Bẩm Báo Vương Gia, Vương Phi Đến Rồi

Chương 77: Mười tám tầng địa ngục



Ngày hôm sau, Kim Tịnh Ngọc lại trở về Quế Bành cung, ngồi uống trà sáng với Tuyết phi - nay đã là Tuyết quý phi. Tuyết quý phi nhìn ra khung cảnh giản dị quen thuộc thường ngày, thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng mình cũng đã thoát ra được khỏi nơi xa hoa choáng ngợp kia.

“Vậy là tối hôm qua, Tô Uyển Vân đã nằng nặc đến xin hoàng thượng, muốn thay người ở cạnh chăm sóc cho Doãn Mễ Yên?”

“Phải. Đáng lẽ ra hoàng thượng không chấp nhận, nhưng nhờ có Doãn thái y bồi vào mấy câu, nói sức khỏe ta đã suy nhược nhiều phần, nếu còn tiếp tục hầu bệnh thì sợ sẽ không chịu nổi, cho nên…”

Kim Tịnh Ngọc gật gật đầu, mọi chuyện quả như đi theo đúng những gì nàng dự tính. Với loại người háo thắng muốn nhận hết hào quang về mình như Tô Uyển Vân, đương nhiên sẽ khó lòng để yên cho Tuyết quý phi chăm bệnh rồi từng bước lên cao. Dù là chịu cực khổ một chút, nhưng chắc chắn ả ta đang rất hài lòng, thậm chí còn đang mơ tưởng sự tín nhiệm của Tư Dạ Hành Lâm làm cho mình.

Nghĩ đến đây, Kim Tịnh Ngọc chợt bật cười. Tuyết quý phi không hiểu, cẩn trọng hỏi:

“Tịnh Ngọc, có gì đáng cười sao?”

“Có chứ! Ta đang suy nghĩ người vốn làm phi, hầu bệnh hai tuần thì liền được thăng lên làm quý phi. Tô Uyển Vân vốn đã là hoàng hậu, chỉ cần hầu bệnh khoảng hai ngày, thì đã có thêm một phong hiệu ở đằng trước rồi.”

Tuyết quý phi nghe không hiểu lắm, nhưng sợ làm phiền đến Kim Tịnh Ngọc, nên cũng không dám hỏi thêm nữa. Vừa hay lúc này Doãn Duẫn cũng đến, coi như cứu vớt bầu không khí ngượng nghịu này.

Sau khi hành lễ xong, Doãn Duẫn liền nhìn Kim Tịnh Ngọc và vào thẳng vấn đề chính:

“Tô Uyển Vân đã dọn đến Từ Nghi cung, vậy tiếp theo phải làm sao đây?”

“Sáng ngày mai, sắc một liều thuốc tốt, kèm theo một chút thứ mà huynh đã dày công chế tạo. Dù sao trên dưới Từ Nghi cung bây giờ đều là người của ta, nên cũng không cần quá lo lắng.”

Kim Tịnh Ngọc vừa nói vừa cười nhếch mép, Doãn Duẫn cũng cười hài lòng. Tuyết quý phi đảo mắt nhìn hai người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cùng cực lắm, nàng mới hỏi tiếp:

“Tịnh Ngọc, Doãn thái y, rốt cuộc hai người định làm gì?”

Kim Tịnh Ngọc quay sang nhìn Tuyết quý phi, cười nhẹ rồi ghé sát tai nàng, nói một câu khiến đối phương sởn cả gai ốc:“Bọn ta sẽ… tiễn Doãn Mễ Yên và Tô Uyển Vân đi cùng một lần! Tô Uyển Vân thì không cần bàn đến, nhưng giữa người và Doãn Mễ Yên dù sao cũng không có thù hận gì… Chuyện này hệ trọng và nguy hiểm vô cùng, nếu người không giúp được, ta sẽ không ép!”



Tịnh Ngọc nói xong, nét mặt vẫn không có chút gì thay đổi. Lâm vào con đường một sống một chết, chỉ nàng và Doãn Duẫn đã là quá đủ, nên nàng thật sự cũng không muốn lôi ai theo cùng. Nhưng Tuyết quý phi dù rất lo sợ, lại cố gồng mình đáp lại tỉnh bơ:

“Ơn cô đối với ta, sâu rộng hơn núi. Việc cô muốn làm, nhất định ta sẽ giúp đỡ hết sức mình!”

Kim Tịnh Ngọc suy nghĩ một hồi, lại nắm tay Tuyết quý phi và cười nhẹ: “Đa tạ người rất nhiều! Có điều hãy hứa với ta, khi nào cảm thấy nguy hiểm, thì hãy tự tìm đường cứu mình trước. Được không?”

“Được, được,..”

—--------------

Sáng hôm sau, đúng cuối canh thìn, thuốc sắc sẵn cho Doãn Mễ Yên lại được mang đến Từ Nghi cung như mọi ngày.

Tô Uyển Vân ngồi cạnh giường bệnh, tay cầm muỗng khuấy nhẹ chén thuốc, đắc ý nhìn dòng nước cuộn tròn trong đó. Với Tô Uyển Vân mà nói, ả chỉ cần đút thuốc cho Doãn Mễ Yên mỗi ngày thì đã xong nhiệm vụ hầu bệnh, vì trong cung còn nhiều cung nhân như vậy, tại sao bậc mẫu nghi thiên hạ phải bận tay bận chân làm gì? Đút thuốc thế này, may ra ngay lúc Tư Dạ Hành Lâm ghé thăm, có khi ả lại được sủng ái thêm mấy phần!

Tô Uyển Vân khuấy thuốc một hồi, mới múc lên một muỗng nhỏ, thổi cho có lệ rồi hạ tầm tay đút cho Doãn Mễ Yên. Bà ta nhọc nhằn nhìn hành động vô tâm và vụng về của ả, chỉ đành bất lực uống lấy, với hy vọng bản thân mau chóng khỏe lại để mau chóng xử lý đám ô hợp kia. Có điều uống một muỗng thì chưa thấy gì, nhưng đến muỗng thứ hai, thứ ba,...

Đến khi chén thuốc chỉ còn một nửa, Tô Uyển Vân lại múc thêm một muỗng thuốc, nhưng còn chưa kịp cho Doãn Mễ Yên uống, để thấy sắc mặt bà ta đen sẫm dị thường, cặp mắt trợn lên, môi khóa chặt đến mức dù có cố gắng như thế nào cũng không cho thuốc vào được.

Tô Uyển Vân cho muỗng lại vào chén thuốc, trong tâm đã cảm giác có chuyện gì đó không lành. Tay ả run run, từ từ đặt dưới mũi đối phương, và quả nhiên, hơi thở đã tắt từ lâu.

Tô Uyển Vân giật bắn cả mình, mặt xanh như tàu lá, nhưng trong khi ả còn chưa kịp có động thái gì, thái giám bên ngoài đã tự ý mở cửa phòng ra, Tuyết quý phi và Kim Tịnh Ngọc đồng loạt bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả hai còn cố gắng diễn sao cho thật chân thật. Tịnh Ngọc vờ run rẩy đến đứng không vững, chỉ tay vào mặt Tô Uyển Vân, sợ hãi hỏi:

“Hoàng hậu nương nương, người… người đã làm gì thái hậu vậy?”

Tô Uyển Vân sợ quá, làm rơi cả chén thuốc xuống sàn tạo ra âm thanh chói tay vô cùng. Ả luống cuống đứng dậy, rối rít lắc đầu, chỉ luôn miệng nói “bổn cung không có!”

Tuyết phi lại là nữ nhân “kiên cường” nhất trong thời điểm hiện tại, nàng liếc mắt nhìn ra bên ngoài, sau đó lại nhìn Tô Uyển Vân bằng con mắt hận thù, như muốn lao tới ăn tươi nuốt sống ả ta:



“Người đâu! Hoàng hậu mưu hại thái hậu, lập tức áp giải đến Dưỡng Tâm điện, để hoàng thượng tra ra rõ ràng!”

“Bổn cung đã nói là bổn cung không hành thích thái hậu! Lục Thiển Châu, ngươi chỉ là một quý phi nhỏ bé mà dám cho người bắt bổn cung? Có phải ngươi đã chán sống rồi không?”

Hai mắt Tuyết quý phi rưng rưng, không phải khóc vì lo sợ, mà là vì giận đến ứa nước mắt. Trong mắt nàng bây giờ chỉ có đứa con xấu số của mình, và chuyện nó bị hại chết như thế nào mà thôi. Nàng tiến lên vài bước, đến gần chỗ Tô Uyển Vân, sát khí đến mức đối phương có thể cảm nhận rõ rành rành.

“Ai là người chán sống, cũng còn chưa rõ đâu!”

Tuyết phi nói xong, liền có một tốp thái giám xông từ bên ngoài vào, hành động xông xáo tóm lấy Tô Uyển Vân trong chớp mắt rồi đưa đi. Ả không ngừng vùng lẫn liên hồi như một kẻ điên, luôn miệng quát:

“Lục Thiển Châu, hãy đợi đó, bổn cung sẽ không tha cho ngươi!”

Tiếng quát mắng vang lên một hồi, rồi lại nhỏ dần đến tắt hẳn đi, trả lại không gian yên lặng cho căn phòng. Tuyết quý phi nhìn Kim Tịnh Ngọc, nàng của lúc này đã không còn đủ mạnh mẽ để kiềm chế cho nước mắt ngừng rơi.

Kim Tịnh Ngọc vội ôm lấy đối phương, vỗ vỗ nhẹ vào lưng như một sự động viên. Nàng đưa cho Tuyết quý phi một chiếc khăn mùi xoa, nhỏ giọng nói:

“Đừng khóc nữa, bây giờ chúng ta còn phải đi đến gặp hoàng thượng. Vở kịch hay này sắp sửa hạ màn rồi!”

“Được!”

Kim Tịnh Ngọc và Tuyết quý phi đồng loạt gật đầu, rồi nàng lại bảo nàng ấy ra ngoài trước để chờ mình. Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ có một người sống và một người chết, chưa bao giờ Kim Tịnh Ngọc thấy hài lòng hả dạ như vậy.

Nàng từng giết bao nhiêu kẻ địch trên chiến trường, ghi công trạng vang danh, dù có tự hào đến đâu, vui vẻ đến đâu, cũng chưa từng có được cảm giác thỏa mãn này. Tịnh Ngọc bước từng bước đến chỗ Doãn Mễ Yên, môi nhếch lên hài lòng mà nước mắt lại lăn dài trên đôi má.

“Doãn Mễ Yên, cuối cùng ngày này cũng tới! Kim thị ta trên dưới năm mươi người đang chờ bà đấy, bà cứ thong thả đi đến mười tám tầng địa ngục, chờ đợi đứa con bà nuôi lớn đến chịu phạt cùng!”

Nàng nói rồi, lạnh nhạt dùng tay quẹt ngang giọt nước mắt, trước khi rời đi còn không quên bỏ lại một tờ giấy nhỏ có nếp gấp sẵn dưới sàn giường.
— QUẢNG CÁO —