Bẩm Báo Vương Gia, Vương Phi Đến Rồi

Chương 32: Chàng và nàng



Tối hôm sau, ở Bảo An cung. Khác với vẻ trang nhã thường ngày, Bảo An cung bây giờ giăng đầy vải tang, đèn thắp dọc hai cả hai bên chính điện tạo nên một màu vàng ngà có chút ấm áp, nhưng lại không kém phần u tối.

Hôm nay là ngày cuối cùng của quốc tang thái thượng hoàng, qua hết đêm nay, mọi thứ sẽ kết thúc. Tuy nhiên Kim An Bình vẫn giữ thói quen mỗi ngày quỳ trước tượng phật cầu siêu cho thái thượng hoàng, thậm chí còn bày trí tượng phật ra bên ngoài chính điện để tỏ lòng tôn kính.

Sở dĩ nàng phải làm như vậy, là vì bọn người Doãn Mễ Yên lấy cớ thai phụ không được đến trước linh cửu vì sẽ mang đến điềm xấu cho hoàng tự, muốn ngầm giam lỏng nàng ở nơi ngột ngạt này.

Kim An Bình tuy có thể phản bác, nhưng cũng chẳng thèm lên tiếng làm gì. Dù sao người duy nhất bảo vệ nàng trong chốn cung cấm cũng đã ra đi rồi, nàng còn không chắc mạng mình có thể bảo toàn được bao lâu, vậy hà tất phải đấu đá với bọn họ đến cùng?

Nếu họ muốn nàng chết, nàng cũng sẽ vui vẻ chết đi, chỉ mong lúc ở trên trời có thể chứng kiến được hai chuyện. Thứ nhất là Kim thị luôn được bình yên, thứ hai là chàng thiếu niên lỡ duyên kém phận với nàng sẽ tìm được một thê tử hiền lương thục đức.

Còn về đứa con trong bụng, nếu nói nàng không cần nó, thì nghe thật nhẫn tâm, nhưng nàng cũng không chắc bản thân có thể bảo vệ được con mình đến khi nào.

Nàng đưa tay sờ bụng, do nhiều ngày không ăn uống điều độ, cả cơ thể nàng đang dần yếu đi, nên đứa bé cũng không thèm lớn nữa rồi.

"Nương nương! Nương nương!"

Bầu không khí thanh tịnh bỗng dưng bị tiếng gọi thất thanh của Diệp Chi phá hỏng. Nàng ta ba chân bốn cẳng chạy vào chính điện, thở hổn hển như sắp đứt hơi đến nơi:

"Nương nương, không xong rồi!"

"Diệp Chi, ngươi lúc nào cũng ồn ào như vậy. Lại có chuyện gì nữa đây?"

Diệp Chi thở mạnh liên hồi, cố điều khí cũng như giữ cho mình được bình tĩnh:

"Nương nương, nô tì có một người đồng hương làm ở thái y viện…"

"Thì sao?"

"Huynh ấy nói với nô tì, là hoàng thượng… hoàng thượng đã ban lệnh sắc cho người một liều thuốc phá thai, đợi đến ngày mai khi quốc tang kết thúc, lập tức ép người uống!"

"Cái gì??"

Kim An Bình nghe như sét đánh ngang tai. Nàng đưa tay ôm chặt bụng, đến mức này, người luôn điềm tĩnh như nàng cũng không sao bình tĩnh nổi:

"Thông tin này có xác thực không?"

"Không gì thật hơn!"

"Không thể nào! Thái thượng hoàng đã băng thệ, hoàng thượng đã nắm chặt trong tay quyền trị vì quốc gia, tại sao còn muốn hại con của bổn cung?"

"Không chỉ có vậy, nương nương…"



Diệp Chi ghé sát tai Kim An Bình, kể hết những gì mình nghe ngóng được. Nàng ta càng nói đến đâu, sắc mặt Kim An Bình càng tệ đến đó.

Sau khi nghe xong câu chuyện, Kim An Bình vội đứng dậy, những bước đi đầu vô cùng loạng choạng. Hai mắt nàng rưng rưng như sắp khóc, nàng nhìn xa xăm, như tự đối thoại với chính mình:

"Âm mưu… Thì ra ba người bọn họ đã vạch sẵn một âm mưu thâm độc như vậy để ám hại con của bổn cung, hủy đi danh tiết của bổn cung, còn muốn dùng bổn cung để chế ngự phụ thân?"

"Phải, nương nương, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Nô tì… nô tì sợ lắm..."

Kim An Bình nhắm chặt hai mắt, hai giọt lệ theo đó lăn dài xuống đôi gò má tiều tụy. Nàng cứ đứng như yên như vậy, không có bất cứ nhất cử nhất động gì khiến Diệp Chi cảm thấy vô cùng bất an.

Một lúc lâu sau, dường như Kim An Bình đã nghĩ ra lối thoát tốt nhất cho chính mình và cả Kim thị. Mắt nàng tràn đầy sự kiên định, cùng Diệp Chi vào trong phòng, người mài mực, người cầm bút.

Không mất quá nhiều thời gian, một bức thư dài ngoằng với nét chữ rồng bay phượng múa đã được viết xong. Kim An Bình cẩn thận bỏ nó vào phong thư, bên ngoài còn lăn cả vân tay của mình.

Diệp Chi không biết đọc chữ nên không biết trong thư viết gì, ngây thơ hỏi theo suy đoán của bản thân:

"Nương nương, có phải người viết thư cầu cứu thừa tướng gia không? Chỉ cần có ngài ấy làm chủ, chúng ta sẽ không cần sợ gì nữa rồi."

Kim An Bình điềm tĩnh đến đáng sợ, khẽ lắc đầu:

"Không có, là thư cho Tịnh Ngọc."

"A, nô tì quên mất, người còn có một tỷ tỷ là vương phi nữa mà. Không cần thừa tướng ra tay, vương phi chắc chắn cũng thừa sức cứu chúng ta ra khỏi nơi này."

Kim An Bình cười nhạt, trong lòng bỗng có chút ngưỡng mộ sự hồn nhiên của Diệp Chi. Hồn nhiên như vậy, sẽ không phải lo toan nhiều thứ, có điều tính cách này không thể ở trong cung cấm quá lâu, vì sẽ rất dễ bị người khác loại dụng làm chuyện xấu.

"Diệp Chi, bổn cung có thể nhờ ngươi một chuyện được không?"

"Nương nương cứ nói, dù cho có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng…"

"Không, chỉ cần ngươi lén trốn ra ngoài, đưa bức thư này đến Nhị vương phủ. Thời hạn là sáng sớm ngày mai, tuyệt đối không được chậm trễ."

Diệp Chi dùng hai tay nhận lấy bức thư, quyết tâm dâng trào:

"Được, vì nương nương, nô tì nhất định sẽ làm tròn nhiệm vụ!"

"Tốt! Còn một chuyện nữa."

Kim An Bình nói rồi vội đi đến bên tủ gỗ, lấy ra một chiếc túi rút không quá to, dường như đã cất giữ từ rất lâu. Nàng nhìn ngắm một lần cuối rồi giao luôn cho Diệp Chi:



"Cả cái này nữa, hãy mang đến cho vương phi."

"Vâng."

"Còn đây là chút ngân lượng, ngươi hãy giữ lấy mà phòng thân."

Diệp Chi ngoan ngoãn nhận hết những thứ Kim An Bình đưa cho, trong tâm bỗng có chút bất an:

"Nương nương, hoàng cung cách vương phủ không quá xa, nô tì không cần nhiều ngân lượng như vậy, dù sao cũng chỉ giao thư rồi sẽ sớm trở về mà…"

Kim An Bình như bị nói trúng tim đen, có chút chột dạ nhưng vẫn cố mỉm cười:

"Dùng một ít để gọi xe kéo đến nơi cho nhanh, số còn lại coi như bổn cung thưởng cho ngươi tiêu xài. Sau khi… sau khi trở lại, bổn cung sẽ thưởng thêm."

"Nô tì hiểu rồi! Nương nương, nô tì sẽ đi sớm về sớm, người nhất định phải chờ nô tì trở về đó!"

Diệp Chi nói xong, vẫy tay từ biệt rồi vui vẻ rời đi. Kim An Bình đợi nàng ta đi xa rồi mới dám thả lỏng cơ thể. Nàng mỉm cười, nụ cười đẹp như đóa sen trắng, nhưng lại bị lem đi bởi những giọt nước mắt đắng cay.

"Diệp Chi, e là bổn cung không thể đợi ngươi về nữa rồi. Sau này hãy sống cho thật tốt…"

Kim An Bình nói rồi không chút ngại ngần đi đến bên giường, giật từng tấm màn che, cột chặt thành một sợi dây dài ngoằng.

Nàng lấy thế quăng sợi dây vải vừa làm xong lên xà nhà, cẩn thận đứng lên ghế cột cho thật chắc chắn, thành một vòng tròn lớn.

Hai hàng lệ không hiểu sao đua nhau lăn dài trên mặt nàng, mỗi lúc một nặng nề hơn. Nàng quay đầu nhìn ra cửa sổ, trời tối thế này, e là không thể ngắm "ánh mặt trời" lần cuối rồi.

Nụ cười diễm lệ hòa vẫn vào nước mắt, Kim An Bình không chút do dự thực hiện bước cuối cùng.

Trong những giây phút cuối đời, trong đầu nữ nhân xấu số bỗng hiện lên những hình ảnh đẹp nhất của phận đời ngắn ngủi.

Khi đó nàng vừa tròn mười sáu tuổi, trong một lần đích thân mang thức ăn đến quân doanh cho phụ thân, nàng đã gặp chàng thiếu niên đó.

Chàng còn trẻ nhưng thân thể cường tráng, khuôn mặt không quá hoàn hảo như hai hoàng huynh của mình, nhưng lại toát lên vẻ nam tính ngút ngàn.

Chàng có nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, khiến cho nàng nhìn thấy một lần thì mãi mãi không quên được. Nàng cũng có một giọng nói rất ngọt ngào, pha với nụ cười trong veo như sương sớm khiến chàng ôm tương tư trọn đời không dứt.

Chàng và nàng, nhất thể đồng tâm, hẹn ước một đời. Mối tình đẹp đẽ đến tưởng chừng không thể tan vỡ, không ngờ lại thành ra kết cục bi thảm thế này.

Thêm một giọt nước mắt tuôn rơi, chiếc ghế dưới chân nàng bị ngã xuống, cũng là lúc hai sinh mạng bị kết thúc cùng một lúc.

Nụ cười như ánh mặt trời, và nụ cười như sương sớm đó, mãi mãi chỉ có thể là chàng và nàng của những năm tháng xưa kia, dù có cố gắng cách mấy cũng không thể quay lại được.