Sau khi dặn dò con gái xong, thừa tướng gia cũng không thể ở lại thêm nữa. Kim Tịnh Ngọc ngậm ngùi tiễn phụ thân, rồi lại quay đầu nhìn về phía Tây hoàng cung. Người ở cung Bảo An đã lâu rồi nàng không được gặp, bây giờ sắp sửa xuất binh đánh giặc rồi, cũng không thể không từ mà biệt.
Nghĩ rồi, nàng bước những bước chân nặng trĩu về hướng đó, lòng trỗi dậy cảm giác bất an. Không phải vì sợ chuyện ngày mai cầm quân diệt giặc, mà là sợ Kim An Bình sẽ không muốn gặp mặt nàng.
Một lúc sau, ở hoa viên cung Bảo An. Kim An Bình vận bộ y phục đơn sơ màu nhạt, vừa tôn lên nét đẹp băng thanh ngọc khiết của nàng, vừa giúp cho nàng bớt ngột ngạt giữa chốn cung cấm rườm rà nhiều quy tắc.
Nàng đứng cạnh chậu hoa nhài, bàn tay yểu điệu trắng như tuyết cầm chiếc kéo nhỏ cẩn thận tỉa những bông hoa sẫm màu đã úa tàn, tâm trí bình lặng, không lo sự đời.
"Nương nương, An thái phi nương nương!"
Cung nữ thân cận của nàng là Diệp Chi vội vã chạy đến từ cổng chính Bảo An cung, lớn tiếng như muốn cho cả thiên hạ nghe thấy. Kim An Bình dừng tỉa cây, chau mày mệt mỏi:
"Diệp Chi! Bổn cung đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi, có thể nhỏ tiếng một chút không?"
"Nô… nô tì xin lỗi. Có điều lúc ở ngoài cổng chính, nô tì nhìn thấy tỷ tỷ của người đang đứng ngoài đó, xin cầu kiến cho nên…"
"Tỷ tỷ của bổn cung?"
"Là… Nhị vương phi Kim Tịnh Ngọc."
Kim An Bình vừa nghe thấy cái tên này, suýt chút nữa đã làm rơi mất cây kéo nhỏ trong tai. Ánh mắt nàng xa xăm, không rõ là đang nghĩ gì. Trong phút chốc, vội ra lệnh Diệp Chi mời người bên ngoài vào.
Kim Tịnh Ngọc được cho triệu kiến, mừng rỡ theo Diệp Chi đi đến ngự hoa viên, nhưng lại không muốn thể hiện vẻ vui mừng ra bên ngoài. Nhìn thấy Kim An Bình vẫn xinh đẹp rạng ngời, nàng cũng dẹp đi nỗi lo lắng trước đây. Xem ra thái thượng hoàng đối xử với nàng ấy cũng không đến nỗi tệ.
"Thần thiếp… tham kiến An thái phi nương nương."
"Đừng!"
Kim Tịnh Ngọc còn chưa kịp hành lễ, Kim An Bình đã vội chạy đến đỡ lấy nàng. Dù trước đây hai tỷ muội không hòa thuận với nhau, nhưng làm sao nàng ấy nỡ nhìn tỷ tỷ hành lễ với mình được chứ.
Hai mắt nàng ấy rưng rưng, vội đuổi Diệp Chi đi chỗ khác, để cho hai người có không gian riêng chuyện trò. Vì Kim An Bình biết, Tịnh Ngọc đến đây tìm mình nhất định sẽ không phải chỉ là vì chút chuyện đơn giản nào đâu.
Đợi khi cả hai đã an tọa, Kim An Bình liền chu đáo rót trà, mực nước trà trong tách vừa ngay ranh giới bình thường Kim Tịnh Ngọc thường uống. Kim Tịnh Ngọc nhìn ra điều đó, khẽ cười thầm.
"Hôm nay cô đến tìm ta, không lẽ thừa tướng phủ có chuyện gì sao?"
"Không có, chỉ là hôm nay ta đến để nói lời từ biệt thôi."
Nghe đến hai chữ từ biệt, tách trà cầm trên tay Kim An Bình bỗng có chút lay động. Nàng ấy giỏi nhất là giấu cảm xúc thật của bản thân, vẫn điềm tĩnh đáp:
"Sao lại từ biệt? Định đi du ngoạn sao?"
"Không phải. Chắc cô cũng đã nghe ít nhiều chuyện ở Ký Châu. Hiện tại vương gia đang cố thủ ở đó, nên ta đã xin thái thượng hoàng được ra tiền tuyến ứng chiến, trợ giúp cho chàng."
Kim An Bình lúc này không còn giấu nổi cảm xúc nữa. Nàng tròn mắt nhìn nữ nhân trước mặt, giọng lắp bắp:
"Cô… cô không nói đùa chứ?"
"Ta không biết đùa."
"Cô… Ký Châu địa hình hiểm trở, hiểm nguy trùng trùng, hay là nhờ phụ thân cử một tướng dưới trướng đi cứu viện, chứ đừng mạo hiểm như vậy…"
Kim Tịnh Ngọc lắc đầu, ngóp một ngụm trà nóng để giọng được trong hơn:
"Chuyện ta đã quyết, sẽ không ai thuyết phục được đâu. Hơn nữa phụ thân cũng đã ủng hộ ta hết lòng, cho nên cô…"
Kim An Bình buồn rầu thở dài, tính khí của nàng đương nhiên không ai rõ hơn nàng ấy. Nàng nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, ngữ điệu mang ý trêu chọc:
"Nữ tử đa tài của thừa tướng gia Sở quốc, lạnh lùng tàn khốc. Không ngờ chỉ mới gả đi có nửa năm, đã mạo hiểm vì phu quân xông pha chiến trận."
"Ta… được cầm quân ra trận là ước muốn từ nhỏ của ta. Lần này chẳng qua là ông trời vô ý tạo cơ hội thôi. Hơn nữa lần này ra chiến trận nếu có thể mang vinh quang về cho Kim thị, cũng là chuyện tốt hiếm có. Nghĩ mà xem, nếu ta công thành danh toại, chỗ đứng của phụ thân sẽ ngày một vững chãi, còn cô… cũng đỡ phải nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày."
Nói xong câu đó, Kim Tịnh Ngọc liền nghẹn họng, thầm nghĩ tại sao bản thân lại phô tiếng lòng ra cho nàng ấy biết. Vì quá ngượng ngùng, chỉ biết cầm chặt tách trà uống cho qua chuyện.
Kim An Bình cũng lặng im không nói gì, chớp chớp mắt liên tục để những giọt nước mắt trong khóe mi không bị tràn ra ngoài. Không gian ở ngự hoa viên vì vậy mà yên tĩnh lạ thường, còn có thể nghe cả tiếng rì rào của lá cây.
Không biết là bao lâu, Kim Tịnh Ngọc mới chủ động hỏi thăm:
"Cô… sống trong cung có tốt không?"
Kim An Bình đưa tay xoa xoa chiếc bụng nhỏ của mình, gượng cười lừa người:
"Tốt, đương nhiên là rất tốt. Thái thượng hoàng yêu chiều ta hết mực, không chỉ ban cho Bảo An cung nguy nga tráng lệ này, còn… còn cho phép ta được mang long thai của người."
"Cô có thai rồi?"
"Ừ."
Nghe Kim An Bình thú nhận điều này, Tịnh Ngọc nghe sao mà chua xót. Nữ nhân xinh đẹp như nàng ấy, tuổi còn xuân sắc, còn có cả ý trung nhân. Đùng một cái, trở thành thiếp thất của phụ thân người mình yêu, còn có thai với ông ta. Chuyện nghịch lý ngược tâm trên thế gian có rất nhiều, nhưng chuyện của An Bình, đúng là khiến người khác không khỏi đau lòng.
"Nếu cô sống tốt, vậy ta cũng không cần phải lo gì nữa rồi. Ngày mai phải xuất trận sớm, bây giờ phải đến thừa tướng phủ nghe phụ thân bàn kế sách, sau đó trở về vương phủ nghỉ ngơi lấy sức. Cô ở trong cung luôn có nhiều thế lực muốn tìm cách hãm hại, nhất định phải biết tự bảo vệ bản thân đấy!"
"Ta biết rồi! Ngày mai lên đường, xin hãy bảo trọng!"
"Được!"
Kim Tịnh Ngọc ngậm ngùi bỏ tay Kim An Bình xuống, cười từ biệt rồi quay gót bước đi. Vừa bước chân ra khỏi tòa vọng lâu, đã nghe Kim An Bình vẫy gọi:
"Tịnh Ngọc!"
"Có chuyện gì sao?"
"Tam vương gia… chàng ấy có khỏe không?"
"Đệ ấy vẫn rất tốt, cô không cần phải lo."
Mặt Kim An Bình buồn ra thấy rõ. Nàng hít một hơi thật sâu, nước mắt lưng tròng:
"Ta… dù hơi phiền, ta có thể nhờ cô một chuyện không?"
"Là chuyện gì?"
"Nếu có cơ hội, mong cô hãy thay ta tìm cho Tam vương gia một đích thê hiền lương thục đức, giúp chàng ấy quán xuyến mọi việc trong phủ, còn sinh con đẻ cái, sống cuộc đời đáng thuộc về chàng…"
Mi mắt Kim Tịnh Ngọc hơi giật giật, chưa bao giờ nàng thấy đau lòng như bây giờ. Nàng khẽ gật đầu, giọng chắc nịch:
"Được, ta hứa với cô!"
"Đa tạ… tỷ tỷ."
Kim An Bình nhún người hành lễ, Kim Tịnh Ngọc cũng không biết nói gì thêm, gượng cười chào từ biệt, rồi cứ vậy rời khỏi Bảo An cung.
Vừa ra khỏi cổng chính, nàng tìm một chỗ khuất không có người, thả tự do cho những giọt lệ lăn dài trên má. An Bình ăn ngon mặc đẹp, cười cười nói nói chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài. Kim Tịnh Ngọc thừa biết, trong thâm tâm nàng ấy đang cảm thấy đau khổ đến mức nào.
Nếu có thể, nàng chỉ mong có thể gánh vác một phần nỗi đau cho muội muội. Vậy nên chuyện An Bình nhờ vả, nàng nhất định sẽ làm cho bằng được!
------------
Năm ngày sau, ở doanh trại bên ngoài thành Ký Châu.
Tư Dạ Hành Vũ cật lực rà soát bản đồ, quyết tìm ra kế sách thích hợp để phục kích quân thù, lấy lại uy thế. Vì trong tình hình hiện tại, đợi quân cứu viện triều đình đến cứu viện, thật sự quá bất khả thi.
"Thống soái! Thống soái!"
Một tên lính vội vã chạy vào hành lễ, hơi thở toát lên vẻ mệt mỏi:
"Thống soái, quân đội của Đường Phiêu Sơn đang tập kích cách doanh trại chưa đầy một dặm, đòi quân ta phải ra quyết chiến một trận sinh tử."
"Cái gì?"
Tư Dạ Hành Vũ tức giận đập bàn, tròng mắt đầy suy tư. Mấy ngày nay cố gắng cầm cự, còn quân giặc cứ thừa thắng xông lên, đã ép đến tận đây. Vậy xem ra không thể đợi thêm nữa rồi. Sống hoặc chết, vẫn tốt hơn là con rùa rụt cổ!
Hắn suy nghĩ trong tích tắc, anh dũng đứng dậy đội mũ thống soái, cầm chặt thanh "bạch hổ" trong tay, dõng dạc nói:
"Toàn quân nghe lệnh! Vực dậy hào khí, ra ngoài ứng chiến, đánh cho quân giặc tanh bành xác pháo mới thôi!"
"Rõ!"
Chưa đầy mười phút, đội quân hùng tráng của Tư Dạ Hành Vũ đã dàn trận trước quân đội của kẻ thù. Hắn ngồi trên lưng ngựa, oai phong vô cùng:
"Đường Phiêu Sơn! Ngươi cầm quân phản loạn, hòng lật đổ thánh thượng là tội chết. Nhưng bây giờ vẫn còn chưa muộn, nếu ngươi biết quay đầu là bờ, ta sẽ thay nhà ngươi nói vài lời tốt đẹp trước mặt hoàng thượng và thái thượng hoàng."
Đường Phiêu Sơn mặt mày bặm trợn, đầu trọc lốc, râu mọc thành hình quai nón, trên mặt còn có một vết sẹo dài trông vô cùng đáng sợ. Hắn nghe Tư Dạ Hành Vũ nói vậy, liền cười khiêu khích:
"Hahaha! Tư Dạ Hành Vũ, ngươi nói nghe thật nực cười! Đường Phiêu Sơn ta đánh chiếm Ký Châu, bắt được cả gia đình thành chủ, cũng diệt hơn nửa quân đội triều đình. Con đường vinh quang đang ở trước mắt, tội gì gia gia phải nghe lệnh ngươi?
"Ngươi…"
"Đừng nhiều lời! Xuất chiêu đi!"
Đường Phiêu Sơn dứt lời, mạnh bạo rút ra thanh kiếm dài sáng chói. Hắn mở to miệng, chuẩn bị ra lệnh cho quân lính thì liền bị một giọng nói nữ nhân liền cắt ngang.
"Dừng tay!"
Đường Phiêu Sơn và Tư Dạ Hành Vũ, cả quân đội hai bên đều bị người đó thu hút sự chú ý. Bọn họ ngước đầu nhìn lên vách đá trước mặt, chỉ thấy một nữ nhân vận y phục lữ khách màu đỏ tươi, thanh phong thoát tục, còn có khăn mỏng che nửa mặt nên không thể nhìn rõ dung nhan.
Nàng cưỡi trên mình con ngựa chiến đen bóng đầy quyền lực, giọng đầy uy nghiêm:
"Có ta ở đây, ai dám làm càng?"
"Hừ, ngươi là cái thá gì mà dám lên mặt với bổn gia gia?"
"Ta sao? Ta chính là bà cố nội của Đường Phiêu Sơn ngươi đó!"