Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 12



Ta và Tằng Tri Hứa đến Sử Quán mượn được hồ sơ của năm Thuận Thiên thứ mười tám, tức là năm năm trước.

Sử quan ghi chép rằng, Quốc tử giám Tể tửu Đào Hành Như qua đời vì bệnh tim đập nhanh. Tại lễ tang của ông, rất nhiều quan to trong triều đều đến, nước mắt nước mũi tung hoành, tranh nhau truy niệm Đào Hành Như.

Nhưng cuộc náo loạn do các học trò xuất thân hàn môn gây ra thì lại không được ghi chép trong hồ sơ, cứ như thể nó chưa từng xảy ra.

Ta hỏi Tằng Tri Hứa vì sao lại như vậy, hắn nói rằng loại chuyện này nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ làm các quan lại mất lại, tự nhiên sẽ có người âm thầm che giấu sự việc.

Dù sao việc thay đổi triều đại là chuyện trăm năm, đến lúc đó mọi người đều hóa thành tro bụi, làm gì còn ai nhớ rõ mấy chuyện ân oán tình thù.

Không ai nhớ đến, tức là không tồn tại.

Nhưng Đào Lệ nhớ.

Thực ra cũng không phải nàng nhớ, vào lúc đó nàng đã đuổi theo Thường Tề Tinh đến Biện Châu rồi, do gia nhân trong nhà kể lại cho nàng.

Đêm đó, có người mắng Đào Hành Như khi làm Tế tửu vừa phù phiếm tham tiền lại vừa dựa dẫm quyền quý.

Họ nói ông chỉ qua lại với các học trò của Quốc tử học và Thái học.

Những học trò thuộc khoa Luật học, Thư học và Toán học, dù họ có là thiên tài xuất chúng, ngàn dặm có một cũng bị ông khinh miệt vì thân phận thường dân.

Một kẻ sâu mọt của Quốc tử giám như thế cuối cũng đã chết, thật là một chuyện thiên đại hỷ sự, đương nhiên đáng để đốt pháo.

Nhưng cũng có người đứng ra chỉ trích các đại thần có mặt trong tang lễ, họ nói rằng trong số những người ở đây, có không ít người được Đào Hành Như tự tay tiến cử.

Thay vì đến linh đường của ông làm hiếu tử, chi bằng đến âm phủ trực tiếp tìm Đào Hành Như luôn cho rồi.

Tóm lại, họ nói những lời cay nghiệt nhất như sợ Đào Hành Như không bật dậy từ trong quan tài.

Quả là thiếu đạo đức khi tới linh đường của lão sư* mà đốt pháo mừng, chắc chắn bọn họ đều bị Đào Hành Như chèn ép mất đi tiền đồ, vì vậy mà hận ông ta đến tận xương tủy.

* Lão sư: Ông thầy già đáng kính, tiếng gọi tôn-kính thầy mình hay thầy người.Nguồn tham khảo: Từ điển – Lê Văn Đức

Vấn đề của Đào Lệ nhắc nhở ta.

Nếu lúc đó Thường Tề Tinh đang ở Biện Châu cùng nàng ta, thì tại sao nàng lại hỏi Thường Tề Tinh có mặt tại lễ tang của Đào Hành Như không?

Trừ phi, trong màn kịch đó, Thường Tề Tinh cùng năm người kia cũng tham gia.

Tuy nhiên, khi Tăng Tri Hứa kiểm tra hồ sơ của Thường Tề Tinh, hắn phát hiện từ khi Thường Tề Tinh đến Biện Châu cho đến khi bị điều trở lại, không có ghi chép nào về việc hắn quay về kinh thành.

Hồ sơ công vụ của bốn người còn lại cũng tương tự, chứng minh rằng ngày diễn ra lễ tang, họ không có thời gian xuất hiện tại hiện trường.

Điều này thật kỳ lạ, năm người vốn dĩ căm ghét Đào Hành Như cuối cùng lại không xuất hiện tại đại hội lên án ông ta.

Chúng ta còn phát hiện, năm đó, Hồ Càn và Trần Tế Đường có trải qua tình cảnh giống Thường Tề Tinh, hai người đều bị điều đến nơi mà quỷ không ị phân, chim không đẻ trứng.

Trang Côn và Đổng Xuân Lai thì khôn ngoan hơn, biết tốn tiền chạy chọt, cuối cùng được ở lại kinh thành.

Tằng Tri Hứa tìm được sổ sách chạy chọt của những người đó và chức vị hiện tại của họ tương xứng với số tiền đã chi ra.

Cũng không có gì lạ, trong năm người, chỉ có Thường Tề Tinh vẫn là một tiểu quan vô danh.

Tằng Tri Hứa quyết định đi dự tang lễ của Trang Côn.

Lúc này, có lẽ chỉ còn Trang Côn, người sắp qua đầu thất* là manh mối duy nhất của chúng ta.

* Đầu thất: hay còn gọi là cúng thất, cúng bảy ngày sau khi người đó mất

Tuy nhiên có một điều ta không ngờ tới, không biết có phải Đào Lệ nghe theo đề nghị của ta hay không mà nàng ta thật sự chủ động tiếp cận Thường Tề Tinh.

——Nàng chủ động cùng Thường Tề Tinh đến dự tang lễ của Trang Côn.

Thường Tề Tinh ngạc nhiên trước đề nghị của Đào Lệ nhưng không từ chối, y cẩn thận đỡ nàng lên xe ngựa——chính là chiếc xe mà năm đó Đào Lệ cướp từ cổng Quốc tử giám để đuổi theo.

Y đánh xe vững vàng bảo vệ phu nhân của mình trên cả quãng đường.

Nếu không biết rõ cách họ đối xử với nhau khi ở riêng, ai nhìn vào cũng sẽ khen ngợi họ như đôi phu thê cử án tề mi.

Trong tang lễ, các thê thiếp của Trang Côn quỳ bên cạnh khóc lóc thảm thiết thật đáng thương.

Các đồng liêu trên triều đình khóc thương vài tiếng rồi lại than thở vài câu tuổi xuân mất sớm, trời không cho trường mệnh trước linh vị của hắn, sau đó bắt đầu trò chuyện xã giao trong tang lễ——Không phải trao đổi về hướng đi của đối thủ, thì cũng là chia sẻ những thông tin về các con mồi béo bở có thể khai thác.

Thường Tề Tinh cùng Đào Lệ yên lặng dâng hương, lễ nghĩa chu toàn rồi lùi ra một bên, toàn bộ quá trình đều không ai để ý, không người hỏi han.

Dù sao Thường Tề Tinh chỉ là một tiểu quan, tiền tháng nhận được cũng ít ỏi nhất, công vụ trong người lại cực nhọc nhất.

Trong triều không có ai chống lưng cho y, càng không có gì gọi là vận làm quan hanh thông*.

* Hanh thông: “Thông” đặt ngay sau “hanh” có nghĩa tích cực là làm việc gì cũng thuận lợi, may mắn, làm đến đâu tốt đến đó, không gặp phải bất kỳ khó khăn hay chướng ngại nào.

Dù nữ nhi của Tế tửu có gả cho y, dù nhiều quan lớn có mặt ở đây đều là học trò cùng khóa với y, dù tài học của y vượt xa họ.

Huống chi, Tế tửu Quốc tử giám đã thay người từ lâu, thân phận nữ nhi Tế tửu của Đào Lệ e rằng cũng không còn giá trị.

Đào Lệ đương nhiên không quan tâm những điều đó, có lẽ nàng thật sự ghi nhớ lời dạy của ta, lúc nào cũng nghĩ đến việc chủ động với Thường Tề Tinh.

Vì vậy, Đào Lệ quan tâm hỏi: “Ngươi có buồn không?”

Thường Tề Tinh có chút ngạc nhiên nhìn Đào Lệ, nàng nghiêm túc nói: “Nếu ngươi buồn thì ta có thể ôm ngươi.”

Thường Tề Tinh cười khổ, y lắc đầu, lại mỉm cười với Đào Lệ.

Đào Lệ thấy kỳ lạ, nàng hỏi: “Không buồn sao? Không phải ngươi và hắn là bằng hữu tốt nhất sao?”

Thường Tề Tinh thản nhiên nói: “Tưởng niệm trong lòng là đủ.”

Đào Lệ ồ một tiếng, không giấu được tiếc nuối nói: “Vậy thì không thể ôm rồi.”

Thường Tề Tinh ngây người, y đờ đẫn nhìn Đào Lệ, đôi tai từ từ đỏ lên.

Đào Lệ không để ý đến sự thay đổi của Thường Tề Tinh, lại nói: “Nói đến đây, khi các bằng hữu cùng phòng của ngươi chet, ngươi cũng như vậy.”

Thường Tề Tinh ừ một tiếng.

Đào Lệ tiếp tục câu chuyện: “Khi phụ thân ta chet, ngươi lại không vậy, ngươi rất vui mừng.”

Thường Tề Tinh ngay lập tức cứng đờ.

Đào Lệ nói: “Lúc đó chúng ta còn ở Biện Châu, khi ta nhận được thư nhà nói phụ thân mất, lòng ta rất đau buồn.

“Ông là tham quan, còn hại tiền đồ của ngươi. Dù ngươi có hận ông ấy, ta có thể hiểu. Mẫu thân ta mất sớm, tuy ông giao toàn bộ việc chăm sóc ta cho nhũ mẫu nhưng ông cũng không đối xử tệ với ta.”

Thường Tề Tinh khẽ run rẩy.

Đào Lệ dường như đã mở được lòng, nàng càng nói càng hăng.

“Những năm qua, mỗi khi đến ngày giỗ của phụ thân, ngươi đều viện cớ ra ngoài mà không ở nhà. Ta biết, ngươi không muốn đến thăm ông cũng không sao cả.”

“Nếu ta là ngươi, vốn có thể với tay hái sao, lại bị ông đàn áp, ta cũng sẽ tức giận. Nhưng, ngươi có thể cho ta biết, ngươi còn định tức giận bao lâu nữa?”

Thường Tề Tinh nắm chặt tay, y mở miệng lắp bắp nửa ngày nhưng không nói được lời nào.

Đào Lệ nói tiếp: “Ta luôn nghĩ, ngày tháng phía trước còn dài, ta và ngươi cũng không thể mãi như thế này. Ta phải làm gì mới có thể bù đắp những thiếu sót của phụ thân ta đối với ngươi ….”

“Đừng nói nữa!”

Thường Tề Tinh hét lên, tiếng hét như tiếng sấm, lập tức át đi mọi tiếng ồn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt.

Đào Lệ ngơ ngác nhìn Thường Tề Tinh, thấy khuôn mặt y đỏ bừng, toàn thân run rẩy, dáng vẻ tức giận đến mức không thể kiềm chế.

Thường Tề Tinh lẩm bẩm, giống như cầu xin: “Đừng nói nữa…”

Đào Lệ cúi đầu, nàng khẽ nói: “Được.”

Vị đại quan lớn nhất trong toàn bộ buổi lễ, là Tư lễ đại nhân, có lẽ cho rằng tiếng hét của Thường Tề Tinh rất bất kính, vừa định tiến lên dạy dỗ, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng trống gõ vang dội.

Cổng bị một đội trống kèn chặn lại, tất cả đều mặc áo đỏ, buộc nơ đỏ, kèn loa thổi vang trời, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Những đứa trẻ nhà gần đó không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng là ai đón dâu nên đòi kẹo mừng.

Cái đèn lồng trắng viết chữ “Tế” treo trước cửa Trang phủ, có lẽ nó bị không khí vui mừng nhiệt làm cho giật mình mà “phịch” một tiếng rơi xuống đất.

Tư lễ là người đứng dậy đầu tiên, bộ râu dê rung rung, hét lên bằng giọng khàn khàn: “Ai cho các ngươi đến! Không biết ở đây làm tang lễ sao? Thật là bát nháo! Xúc phạm lễ nghi!”

Câu trả lời của bọn họ là một chuỗi pháo nổ tung đến chân ông ta, nổ “rầm rầm”, lửa bay tung tóe làm cho Tư lễ đại nhân sợ đến nỗi tè ra quần, râu cũng bị cháy mất một nửa.

May mắn là có hai gã sai vặt đỡ được, ông ta mới có thể đứng vững.

Thường Tề Tinh vội vàng nghiêng người, bảo vệ Đào Lệ, tránh cho nàng bị pháo nổ văng trúng người.

Khói mù từ pháo tan đi, người đốt pháo cũng đã biến mất.

Tư lễ đại nhân bị mất mặt, tức giận đá loạn xạ, không cẩn thận lại đạp thẳng vào chân Thường Tề Tinh đang đứng sau lưng ông ta.

Thường Tề Tinh bị đau rên rỉ một tiếng, người rung lên, nhưng vẫn giữ thẳng lưng, không lộ vẻ sợ hãi.

Nhưng Đào Lệ lại nhíu mày.

Tư lễ thấy mình đá nhầm người, vốn còn hơi lo lắng sợ đắc tội với vị đại quan nào đó, kết quả vừa nhìn thấy Thường Tề Tinh một thân áo tiểu quan, ông ta lập tức nhíu mày không vui.

“Tiểu quan này ở đâu ra, dám vượt qua những vị đại nhân để đứng bên cạnh bản quan sao? Người nãy giờ gào rú như quỷ là ngươi hả?”

Thường Tề Tinh hơi cúi người nói: “Hạ quan bất kính, xin đại nhân thứ tội.”

Tư lễ nheo mắt nhìn Thường Tề Tinh một lúc, ông ta nhìn sang Đào Lệ luôn đứng bên cạnh y đang trừng đôi mắt hạnh, ông ta bỗng nhiên cười nói: “A! Có phải là Đào tiểu thư năm đó bỏ nhà đi? Thật không ngờ, ta có thể gặp được nhân vật trong truyền thuyết ở đây.”

Thường Tề Tinh cau mày, y không nói gì mà chỉ bước lên một bước, chắn trước mặt Đào Lệ, che chắn cho nàng khỏi những ánh mắt không thiện ý đó.

Tư lễ lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Đào tiểu thư, ngươi có biết năm đó bao nhiêu người muốn làm phu tế của Đào công không vậy? Sao lại chọn một kẻ áo trắng bần hàn như vậy? Tiếc thay, Đào Hành Như cả đời chỉ biết giả vờ giả vịt, sinh ra nữ nhi lại nổi loạn phóng túng……. Ợ.”

Tư lễ còn chưa nói hết, Thường Tề Tinh bỗng nhiên bước lên một bước.

Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, y co năm ngón tay, chính xác không sai một li, khóa chặt cổ Tư lễ, đập mạnh ông ta vào tường.

Đôi mắt y lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, biểu cảm lạnh lùng vô tình.

Thường Tề Tinh dần dần dùng sức, giống như lưỡi dao cùn mài thịt, làm cho Tư lễ trợn tròn mắt khó thở.

Đào Lệ cũng ngây người, nàng chưa từng thấy Thường Tề Tinh như vậy, y tàn nhẫn như một người khác.

Thường Tề Tinh không cho phép phản bác: “Xin lỗi phu nhân của ta.”

Tư lễ run run: “Ta, ta phải tố cáo ngươi, ta phải trị tội ngươi…”

Trên mặt Thường Tề Tinh chỉ còn lại sự tàn nhẫn và cố chấp, y bình tĩnh nói: “Tốt nhất đại nhân có thể giải quyết ta trong một lần, đảm bảo ta không thể đầu thai. Nếu không, ta có xuống âm phủ cũng sẽ tìm đại nhân làm đệm lưng cho ta.”

Hai chân Tư lễ mềm nhũn không ngừng run rẩy.

Nhưng Đào Lệ càng nghe càng hoảng, nàng sợ Thường Tề Tinh thực sự bị thù hận che mờ lý trí mà đi xuống âm tào địa phủ.

Đào Lệ đưa tay ra giữ chặt Thường Tề Tinh.

Nàng không biết lúc này mình lộ ra biểu cảm gì, chỉ thấy Thường Tề Tinh khi đối mặt với ánh mắt của nàng, y hơi sửng sốt, tất cả những biểu cảm đáng sợ trên mặt y trong nháy mắt biến mất, thậm chí còn trở nên cẩn thận.

Thường Tề Tinh vội vàng buông tay, giấu bàn tay giống như móng vuốt vào trong tay áo.

Tư lễ đại nhân thì thoát lực, ngồi bệt xuống đất.

Thường Tề Tinh dịu dàng vỗ tay Đào Lệ, nhẹ nhàng nói với giọng điệu ấm áp: “Không sao rồi…”

Nói xong, Thường Tề Tinh còn nở một nụ cười.

Đây có lẽ là nụ cười hiếm hoi của y, từ lông mày đến khóe mắt, đều như băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh, từ từ mở ra.

Đào Lệ ngơ ngác nhìn y, lại cảm thấy Thường Tề Tinh trước mặt và Thường Tề Tinh lúc nãy không phải là một người.

Thường Tề Tinh nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

Thường Tề Tinh muốn nắm tay Đào Lệ rời đi, Đào Lệ suy nghĩ một chút, nhưng lại lắc đầu rồi đi đến chỗ Tư lễ đang ngồi bệt trên đất, mặt nàng tái nhợt quỳ xuống.

Đào Lệ một thân áo trắng, không trang dung, gương mặt như băng giá, mắt như vực thẳm, vẻ ngoài còn tàn nhẫn hơn Thường Tề Tinh, Tư lễ run rẩy như con chó con bị ngã xuống nước.

Đào Lệ nói: “Tư lễ đại nhân đúng không? Khi phụ thân ta còn sống đã để lại năm trăm lượng vàng cho ngươi.”

Tư lễ vừa nghe đến đây, lưng không còn đau, chân không còn mỏi, hai mắt ông ta sáng lên, vội vàng truy hỏi: “Thật sao?”

Đào Lệ không thay đổi sắc mặt nói tiếp: “Bảo đảm thật, nhưng ông ta nói, ngươi chỉ là 250.”

* 250 (二百五) thường dùng để chỉ một người ngu ngốc hoặc thiếu suy nghĩ. Đây là một cách nói lóng có tính châm biếm, không mấy lịch sự.

Tư lễ chưa hiểu, lẩm bẩm lặp lại: “Ta là 250? Là sao?”

Những người đã hiểu ra không nhịn được, “phụt” một tiếng cười.

Đào Lệ lúc này mới thong thả đứng dậy, đưa tay cho Thường Tề Tinh, để y nắm tay nàng rời đi.

Toàn bộ sự việc chỉ còn lại Tư lễ đại nhân sau khi tỉnh ngộ thì tức giận vô cớ, chửi rủa với không khí: “Tiểu tiện nhân ngỗ nghịch, làm việc trái luân thường đạo lý, bảo sao chuyện gì cũng làm được!”