Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 25



Ta cải trang vào Lại bộ dùng chút thủ đoạn tìm ra bản ký lục vụ án, ta phát hiện ra đêm hôm ấy quả thật Viên Tử Vọng đã trở về Lại bộ, khớp với lời khai của y. Đêm ấy, Viên Tử Vọng đích thị không có thời gian để đi uống rượu.

Ta tin lời của Đồng Thấm, người đến Vân Lai tửu lâu uống rượu và phát điên đêm ấy chính là Viên Tử Vọng thật.

Viên Tử Vọng thật quay về vào đêm đó, có lẽ vì bị kích động mà đến Vân Lai tửu lâu uống rượu. Sau khi phát điên, lòng hắn vẫn chẳng thể nguôi ngoai, nên hắn tìm đến Viên Tử Vọng giả, thậm chí còn tấn công y. Cuối cùng, lại bị Viên Tử Vọng giả sát hại, ngụy tạo ra câu chuyện ngộ sát. Để che giấu thân phận thực sự của mình, Viên Tử Vọng giả đã huỷ hoại dung mạo của hắn.

Việc xương vai bị đập nát, ta đoán, thực chất là để không ai nhận ra vết bớt ở đó. Viên Tử Vọng thật ở vị trí ấy hẳn là có một vết bớt, còn Viên Tử Vọng giả đã xăm một vết bớt tương tự lên cùng vị trí để mạo danh hắn.

Suy đoán này khiến ta dựng tóc gáy, ta chợt nhận ra, nếu suy đoán của ta không sai, thì trong dạ dày của thi thể kia, hẳn phải còn dư lại rượu chưa tiêu hóa hết.

Ta cần tìm thi thể.

Nhưng rồi ta chợt nhớ, từ khi vụ án xảy ra đến nay, đã qua mấy tháng trời, thi thể ấy có lẽ đã phân hủy, biết đâu Tằng Tri Hứa đã hủy hoại không chừng.

Thực ra, dù ta có tìm được chứng cứ thì thế nào? Viên Tử Vọng bây giờ hữu ích với Nữ Hoàng, mà Nữ Hoàng lại có ý muốn bảo vệ y, nếu ta vạch trần Viên Tử Vọng, tức là đối đầu với Nữ Hoàng.

Mạng ta vốn thuộc về ngài, nếu ta làm vậy, chính là bất trung bất nghĩa.

Nhưng còn Đồng Thấm thì sao?

Ta lại nghĩ đến Đồng Thấm, kẻ yếu đuối bất lực lại dám đứng trước Nữ Hoàng mà kêu oan, ta nhớ đến vẻ mặt tuyệt vọng khi nàng gieo mình xuống vực thẳm. Nếu ta cũng không giúp nàng, ai sẽ trả lại sự thật cho nàng?

Ta nắm chặt nắm đấm, dù thi thể không còn, vẫn còn có báo cáo khám nghiệm!

Ngay trong đêm, ta lẻn vào Đại Lý Tự nhưng ta lại phát hiện Tằng Tri Hứa đang dẫn theo một đoàn người và băng quan ra khỏi cửa.

Vì sao lại có băng quan?

Ta theo chân Tằng Tri Hứa đến bãi tha ma, bất ngờ phát hiện Viên Tử Vọng đã đợi sẵn ở đó, một thân áo choàng đen chẳng thể che giấu vẻ mặt khó coi của hắn.

Viên Tử Vọng hỏi: “Đại nhân Tự khanh nửa đêm mang băng quan nghìn năm đến tìm hạ quan là có ý gì?”

Tằng Tri Hứa không vội không vàng đáp lời: “Nói ra cũng xấu hổ, Đại Lý Tự chúng ta từ trước đến nay chưa từng có lệ đốt thi trước khi kết án. Bổn tự phiền đến bệ hạ, bệ hạ bảo phải kết án, bổn tự liền nghĩ đến việc xử lý x@"c chet của thích khách này nhưng dù gì đây cũng là án của Viên đại nhân, bổn tự muốn đốt thi cũng phải được sự đồng ý của Viên đại nhân mới được.”

Viên Tử Vọng cười nhạt: “Vì án này làm phiền đại nhân lâu nay, trong lòng hạ quan bất an, tùy đại nhân phân phó.”

Tằng Tri Hứa lại đưa một cuốn sổ cho Viên Tử Vọng, nói: “Đã vậy, báo cáo khám nghiệm này mời đại nhân cùng xem qua, nếu không có sai sót, bổn tự sẽ thiêu xác.”

Viên Tử Vọng nhìn cuốn sổ như nhìn thấy rắn độc, mãi mà không chịu giơ tay nhận lấy.

Tằng Tri Hứa điềm tĩnh nói: “Đại nhân không xem cũng không sao, bổn tự có thể kể lại cho đại nhân nghe. Trong dạ dày của người, chúng ta từng tìm thấy rượu chưa tiêu hóa, điều này lại khớp với lời của phu nhân ngài trước mặt Nữ Hoàng.”

Ta siết chặt nắm tay, không biết nên yêu hay nên hận Tằng Tri Hứa! Tên này rõ ràng cũng muốn tìm ra chân tướng, hắn lén giấu thi thể đi chỉ để giờ phút này tung ra một đòn chí mạng với Viên Tử Vọng!

Vẻ mặt của Viên Tử Vọng thoáng qua một chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh y cười đáp: “Thật không ngờ, thích khách thời nay trước khi ra tay cũng phải uống rượu lấy can đảm.”

Sắc mặt Viên Tử Vọng trầm xuống, từ tay một người bên cạnh nhận lấy cây đuốc. Ánh lửa nhảy múa trên gương mặt Viên Tử Vọng giả, làm cho biểu cảm của y càng thêm sâu xa khó lường. Trong mắt y lóe lên sát khí, sắp sửa đốt thi thể!

“Không được đốt!”

Phía sau đám đông bỗng vang lên một giọng nói nhỏ nhưng vô cùng kiên định, thì ra là Đồng Thấm, nàng đẩy người xung quanh ra mà lao tới.

Sự xuất hiện của Đồng Thấm khiến mọi người tại hiện trường đều kinh ngạc, Tằng Tri Hứa nhíu mày như thể đang suy tính xem bước nào đã đi sai. Còn Viên Tử Vọng thì càng chăm chú nhìn Đồng Thấm, dõi theo từng cử động của nàng, nắm đấm cũng càng siết chặt.

Nhưng Đồng Thấm không để tâm đến bất cứ ai trong bọn họ, trong mắt nàng chỉ có chiếc băng quan kia và thi thể nằm trong đó. Nàng từng bước từng bước tiến về phía người đã sớm tắt thở ấy, đến khi dừng lại trước mặt hắn.

Viên Tử Vọng thật giờ đây đã hoàn toàn biến dạng, thậm chí có thể nói là đáng sợ. Nhưng Đồng Thấm không hề sợ hãi, nàng đưa tay chạm lên gương mặt hắn. Rồi lại lần theo gương mặt hắn, chạm đến bả vai, nơi lẽ ra có một vết bớt.

Nước mắt Đồng Thấm trào ra không ngừng.

Nàng nhận ra hắn, dù họ chỉ gặp nhau một lần qua màn sa, nhưng lần đó đã đủ khắc cốt ghi tâm, sao nàng có thể không nhận ra?

Đồng Thấm lẩm bẩm nói, chỉ có hai người họ mới nghe được. Ta nhìn thấy đôi môi nàng mấp máy, từng tấc từng tấc, một tấc tương tư một tấc tan rã.

“Đừng sợ, ta đến rồi.”

Viên Tử Vọng giả cuối cùng đã bối rối, y vứt bỏ cây đuốc, sải bước tiến lên, kéo mạnh Đồng Thấm đứng dậy.

“Về đi.” Viên Tử Vọng lạnh lùng ra lệnh, muốn đuổi Đồng Thấm ra khỏi nơi nguy hiểm này càng sớm càng tốt.

Thân hình Đồng Thấm lảo đảo, nhưng trong khoảnh khắc nào đó, chỉ thấy ánh sáng lạnh loé lên, rồi âm thanh rách toạc của vật nhọn xuyên vào cơ thể vang lên, thân hình của Viên Tử Vọng giả cũng chấn động không thể tin được.

Một con dao găm tinh xảo không biết từ khi nào đã lướt ra khỏi tay áo của Đồng Thấm, đâm mạnh vào vết bớt trên bả vai của Viên Tử Vọng giả, trong nháy mắt khiến vết bớt bị máu nhuộm đỏ.

Hành động của Đồng Thấm gây ra một tiếng kêu kinh ngạc, binh sĩ xung quanh muốn xông lên bắt giữ Đồng Thấm nhưng lại bị Tằng Tri Hứa giơ tay ngăn lại.

Viên Tử Vọng giả nhìn sâu vào từng hành động của Đồng Thấm, dường như trong lòng y luôn có một phần khoan dung với mọi thứ thuộc về nàng.

Đồng Thấm khẽ nói: “Ngươi giet chàng, ta hận không thể băm ngươi thành vạn mảnh. Nhưng nếu ta giet ngươi, những người phải dựa vào ngươi để thực hiện hoài bão lý tưởng cũng sẽ chet theo. Chỉ một nhát này thôi, chúng ta coi như thanh toán xong.”

Viên Tử Vọng giả chợt nhận ra điều gì đó, y muốn chụp lấy tay của Đồng Thấm, nhưng đã quá muộn. Đồng Thấm như một cánh bướm linh hoạt, lách khỏi tay y, không chút do dự lao mình về phía băng quan, dùng chính mạng sống của mình để ôm lấy người nàng ái mộ đã qua đời từ lâu.

Bốp!

Tống Thấm va mạnh vào quan tài mà chet, trên mặt hiện lên nụ cười thanh thản chưa từng có.

Ai nói rằng chỉ một lần gặp gỡ lại không thể khiến người ta tình sâu nghĩa nặng?

Đồng Thấm chính là một kẻ cứng đầu như vậy.

Còn Viên Tử Vọng giả, im lặng chứng kiến tất cả, đôi môi khẽ run rẩy, không thốt ra được lời nào.