Buổi trưa ở thành Tô Châu là lúc náo nhiệt nhất, trên phố kẻ bán người mua, người qua kẻ lại.
Có mộy tòa tháp cao đứng sừng sững bên bờ Lâm Giang, lan can chạm trổ ngọc, vừa yên tĩnh vừa tao nhã lại có phần mới mẻ, chính là tửu lâu cao nhất thành Tô Châu: Thanh Vân Lâu.
Vì cái tên mang ý nghĩa tốt lành này, không ít sĩ tử trước khi lên kinh ứng thí đều đến đây dạo một vòng, mong lấy điềm may.
Lâu dần, có một truyền thuyết xuất hiện. Tương truyền chỉ cần uống một chén Trạng Nguyên tửu tại nhã gian trên tầng cao nhất, người đó sẽ thăng quan tiến chức, một bước lên mây.
“Mau đi xem, mau đi xem! Lại có người n/hả//y l/ầ/u rồi!
Trên ban công nhã gian của Thanh Vân Lâu, một chàng thư sinh nho nhã, dung mạo tuấn tú đang đứng tại đó.
Tay chàng cầm một vò rượu, nửa thân người lơ lửng bên ngoài, chao đảo như muốn rơi.
Dưới lầu có không ít người đứng xem náo nhiệt, có người còn đang cắn hạt dưa, mọi người đều thấy việc này không lạ cho lắm.
Dù sao mỗi năm đều có không ít sĩ tử thi rớt, càng nhiều hơn nữa là những kẻ thi rớt đòi tìm chet tìm sống, luôn than thở tài hoa không gặp thời, số mệnh bất công.
Nhưng thật sự dám nhảy từ trên lầu xuống thì không có một ai.
Thông thường, phần lớn người đứng lên đó than khóc chỉ để nổi mặt, hiệu quả như mong muốn là được rồi, đâu có ai thật sự muốn đùa giỡn tính mạng của mình.
Người xem náo nhiệt đã quen với những màn khoe danh lợi này rồi, lời nói mỉa mai lại càng nhiều hơn.
Mọi người thi nhau cười nói, mặt mày hí hửng hô: “Nhảy đi! Sao không nhảy nữa! Làm dứt khoát cái nào!”
Thư sinh uống say, người ta cười, chàng cũng cười theo, trông như điên như dại.
Chỉ có chưởng quỹ của Thanh Vân Lâu là hoảng sợ, ông chỉ vào thư sinh đó la lớn: “Mau, mau, mau lên! Mau kéo hắn xuống cho ta!”
Rất nhanh, tiểu nhị mồ hôi đầm đìa chạy tới báo: “Cửa nhã gian bị khóa từ bên trong rồi, còn chắn nhiều bàn ghế, tiểu nhân đẩy không ra!”
Chưởng quỹ giậm chân: “Nếu xảy ra chuyện chết người, ta còn làm ăn gì nữa!”
Có người xen vào: “Chưởng quỹ, ngài nhìn hắn kìa, chỗ nào giống muốn tu sat…”
Thư sinh buông tay, vò rượu rơi xuống vỡ tan tành bên chân người nói chuyện, mùi rượu bốc lên khắp nơi, người xui xẻo suýt bị vỡ đầu thì tức giận chửi rủa.
Thư sinh cười lớn, tiếng cười khàn khàn phát ra từ sâu trong cổ họng khiến chàng trông dữ tợn như ác quỷ đến từ địa ngục.
Đột nhiên, thư sinh lớn giọng mắng: “Vi Chiêu Y, ngươi là yêu nữ mưu triều soán vị, hại nước hại dân, giết cha thí con! Ngươi hại trung lương, dùng người không đúng, dung túng nam sủng, ngươi không biết xấu hổ!”
Lần này không ai dám cười, Vi Chiêu Y chính là Nữ Hoàng đương triều đó! Giữa ban ngày ban mặt chửi ngài ấy, đúng là không muốn sống nữa rồi.
Chưởng quỹ mặt mày xanh mét chỉ vào thư sinh điên: “Còn đứng đó làm gì, phá cửa, kéo hắn ra đây, bịt miệng lại cho ta! Đánh chet luôn cũng được!”
Bọn tiểu nhị lấy dụng cụ, tất tả chạy lại. Chẳng bao lâu sau đã nghe trên lầu vang lên tiếng đập cửa ầm ầm.
“Rầm” một tiếng, cửa gỗ đổ ầm. Bọn tiểu nhị xông ra ban công vây quanh thư sinh.
Thư sinh không biết rút từ đâu ra một thanh trường kiếm, xoay kiếm một vòng, ép bọn tiểu nhị không dám tiến lên.
Gió nhẹ thổi qua, thổi tung mái tóc rối bù trước mặt thư sinh, lúc này mới có người để ý, trên gương mặt cương nghị nhưng non nớt của chàng có hai dòng nước mắt, cùng với nỗi tuyệt vọng không thể nói thành lời.
Lưỡi kiếm sắc lạnh chạm cổ, kề sát làn da mỏng manh, đó là quyết định không thể quay đầu.
Thư sinh hét lên vang dội: “Vi Chiêu Y, ta nguyền rủa ngươi!”
Chàng khẽ lướt tay phải, lưỡi kiếm để lại một vết thương không thể cứu vãn trên cổ.
Trong khoảnh khắc, mau’ tươi như mưa tuôn xối xả rơi trên mặt đất mênh mông.
Chàng lao mình nhảy xuống, giữa tiếng la hét của mọi người, lao vào kết cục tan xương nát thịt đã định sẵn.
Có người nghe thấy lời cuối cùng của chàng, đầy ai oán và vô hạn tình cảm với một người khác.
Chàng nói: “Hồng Hạnh, xin lỗi, ta phụ nàng…”
Cơn mưa mau’ này, cuối cùng sẽ để lại dấu vết trên thế gian.
-
Khi nói tới Tô Hồng Hạnh, mỗi người trong thành Tô Châu đều muốn giơ ngón tay cái.
Tuy nàng từng lạc bước chốn hồng trần nhưng lại coi tiền bạc như cặn bã, trọng tình trọng nghĩa.
Năm xưa, khi nàng còn là hoa khôi ở Túy Hồng Lâu, người muốn được gần gũi với nàng hàng đêm đều có thể đạp vỡ bậc cửa của Túy Hồng Lâu.
Trong số đó có không ít người muốn chuộc thân cho nàng nhưng nàng lại chọn một người nghèo khó hai bàn tay trắng là Kiều Mộc Đình.
Có người cười nhạo nàng ngu ngốc, bọn hắn cho rằng đi theo một tên văn nhân nghèo kiết xác, ngày sau này không tránh khỏi việc chịu khổ.
Tô Hồng Hạnh lại không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Ta chọn lang quân, trọng tình không trọng tiền.”
Lời này vừa ra, khắp mười dặm tám thôn ai nghe xong mà không khen Tô Hồng Hạnh biết nặng biết nhẹ lại có tầm nhìn.
Quả nhiên, không lâu sau có người đến nói với Tô Hồng Hạnh rằng Kiều Mộc Đình bây giờ tuy có vẻ lụn bại, nhưng từ nhỏ đã thông minh lanh lợi.
Sáu tuổi làm thơ, bảy tuổi viết văn, mười hai thi đỗ Đồng Sinh, mười lăm đỗ Tú Tài, mười tám trúng Giải Nguyên, một ngày nào đó nhất định sẽ đỗ Trạng Nguyên đưa Tô Hồng Hạnh lên làm Trạng Nguyên Phu Nhân
Tô Hồng Hạnh lại nói: “Có thể đạt được công danh đương nhiên là tốt, nhưng dù không có, ta cũng nguyện ý theo chàng suốt đời, sơn hào hải vị hay cải trắng củ cải, cũng chỉ là vật ngoài thân.”
Lời này vừa ra, Tô Hồng Hạnh lập tức đứng đầu bảng “Những nương tử mà ta muốn cưới nhất”.
[Không giống bọn truyenne thích ăn cắp không ai thèm cưới]
Nhưng nếu ngươi hỏi Kiều Mộc Đình là người thế nào, chẳng phải chính là kẻ xui xẻo thi rớt nhiều lần, cuối cùng tự tử bằng cách nhảy lầu ở Thanh Vân Lâu hay sao.
Ngày ấy, khi Kiều Mộc Đình rơi xuống đã không còn hơi thở, đừng nói tới đỗ Trạng Nguyên, ngay cả một thi thể toàn vẹn cũng không có.
Có người nhận ra Kiều Mộc Đình nên báo cho Tô Hồng Hạnh đến thu dọn thi thể.
Nàng vội vã chạy tới, khi thấy tình trạng thê thảm của Kiều Mộc Đình, gương mặt khuynh quốc khuynh thành lập tức trở nên tái nhợt.
Nghĩ đến ngày hôm qua phu quân còn ân ái mặn nồng, như keo như sơn, hôm nay đã âm dương cách biệt, trong lòng Tô Hồng Hạnh chỉ cảm thấy như bị một cây búa tạ giáng vào, khiến cho tứ chi và ngực nàng đau âm ỉ.
Nàng lao đến bên người Kiều Mộc Đình, đôi tay run rẩy, nàng muốn chạm vào khuôn mặt của phu quân, gọi tên chàng một lần nữa.
“Kiều lang…… Kiều lang……"
Nàng một tiếng so một tiếng càng thêm thống khổ, một tiếng so một tiếng càng thảm thiết hơn, nhưng bất luận nàng gọi như thế nào, đều không thể gọi phu quân nàng trở về…
……
Ta không nói nên lời khi nhìn các tỷ muội ở Túy Hồng Lâu đang cùng nhau khóc sướt mướt, được đấy, kể chuyện xưa mà ai cũng diễn xuất như thật, từng người đều thi nhau thể hiện cảm xúc trên mặt.
Rõ ràng không thấy tận mắt, vậy mà các nàng lại mô tả tâm trạng của Tô Hồng Hạnh lúc ấy thật sống động.
Ta tấm tắc lấy làm kỳ lạ, muốn nói kỳ nữ trên thế gian này không phải chỉ có một vị trong Hoàng Thành sao? Chẳng lẽ dân gian cũng có?
Lập tức, ta nhận được một loạt ánh nhìn khinh thường. Dù Túy Hồng Lâu đã đóng cửa ba năm trước nhưng không ngăn cản được các tỷ muội vẫn là những người ủng hộ trung thành của Tô Hồng Hạnh.
Các nàng mồm năm miệng mười nói cho ta biết, Tô Hồng Hạnh đã tiêu hết tài sản để tổ chức một lễ tang lớn cho Kiều Mộc Đình.
Phải nói rằng phu thê như chim liền cành, hoạn nạn đến thì mỗi người bay một ngả.
Kiều Mộc Đình chet rồi, Tô Hồng Hạnh hoàn toàn có thể cầm tài sản của chàng mà chạy đến chân trời góc biển, nhưng nàng không làm vậy mà còn thủ tiết cho phu quân, đây là nữ nhân vĩ đại cỡ nào!
Ta duy trì nụ cười lễ phép mà không kém phần ngượng ngùng một hồi lâu, không thể nói với các nàng biết thực ra mấy ngày trước, Tô Hồng Hạnh đã đến Băng Nhân Thự, nàng muốn tìm cho mình mối hôn sự mới.
Dù sao thì…
“Băng Nhân Thự của các người sẽ bảo vệ bí mật của cố chủ, không tiết lộ nửa lời ra ngoài phải không?”
Ba ngày trước, Tô Hồng Hạnh xuất hiện trước mặt ta, cả người nghiêng ngả dựa trên ghế mây, ngực áo mở rộng để lộ một vùng ngực trắng ngần, tràn đầy xuân sắc.
Tóc nàng hơi rối, gò má ửng hồng, hẳn là nàng đã uống rượu, lời nói mang vẻ lười biếng mà phong lưu.
Thấy ta gật đầu, nàng mới cười rồi nói với ta tựa như đang vỗ về một chú mèo con hay chó con: “Chuyện này xong xuôi, ta tự khắc đưa tiền thưởng cho ngươi.”
Ta lập tức cúi đầu khom lưng cười nịnh, quả nhiên khiến Tô Hồng Hạnh vui vẻ.
Nàng mang theo hơi men, cười hỏi ta: “Ngươi có thấy kỳ lạ không, phu quân ta vừa chết, sao ta lại nghĩ đến chuyện tái giá?”
Ta thành thật mà gật đầu.
Tô Hồng Hạnh nói, người đời không hiểu rõ nên cứ nghĩ nữ tử thanh lâu tặng vàng bạc cho thư sinh lên kinh dự thi là một lòng si tình kiên định.
Nhưng thực ra trong lòng mọi người đều rõ ràng, chẳng qua các nàng chọn lang quân để đánh cược, nếu thật sự có thể đổi vài lạng bạc lấy Trạng Nguyên lang, đổi cho mình một thân phận tự do, thì đó là vụ mua bán quá có lời.
Tô Hồng Hạnh cười nói: “Bọn hắn lấy tiền lộ phí từ bọn ta, bọn ta mua hy vọng từ bọn hắn, đây là việc ngươi tình ta nguyện, nào có nhiều thứ gọi là tình sâu như biển.”
Tô Hồng Hạnh vốn cũng nghĩ rằng nàng đã cược đúng.
Nhưng ai ngờ rằng, khả năng chịu đựng của Kiều Mộc Đình lại kém như vậy, đến mức nghĩ thông không mà nhảy lầu.
Tô Hồng Hạnh “ai” một tiếng, thở một hơi thật dài, lập tức thay bằng vẻ mặt đen đủi tuyệt tình.
Nàng nói: “Xúi quẩy.”
Nhìn xem, đây mới thật sự là dáng vẻ sống động của một con người.
Tô Hồng Hạnh lại cười hỏi: “Đỗ nương tử, ta biết xuất thân của ta không tốt, nhưng mà ta đã giành được thanh danh tốt cho mình, chắc là ta còn có thể tái hôn được chứ?”
Ta vội nói: “Danh tiếng của Tô nương tử vang khắp Tô Châu, người cầu thú nương tử đương nhiên rất nhiều. Chỉ có điều, phu quân của ngài…”
Tô Hồng Hạnh điềm nhiên chỉnh lại: “Tiền phu.”
“Đúng vậy, tiền phu.” Ta cười gượng hai tiếng, hạ giọng nói: “Lời tiền phu của ngài nói trước khi chet, chính là tội lớn tru di cửu tộc đó.”
Tô Hồng Hạnh nghe xong mặt cứng đờ, ngay cả tư thế ngồi cũng chỉnh đốn lại, vẻ mặt không chỉ đen đủi, có thể nói là sầu muộn.
Nàng hiển nhiên còn muốn duy trì hình tượng, nghiến răng nói một cách kìm nén:
“Miệng mọc trên người hắn, lời hắn nói có liên quan gì đến ta? Ta thấy hôm đó hắn bị quỷ nhập! Bình thường hắn chỉ biết đọc sách thánh hiền, hôm đó lại lén lấy tiền trong nhà đi uống rượu. Hừ, có khi bị oan hồn từ đâu tới ám trở thành kẻ chet thay!”
Ta nói: “Nhưng ta nghe nói hôm đó là ban ngày ban mặt, có con quỷ nào dám ra ngoài vào giờ ngọ?”
Tô Hồng Hạnh thản nhiên nói: “Vậy thì chắc là hắn uống nhiều nên hành động thất thường thôi.”
[Thất thường giống bọn truyenne thích ăn cắp của Vân Đạm Phong Khuynh]
Nàng ngừng lại một chút, lại nói giọng ấm áp: “Bảy bảy bốn chín ngày đã qua rồi, ta thấy quan phủ cũng không đến, chắc là bình an không có việc gì.”
Ta tò mò hỏi: “Tô nương tử, ngài thật sự không có chút tình ý nào với Kiều Mộc Đình sao?”
Tô Hồng Hạnh vội nói: “Lòng người đều là thịt, sao mà không có tình ý được chứ?”
Ta ngắm nghía biểu cảm của nàng, nói lời này mà mặt Tô Hồng Hạnh không có chút cảm xúc nào, thật khó mà tin được.
Chắc là thấy ta không tin, Tô Hồng Hạnh lại bắt đầu chữa cháy, vẻ mặt đầy ai oán nói:
“Đỗ nương tử, ngài cũng là nữ tử ắt hẳn hiểu điều này, nữ nhân cần sự dịu dàng săn sóc, phu quân ta đọc sách rất giỏi, nhưng lại không hiểu tình ái triền miên…”
Cho tới bây giờ, Tô Hồng Hạnh không quên được dáng vẻ của Kiều Mộc Đình khi lần đầu tiên đến Túy Hồng Lâu.
Chàng ngồi giữa một đám oanh oanh yến yến, cứng đờ đến mức ngay cả cổ cũng không dám quay, thở cũng không dám thở.
Chàng là khách quý mà Tô Hồng Hạnh đích thân tiếp đãi, thấy chàng căng thẳng, nàng bèn nghĩ cách trêu chọc để điều tiết không khí.
Các tỷ muội dâng lên chùm nho ngọt, nàng cố ý hái một quả đưa đến miệng chàng, Kiều Mộc Đình không dám nhìn thẳng vào nàng, cứ vậy mà nuốt chửng thành ra bị nghẹn.
May là bằng hữu của chàng từ phía sau ôm lấy bụng, vừa đấm vừa ép, Kiều Mộc Đình mới phun ra quả nho, giữ được một mạng.
Tô Hồng Hạnh tự biết mình gây họa, nàng sợ bị quở trách nên đứng một bên không dám nói lời nào.
Kiều Mộc Đình vội xua tay giải vây cho nàng, chàng nói không phải lỗi của cô nương, do ta không cẩn thận, tội lỗi tội lỗi.
Kiều Mộc Đình năm này qua năm khác lên kinh ứng thí, Tô Hồng Hạnh cũng năm này qua năm khác tiễn chàng.
Chàng không như các thư sinh khác miệng đầy lời âu yếm, thề non hẹn biển hay là làm thơ ngay tại chỗ, mỗi lần chàng đều đỏ mặt nghẹn nói hai chữ: “Đợi ta.”
Nhưng mỗi lần đều vô vọng mà về.
Cuối cùng đến năm Phượng Hoàng thứ nhất, Kiều Mộc Đình nản lòng thoái chí, quyết định không thi nữa.
Cũng chính vào năm đó, Túy Hồng Lâu tuyên bố đóng cửa, Tô Hồng Hạnh quyết định gả cho chàng.
Tô Hồng Hạnh mỉm cười: “Lúc đó ta nghĩ, chưa đỗ Trạng Nguyên thì chưa đỗ, ngàn vàng khó mua lang hồi đầu*, tạm bợ một chút còn hơn bán nụ cười.”
* Lang hồi đầu: Cụm từ này thường dùng để chỉ việc người đàn ông thay đổi ý định hoặc quyết định quay trở lại với người phụ nữ mình từng yêu, việc này là một niềm an ủi lớn lao, phản ánh sự trân trọng và giá trị tình cảm
Ta nhìn Tô Hồng Hạnh trước mặt, không rõ tại sao nhưng ta luôn cảm thấy sau lưng nàng còn giấu nhiều thứ chưa thể nhìn ra.
Tô Hồng Hạnh uống một ngụm trà, tự ý đổi chủ đề: “Đỗ nương tử, ta nghe nói nếu cố chủ có đối tượng ưng ý, Băng Nhân Thự của các người cũng có thể giật dây bắc cầu.”
Ta cười nói: "Đương nhiên rồi, cô nương có ai trong lòng không? Là ai vậy?"
Ánh mắt của Tô Hồng Hạnh khẽ dao động, thực sự là quyến rũ mê hoặc.
Nàng thấp giọng nói: "Thật không dám giấu giếm, ta thực sự có một người khách cũ nhưng gia môn nhà hắn không phải dễ vào. Nếu ngươi có thể giúp ta hoàn thành việc này, sau này ngươi ở Tô Châu muốn gió có gió, muốn mưa có mưa."
Tô Hồng Hạnh nhìn trái phải quanh một lượt, xác nhận không ai nghe thấy, mới ghé sát tai ta rồi nói: "Người đó chính là Tri phủ Tô Châu, Trương Hữu Thần."
Ta bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, Trương Hữu Thần này ta từng gặp.
Hắn là Trạng Nguyên lang năm Phượng Hoàng thứ nhất, dung mạo đoan chính, đúng lúc đang độ tuổi ba mươi đầy phong độ khí khái.
Chỉ tiếc rằng phụ mẫu của Trương Hữu Thần lại gả cho hắn một nương tử nuôi từ bé, lớn hơn hắn mười lăm tuổi, diện mạo kém sắc, cử chỉ thô lỗ, thân hình mập mạp.
Năm đó, Trương Hữu Thần vì người thê tử này mà không ít lần bị đồng liêu cười nhạo.
Ta vội vàng đáp ứng, nói chuyện cùng Tô Hồng Hạnh một lúc rồi mới đứng dậy cáo từ.
Không ngờ bất cẩn làm đổ trà lên người, Tô Hồng Hạnh nói muốn lấy cho ta một kiện y phục, ta lục lọi quanh nhà nhân lúc nàng đi, quả nhiên tìm thấy Mê La Hương trong một chiếc hộp nhỏ trên trang đài*.
* Trang đài: bàn trang điểm của phụ nữ thời xưa.
Trước khi đến Tô Châu, ta đã kiểm tra thi thể của Kiều Mộc Đình tại phần mộ, ta phát hiện tàn tích của Mê La Hương trong mũi hắn.
Mê La Hương vốn là thảo dược được đại phu dùng để giảm đau cho người bệnh, chỉ cần tán thành bột làm hương xông, khi ngửi vào sẽ sinh ra cảm giác ảo mộng khoái cảm, đây là loại hương thường dùng ở kỹ viện để trợ hứng.
Ta thay y phục Tô Hồng Hạnh đưa, trước khi đi còn quay lại hỏi: “Tô nương tử, ta nghe nói Túy Hồng Lâu từng là thanh lâu thịnh vượng nổi tiếng nhất Tô Châu, sao ba năm trước lại đột ngột đóng cửa?"
Tô Hồng Hạnh sửng sốt, ra vẻ ai oán thở dài: "Không biết lão bản chạy đi đâu chơi đùa rồi, bọn ta mất đi người tâm phúc đành phải đóng cửa thôi."
Ta gật đầu, sự im lặng ngắn ngủi của ta đã thu hút sự chú ý của Tô Hồng Hạnh.
Nàng cười dịu dàng nhưng ánh mắt không rời: "Đỗ nương tử không phải là người của Băng Nhân Thự sao, sao lại tò mò về những chuyện này?"
Ta cười cười, không thể nói với nàng rằng ta không phải là Đỗ nương tử thật.