này ai lại chưa rõ vị trí của hắn trong lòng thái thượng hoàng? Nếu không nhờ là đại hoàng tử, cộng thêm dưỡng mẫu là Doãn Mễ Yên, có khi vị trí tân đế của Tư Dạ Hành Lâm phải thuộc về hắn mới đúng.

Biết rõ thái thượng hoàng vô cùng sủng ái Tư Dạ Hành Vũ, nếu bây giờ bà ta cố tình phạt nặng hắn, không phải là động chạm trực tiếp đến thánh thượng sao? Doãn Mễ Yên thở mạnh một hơi, dặn lòng mình phải bình tĩnh hết mức có thể, miệng gượng cười thánh thiện:

"Hành Vũ, ai gia chẳng qua chỉ là muốn răn dạy ngươi một chút về phép tắc trong cung, chứ làm sao nỡ trách phạt được? Nếu ngươi đã thành tâm biết lỗi, vậy ai gia cũng không muốn nặng nhẹ làm gì…"

"Cảm tạ thái hậu ân điển!"

Tư Dạ Hành Vũ chỉ tạ ơn theo đúng lễ nghĩa, nhưng trong mắt Doãn Mễ Yên cứ như thể hắn đang khiêu khích bà ta vậy. Bà ta không buồn nhìn mặt hắn thêm nữa, vội xoay đầu lại lệnh cho mọi người mau chóng vào trong tiếp tục dự yến tiệc.

Chẳng mấy chốc, không khí bên ngoài đã yên ắng trở lại. Tư Dạ Hành Dung nuốt nước bọt, vẻ mặt khó hiểu:

"Nhị ca, huynh… thật sự trêu đùa đệ sao?"



"Tam đệ, đệ quá ngây thơ rồi đó. Khi nào rảnh rỗi thì đến chỗ ta, ta sẽ cho đệ biết!"

Tư Dạ Hành Vũ cười ma mị, nói xong liền kéo tay Kim Tịnh Ngọc rời đi. Hoàng Ngọc Túc cũng vì chuyện vừa xảy ra, cố tình xin Doãn Mễ Yên cho mình được phép rời đi trước.

Ba người ngồi trên xe ngựa trở về vương phủ, Hoàng Ngọc Túc liền bày tỏ nỗi lo toan trong lòng:

"Vương gia, tỷ tỷ, chuyện khi nãy nguy hiểm thật đấy, may mà hai người khéo xử lí, nếu không thì không biết mọi thứ sẽ đi đến mức độ nào nữa!"

Kim Tịnh Ngọc thở dài, quay sang nhìn Tư Dạ Hành Vũ bằng ánh mắt ăn năn, nhỏ giọng:

"Vương gia, ta… xin lỗi, chuyện vừa xảy ra một phần cũng do ta quá chủ quan… Lần sau sẽ không như vậy nữa."

Tư Dạ Hành Vũ lắc đầu, hiền từ đáp:

"Chuyện này không phải lỗi của nàng, nếu có trách, là trách Doãn thái hậu đó quá giỏi bày mưu tính kế. Sau này nàng, và cả trắc vương phi nữa, nên cẩn thận hơn một chút."

"Ta biết rồi!"

"Thiếp đã rõ!"

Kim Tịnh Ngọc và Hoàng Ngọc Túc ngoan ngoãn vâng lời, rồi không gian trong xe ngựa lại trở nên im lặng một cách lạ thường.

Không chịu nổi bầu không khí này, Hoàng Ngọc Túc lại mở ra vấn đề khác. Nàng nhích người một chút để sát lại gần Kim Tịnh Ngọc hơi, khẽ giọng:

"Tỷ tỷ, muội có một chuyện vô cùng thắc mắc. Tỷ nói xem, tại sao hoàng hậu đó lại hợp mưu tính kế với Doãn thái hậu, luôn muốn tìm cách nói móc méo chúng ta vậy? Nếu ả ta không phải hoàng hậu, muội đã sớm cho ả biết mặt rồi!"

Kim Tịnh Ngọc cười nhạt, có chút không an tâm bởi vẻ ngây thơ của Hoàng Ngọc Túc. May mà nàng ta không được gả vào trong cung, nếu không chẳng cần Doãn Mễ Yên hay Tô Uyển Vân ra tay, những phi tần khác cũng đủ sức ám toán nàng rồi.

"Muội có điều chưa biết. Phụ thân của Tô thị trước đây chỉ là một quan ngũ phẩm, sau khi nàng ta được phong làm thái tử phi, rồi thành hoàng hậu, thì Tô gia liền phất lên như diều gặp gió. Phụ thân nàng ta được lên hàng nhất phẩm, các nữ nhân trong gia tộc cũng được gả cho tướng quân, hầu tước,... thấp nhất cũng là bậc thái thú. Tất cả những điều đó không phải do vận may, mà là một tay Doãn thái hậu nâng đỡ. Bằng cách đó, bà ta vừa có tay sai triều chính, vừa có con cờ hậu cung."

"Thì ra là vậy, không ngờ Doãn thái hậu còn ghê gớm hơn những gì muội được chứng kiến nữa."

"Phải, nên sau này phải đề phòng bọn người đó một chút."

"Vâng."

Tư Dạ Hành Vũ trầm ngâm quan sát điệu bộ của hai cô nương đối diện mình, dường như đang bàn chuyện gì đó rất hăng say, nhưng lại không muốn để cho hắn nghe thấy. Hắn có chút khó chịu trong lòng, rõ ràng đó là nương tử của hắn mà?