Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 16



Vụ án tham ô của Lương Đạo Thự bị Thường Tề Tinh bóc mẽ tạo thành một vụ bê bối lớn.

Tuy nhiên, dường như y không hề cảm thấy mình đang ở tâm điểm của cơn bão, y vẫn giữ phong thái bình thường và xuất hiện tại buổi thẩm tra do Tăng Tri Hứa chủ trì.

Đốc Lương* là một nam nhân tinh tường, nổi danh gần xa về sự thanh liêm và cần mẫn.

* Đốc lương (督粮) là một chức quan trong hệ thống quan lại thời phong kiến Trung Quốc, có trách nhiệm giám sát và quản lý việc thu thập, lưu trữ và phân phối lương thực. Chức quan này đảm bảo nguồn lương thực được cung ứng đầy đủ và kịp thời cho quân đội, triều đình và dân chúng.

Đứng trước những cáo buộc của Thường Tề Tinh, ông ta giận dữ, chỉ thẳng vào mũi Thường Tề Tinh mắng y là vu khống, rồi đau khổ kể lể về sự tận tâm, cần mẫn của mình trong suốt những năm qua, nói cách khác, ông ta hoàn toàn khẳng định sổ sách kia là giả mạo.

Thường Tề Tinh bình tĩnh hỏi lại Đốc Lương: Sao ông biết sổ sách này là giả? Phải chăng vì ông biết sổ sách thật đã bị hủy?

Câu hỏi khiến Đốc Lương câm nín.

Sau đó Thường Tề Tinh yêu cầu Đốc Lương cử người đến đối chiếu số liệu, nếu có thể tìm thấy một lỗi nhỏ trong sổ sách, y sẽ thừa nhận đã vu cáo.

Đốc Lương liền gọi đến mười vị trướng phòng tiên sinh* cùng đối chiếu sổ sách với Thường Tề Tinh.

* Trướng phòng tiên sinh (帐房先生) là một thuật ngữ chỉ người quản lý sổ sách và tài chính trong một gia đình, doanh nghiệp hoặc tổ chức. Trong văn hóa Trung Quốc cổ đại, đây thường là người có kỹ năng tính toán, giữ sổ sách và quản lý tài chính một cách cẩn thận và chính xác.

Thường Tề Tinh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thậm chí không hề nhúc nhích tay đang đặt trước ngực, lần lượt trả lời các câu hỏi của các vị trướng phòng tiên sinh.

Rõ ràng, y đã thuộc lòng nội dung trong sổ sách.

Dưới sự chính xác của Thường Tề Tinh khi đọc số liệu, rất nhanh họ đã xác định được chính xác Đốc Lương đã biển thủ bao nhiêu bạc, thậm chí cả việc ông ta lấy tiền công của những quan chức nhỏ để cho vay, kiếm lãi mỗi ngày bao nhiêu đồng cũng được tính toán rõ ràng.

Trên gương mặt của Đốc Lương cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.

Ông ta gào khóc, quỳ xuống đất, nói rằng mình bị mê muội nhất thời nên mới phạm phải lỗi lầm, cầu xin Tằng Tri Hứa mở lòng khoan dung.

Tuy nhiên, Thường Tề Tinh không định tha cho ông ta, y tiếp tục cáo buộc: “Các quan chức nhỏ còn tố cáo Trần Đốc Lương đã thuê người ám sát, nhiều lần muốn giết người để bịt miệng.”

Sau đó, Thường Tề Tinh kể lại từng chi tiết về việc Trần Đốc Lương đã âm mưu giết mình như thế nào, từ việc ném đồ vật từ trên cao xuống để làm bị thương đầu, đến đẩy y xuống sông lạnh lẽo, hoặc nhốt y vào trong lu gạo để ngạt thở.

Như vậy, vô hình chung đã rửa tội cho Đào Lệ về tội danh sát phu.

Trần Đốc Lương đành phải thú nhận mọi tội lỗi, phải chịu nhiều tội cùng lúc.

Khi bị áp giải đi, Trần Đốc Lương vẫn còn mang vẻ mặt khó hiểu, ông ta không cam tâm hỏi Thường Tề Tinh, nói rằng sổ sách rõ ràng đã bị chính ông ta hủy bỏ, tại sao Thường Tề Tinh có thể sao lưu?

Thường Tề Tinh nhìn xuống ông ta, lạnh lùng nói: “Vì sổ sách đó thực sự là do ta giả mạo.”

Đúng vậy, chỉ dựa vào một lỗi số liệu, Thường Tề Tinh đã tham khảo và đối chiếu tất cả các sổ sách công khai trong những năm gần đây, và đã tính toán ra được nội dung chính xác của sổ sách thật, không sai lệch một li.

Đào Lệ nói đúng, Thường Tề Tinh quả thực là một thiên tài.

Khi Đốc Lương bị áp giải, ông ta lớn tiếng chửi rủa, mắng Thường Tề Tinh sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn, ông nhất định sẽ không để cho y yên ổn.

Thường Tề Tinh nghe vậy nhưng không hề nao núng, vẻ mặt không hề sợ hãi, quả là một kẻ tàn nhẫn.

Tằng Tri Hứa hỏi Thường Tề Tinh có biết tội giả mạo bằng chứng là gì không? Thường Tề Tinh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thậm chí còn bắt đầu mặc cả với Tằng Tri Hứa.

Thường Tề Tinh nói: “Ta biết đại nhân đang điều tra vụ án của Trang Côn cùng đồng bọn, nếu đại nhân đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ giúp ngài phá án.”

Tằng Tri Hứa lắc đầu nói: “Ngươi không có tư cách để thương lượng với ta.”

Thường Tề Tinh khẽ cười, y thong thả nói: “Nhưng nếu ta không giúp, cả đời đại nhận cũng không tìm ra hung thủ.”

Tằng Tri Hứa không phải là người dễ bị dọa, hắn nói: “Ngươi không cần phải diễn trò với ta, ta biết, những kẻ đã giey hại bốn người đó và ngụy tạo cái chet của họ thành tai nạn chính là ngươi.”

Tằng Tri Hứa dừng lại, nói tiếp: “Thậm chí cả cái chet của cựu Quốc Tử Giám Tế tửu Đào Hành Như cũng do tay ngươi gây ra.”

Thường Tề Tinh không vội vàng, ngược lại hỏi: “Bằng chứng đâu?”

Tằng Tri Hứa hơi khựng lại, vẻ mặt có phần bất lực.

Ta chạy lên công đường giúp Tăng Tri Hứa.

Ta giơ cao nghiên mực trong tay, từng chữ từng chữ nói:

“Đây chính là bằng chứng ngươi giet Đào Hành Như. Tay nghề của ngươi rất tốt, việc làm một chiếc nghiên không phải là việc khó đúng không? Ngươi đã động tay động chân vào nghiên mực này, biến nó vật hung khí giet chet Đào Hành Như!”

Thường Tề Tinh nhìn sâu vào nghiên mực trong tay ta, bỗng nhiên cười, y nói: “Ngay cả khi ngươi có thể chứng minh ta đã giet Đào Hành Như, thì làm sao chứng minh ta có liên quan đến cái chet của Trang Côn cùng đồng bọn?”

Ta nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi có biết Đào Lệ đã nhận tội thay cho ngươi không? Ngươi không yêu nàng, lại còn lợi dụng nàng, còn muốn nàng nhận tội thay cho ngươi, nàng đã làm gì sai đối với ngươi mà phải chịu đựng điều này?!”

Nụ cười của Thường Tề Tinh dần biến mất, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Y nhìn Tằng Tri Hứa, hỏi: “Tăng Tri Hứa đại nhân là người chấp pháp nghiêm minh, chắc chắn sẽ không phạm pháp, ngụy tạo chứng cứ giống như ta. Giao dịch này, ngài có làm hay không?”

Tằng Tri Hứa nhún nhường hỏi: “Điều kiện của ngươi là gì?”

Thường Tề Tinh nghiêm nghị nói: “Ta muốn ngài điều tra toàn bộ Lương Đạo Thự cả đế quốc, nếu có ai tham ô lương thực của dân chúng, ngài nhất định phải trừng trị họ.”

“Mà sau này, mỗi lần bổ nhiệm Đốc Lương, ngài đều phải giám sát trực tiếp, tuyệt đối không được để quan tham ngồi lên vị trí này.”

Yêu cầu của Thường Tề Tinh thật bất ngờ, y nói một cách nhẹ nhàng.

Nhưng việc liên quan đến việc bổ nhiệm và lựa chọn các quan chức trong triều đình, lại liên quan đến vụ án tham nhũng đế quốc, đây không phải là một vụ án dễ tra.

Tằng Tri Hứa hỏi: “Tại sao lại yêu cầu ta như vậy?”

Thường Tề Tinh im lặng một lúc, nói: “Lão sư đã từng đã nói với ta, Lương Đạo Thự là vị trí khổ sai, nhưng cũng là vị trí ảnh hưởng nghiêm trọng quan đến bá tánh dân sinh. Muốn định quốc an bang, phải cho dân chúng no đủ, lòng không sợ hãi. Vì vậy, Lương Đạo Thự tuyệt đối không được có quan tham.”

Thường Tề Tinh nói xong, cung kính cúi đầu hành lễ với Tằng Tri Hứa, nói: “Thỉnh đại nhân giám sát việc lựa chọn quan chức của Lương Đạo Thự, nhất định phải tìm ra những quan chức giỏi về toán học, hết lòng vì dân, Thường Tề Tinh xin thay mặt thiên hạ vạn dân cảm tạ ân điển của ngài.”

Tằng Tri Hứa nhìn người đang quỳ trước mặt mình, cung kính bái lạy chào, cuối cùng hắn mới lên tiếng.

Tằng Tri Hứa nói: “Điều kiện của ngươi thật sự gian nan hà khắc, nói thật, rất khó thực hiện. Nhưng ta sẵn sàng thử.”

Thường Tề Tinh ngẩng đầu lên, nhìn Tằng Tri Hứa, khóe mắt hơi đỏ, y lại cúi đầu chào, lớn tiếng nói: “Cảm tạ đại nhân.”

Tằng Tri Hứa hỏi: “Vậy ngươi sẽ giúp ta phá án như thế nào?”

Thường Tề Tinh gằn từng chữ từng chữ nói: “Hung phạm Thường Tề Tinh, nguyện nhận tội đền tội.”

Tằng Tri Hứa hít một hơi thật sâu, rồi khẽ thở dài.

Tằng Tri Hứa: “Ngươi phạm tội gì?”

“Sát sư diệt hữu.”

“Sư là ai?”

“Cựu Quốc Tử Giám Tế tửu Đào Hành Như.”

“Hữu là ai?”

“Đồng học ngày xưa, Trang Côn, Hồ Càn, Trần Tế Đường, Đổng Xuân Lai.”

“Thường Tề Tinh, ngươi giet năm người có biết sẽ bị tội gì không?”

“Theo luật pháp của Vi Chu, giết người như ma, tội ác tày trời, phải bị xử tử, ngũ mã phân thây, áp dụng hình phạt cực hình.”

“Ngươi có gì muốn bào chữa cho mình không?”

“Tội nhân Thường Tề Tinh mau’ lạnh vô tình, phụ lòng thánh ân, xin nghe theo mọi quyết định của đại nhân.”

Ta ẩn nấp sau bức rèm, nghe Thường Tề Tinh nói đến đây, không nhịn được thở dài trong lòng.

Ta rất muốn biết, tại sao y lại làm như vậy. Và trong câu chuyện của y, Đào Hành Như và Đào Lệ rốt cuộc là những nhân vật gì.

Tất cả phải bắt đầu từ việc Thường Tề Tinh bị Đào Hành Như điều đến Lương Đạo Thự ở Biện Châu.

Lúc đó, Thường Tề Tinh đã chứng kiến đủ sự tham lam của Đào Hành Như, y vẫn còn hy vọng rằng sự bất công này sẽ không xảy ra với mình.

Không ngờ, Đào Hành Như vẫn không chiều lòng y, khi Thường Tề Tinh đỗ đạt, tưởng rằng có thể làm quan ở Thái Sử cục, lại bị điều đến Biện Châu.

Thường Tề Tinh vô cùng tức giận, y rõ ràng đã thấy vị tân khoa hạng nhì kia bí mật ôm một cái bao lớn vào thư phòng của Đào Hành Như, rồi vui vẻ bước ra.

Lần đầu tiên trong đời, y bỏ qua lễ nghi, xông vào thư phòng của Đào Hành Như chất vấn tại sao ông ta lại tham nhũng như vậy, cắt đứt con đường tương lai của người khác?

Đào Hành Như bình tĩnh nhìn y, dường như không hề bận tâm đến sự tức giận của y, hay là đã quen với tình cảnh này.

Đào Hành Như chỉ nhẹ nhàng nói: “Ngươi hợp với Lương Đạo Thự hơn bất kỳ ai khác.”

Thường Tề Tinh cười giễu cợt, “Chỉ vì ta xuất thân hàn môn hay sao? Không có tiền hối lộ cho ngươi, nên không được phép đến những nơi tốt đẹp để làm quan?”

Đào Hành Như nói: “Số liệu của Lương Đạo Thự không được phép có sai sót.”

Thường Tề Tinh cười càng thêm cay đắng, “Biết sớm như vậy, ta không nên học toán, làm người đứng đầu thì có gì hay, chẳng phải vẫn bị các người nắm giữ hay sao?”

Đào Hành Như không hề để ý đến những lời cáo buộc của Thường Tề Tinh, ông ta lạnh lùng đuổi khách, Thường Tề Tinh không thể làm gì khác.

Sau đó, Thường Tề Tinh cùng Trang Côn và những người khác uống rượu say, trong lúc nói chuyện về Đào Hành Như, mọi người đều căm phẫn.

Không biết ai là người bắt đầu, Trang Côn lại đề nghị, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, giet chet Đào Hành Như để trả thù mối hận này.

Thường Tề Tinh siết chặt ly rượu trong tay.

Trang Côn nhìn sắc mặt của Thường Tề Tinh, tiếp tục kích động.

“Tề Tinh, trong chúng ta, ngươi là người thiệt thòi nhất, nếu ngươi có thể đến Thái Sử cục, bảo đảm sẽ có cơ hội thăng tiến, sau này cưới Đào Lệ sư muội, chắc chắn không phải là chuyện khó. Bây giờ thì sao, người mất, chức mất, chẳng phải là do Đào Hành Như hại sao.”

Đổng Xuân Lai cũng tiếp lời: “Đúng vậy, chúng ta học hành khổ cực bao năm trời, chính là mong muốn phát huy tài năng, vì dân thỉnh mệnh*. Chúng ta dựa vào thực lực để thi đậu Quốc Tử Giám, tại sao bây giờ lại chịu cảnh phân ba bảy loại, áp bức mọi nơi?!”

* Thỉnh mệnh: Xin người cấp trên cho phép, ra lệnh, vd: thỉnh mệnh chúa công. Ý nghĩa câu này là mong muốn thỉnh mệnh ơn trên vì dân mà phục vụ.

Thường Tề Tinh uống cạn ly rượu rồi đập mạnh xuống bàn vỡ tan tành.

Trang Côn lại nói: “Nếu chúng ta muốn giet Đào Hành Như, phải nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo, không thể vì giet ông ta mà bồi luôn mạng vào đó.”

“Ta có cách.”

Cuối cùng, Thường Tề Tinh lên tiếng, trong mắt y là sự thù hận chưa từng có.

Khi Thường Tề Tinh rời khỏi Quốc Tử Giám lên đường đến Biện Châu nhậm chức, y lại đến thăm Đào Hành Như, xin lỗi ông về sự lỗ mãng và vô lễ trước đó.

Để thể hiện thành ý, Thường Tề Tinh còn tặng Đào Hành Như một nghiên mực.

Thường Tề Tinh nói: “Theo lời Tế tửu đại nhân ngày hôm ấy, học trò đã suy nghĩ cẩn thận, do học trò ngu dốt nên không hiểu được cách tận dụng lợi thế, lo cho bá tánh. Nghiên mực này do tự tay học trò làm, mong Tế tửu đại nhân nhận lấy.”

Đào Hành Như không từ chối.

Thậm chí biểu hiện của ông còn nhu hoà hơn, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm học tại Quốc Tử Giám, Thường Tề Tinh thấy Đào Hành Như có vẻ mặt hiền từ như vậy.

Đào Hành Như nói: “Lương Đạo Thự là một vị trí khổ cực, nhưng cũng là ảnh hưởng trực tiếp tới bá tánh dân sinh. Muốn định quốc an bang, phải cho dân chúng no đủ, lòng không sợ hãi…”

Thường Tề Tinh gật đầu, thật ra y không hề để ý Đào Hành Như đang nói gì.

Ánh mắt y dừng lại trên nghiên mực, khi làm nghiên mực, anh ta đã bí mật cho vào một lượng lớn Dương Địa Hoàng*.

* Dương Địa Hoàng: Cây được trồng lấy lá, để chiết xuất glycoside với các công dụng như làm cường tim, tăng thêm sức co bóp của tim.

Mà Đào Hành Như lại mắc bệnh tim.

Sau khi sử dụng chiếc nghiên này trong thời gian dài, bệnh tim của Đào Hành Như sẽ trầm trọng hơn, như vậy có thể giet chet Đào Hành Như một cách thần không biết quỷ không hay.

Thực ra, sau khi tặng nghiên mực đi, Thường Tề Tinh thoáng chốc hối hận một giây, nhưng y nhanh chóng tự an ủi mình, kế hoạch này không nhất thiết phải có hiệu quả, dù sao Đào Hành Như cũng không bao giờ coi trọng đồ vật của y.

Vì vậy, khi sau đó nhận được tin Đào Hành Như qua đời, Thường Tề Tinh ngẩn ngơ rất lâu mới hoàn hồn.

Lúc đầu, Thường Tề Tinh cảm thấy vui mừng khôn tả, đó là sự hả hê khi biết kẻ thù phải chịu kết cục không tốt đẹp, nhưng rất nhanh sau đó y lại cảm thấy bơ vơ.

Y đã giet Đào Hành Như.

Đào Hành Như đã dùng nghiên mực của y.

Rõ ràng trước đó Đào Hành Như không bao giờ coi trọng y, tại sao ông ta lại dùng nghiên mực y tặng?

Nhưng lúc này Đào Lệ đã ở bên cạnh y, không thể để lộ việc này, y tuyệt đối không thể để cho Đào Lệ biết y là người giết phụ thân nàng.



Ta nhìn Thường Tề Tinh, đây là lần đầu tiên y thực sự thể hiện tình cảm dành cho Đào Lệ, thật đáng tiếc là đã quá muộn.

Tăng Tri Hứa hỏi, tại sao y lại giet Trang Côn và những người khác?

Thường Tề Tinh nói: “Vì họ đã lợi dụng ta để giet Đào Hành Như.”

Thường Tề Tinh nhận ra điều bất thường bắt đầu từ khi Đào Lệ kể cho y nghe việc Đào Hành Như dùng tiền của mình để xây trường tư thục.

Thường Tề Tinh không muốn tin rằng Đào Hành Như còn có tấm lòng tốt như vậy, y âm thầm điều tra một thời gian và phát hiện ra: trong số những trường tư thục mà Đào Hành Như tài trợ, có cả trường nơi quê nhà của y.

Thường Tề Tinh không thể chấp nhận kết quả này, người mà y tự tay giết lại là người đã âm thầm chỉ dẫn y bước vào con đường dốc lòng cầu học.

Lí do Đào Hành Như dùng nghiên mực mà y tặng, cũng dần dần sáng tỏ.

Thường Tề Tinh lại tìm cớ đến dự tiệc rượu cùng Trang Côn và những người khác.

Rượu vào lời ra, y giả vờ say, lừa gạt được sự thật từ miệng Trang Côn và những người khác.

Lúc này, Thường Tề Tinh mới biết, hóa ra sự tham lam và đê tiện của Đào Hành Như, đều do chính ông dàn dựng.

Ông giữ chức Tế tửu Quốc Tử Giám, bề ngoài xem như vinh hoa phú quý, thực chất lại phải cẩn thận khôn ngoan, xoay sở giữa các phe phái trong triều.

Các phe phái khác nhau muốn những người khác nhau, cũng muốn đưa người của mình vào Quốc Tử Giám.

Đào Hành Như đã chứng kiến rất nhiều học trò đầy tham vọng bị che mắt bởi lợi ích, quên đi lý tưởng ban đầu khi làm quan; cũng đã chứng kiến những học trò ngay thẳng, không màng nguy hiểm, bị hãm hại, mãi mãi không thể ngóc đầu dậy.

Vì vậy, ông ta cẩn thận khôn ngoan xoay sở, giả vờ giao hảo với những quan lại quyền quý.

Thực chất là ông cố gắng bảo vệ những người học trò này, đưa người đúng đắn vào những vị trí phù hợp, duy trì sự thanh liêm trong triều đình.

Nhưng hành động của Đào Hành Như đã sớm khiến những người đứng sau bất mãn.

Họ không cho phép người giữ vị trí Tế tửu Quốc Tử Giám này lại có hai lòng, họ muốn tìm cơ hội hãm hại Đào Hành Như thay bằng người của mình.

Trang Côn và Đổng Xuân Lai đã sớm bị họ mua chuộc, lợi dụng sự căm ghét của Thường Tề Tinh, khiến y ra tay sát hại.

Thường Tề Tinh biết mình đã giet nhầm phụ thân của Đào Lệ, y không còn mặt mũi nào để đối mặt với nàng nữa.

Y biết Đào Lệ yêu mình rất nhiều, sợ rằng khi nàng biết sự thật sẽ đau khổ, vì vậy y cẩn thận che giấu, đối xử hờ hững với Đào Lệ, hy vọng dần dần sẽ làm phai nhạt tình cảm của nàng dành cho mình.

Việc đề nghị hoà ly với nàng vì y hy vọng sẽ không liên lụy đến nàng nữa.

Thường Tề Tinh báo thù cho Đào Hành Như, dùng cách thức tương tự để giet Đổng Xuân Lai và những người khác, rồi tìm người đến lễ tang của họ đánh trống gõ chiêng, giống như cách họ đã từng sỉ nhục Đào Hành Như, sỉ nhục những kẻ có tội.

Thường Tề Tinh nói:

“Ta phạm tội tày trời, tự biết tội này phải bị nghiêm trị nhưng ta không thể chet như vậy, ta dự định tìm ra hung phạm thật sự rồi mới đền tội.”

“Tiếc là, ta chỉ điều tra được Trần Đốc Lương rồi không điều tra được gì nữa, Trần Đốc Lương muốn giet ta để bịt miệng, ngoài việc ta nắm giữ sổ sách, ông ta còn biết ta đang điều tra người đó.”

“Kẻ giật dây đằng sau, khuấy động triều đình, làm rối loạn chính trường, quyền lực của hắn ta còn lớn hơn ta tưởng tượng rất nhiều, không phải sức lực của ta có thể tìm ra để báo thù.”

“Ta muốn thỉnh cầu đại nhân điều tra việc mua quan bán chức trong Quốc Tử Giám, việc để cho quan lại quyền quý kết bè kết phái, bồi dưỡng đảng phái. Học phủ không trong sạch, thì triều đình cũng không trong sạch!”

Tằng Tri Hứa nói: “Ta đồng ý với ngươi.”

Thường Tề Tinh cúi đầu một cách nặng nề, đứng dậy một cách oai phong lỗi lạc, đột nhiên, y rút thanh kiếm của thị vệ bên cạnh, đưa lên cổ mình….t/ự s/á/t!

Máu từ cổ họng mỏng manh của y phun ra, bắn tung tóe khắp nơi, dính vào sàn nhà, dính vào tấm biển “Minh kính cao huyền”.

* Minh kính cao huyền 明镜高悬(gương sáng treo cao). Trên đại đường ở nha môn của quan viên thời cổ, đa phần đều có tấm biển ghi câu này. Ý nghĩa là bản thân có thể thấy rõ thị phi, có thể phân biệt thiện và ác, trung thành và gian nịnh.

Khi Thường Tề Tinh ngã xuống đất vẫn còn hơi thở.

Thường Tề Tinh nằm trong vũng mau’ chảy lênh láng, ánh mắt vẫn luôn nỗ lực nhìn ra ngoài cửa.

Ta theo ánh mắt của y nhìn ra ngoài, đó là một mái hiên, sau mái hiên là bầu trời trong xanh.