Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 3



Câu chuyện về Tri phủ Tô Châu Trương Hữu Thần khinh nam bá nữ, mưu đồ hãm hại thê tử không biết làm sao lại lan truyền rộng rãi khắp ngõ ngách Tô Châu.

Đồng thời còn lan truyền chuyện Tô Hồng Hạnh đi Băng Nhân Thự, muốn vì chính mình mà cầu thân* Trương Hữu Thần.

* Cầu thân: 1. Xin kết hôn với ai hoặc làm thông gia với nhà nào. 2. Xin kết bạn, cầu làm thân với nhau.

Hình tượng Tô Hồng Hạnh xây dựng lúc trước sụp đổ trong một đêm, kể từ đó nàng ta rơi vào tâm điểm của vụ bê bối.

Cuộc gặp gỡ giữa nàng và Trương phu nhân ngày hôm đó tại miếu Quan Âm cũng được đồn khắp thành, không biết bị ai thêm mắm dặm muối mà trở thành "Tô Hồng Hạnh tằng tịu với Trương Tri Phủ nhiều năm cuối cùng đã lộ nguyên hình, không những vậy, nàng ta vô sỉ thị uy với nguyên phối*".

* Nguyên phối: Vợ. Như: “nguyên phối”元配 vợ cả, người vợ đầu tiên, “kế phối” 繼配 vợ kế, “đức phối”德配 vợ người khác.

Những người lúc trước còn khen Tô Hồng Hạnh là một kỹ nữ nhưng đầy nghĩa khí, bây giờ đồng loạt đổi giọng quay sang mắng nàng ta không biết liêm sỉ, hoàn toàn không để ý phần lớn trong số họ, chẳng ai từng đi qua miếu Quan Âm, căn bản không ai nghe được Tô Hồng Hạnh thực sự đã nói gì với Trương phu nhân.

Nhưng điều này vẫn không gây trở ngại cho việc mọi người cùng nhau chửi bới Tô Hồng Hạnh, ai bảo nàng ta đã phản bội niềm tin của bọn họ.

Ngược lại, hình tượng của Kiều Mộc Đình lại bất ngờ được nâng cao, ngay cả việc thi cử không đỗ cũng được người ta tìm ra lý do.

Nhất định là do thượng cấp quá đen tối, có người động tay động chân!

Nếu không phải như vậy, tại sao một người tình sâu nghĩa nặng, đến chet vẫn gọi tên thê tử lại không đỗ Trạng Nguyên cơ chứ?

Tất cả đều nói chắc như đinh đóng cột, mặc dù trong đó không có mối liên hệ luận lý* nào cả.

* Luận lý: Nghị-luận theo một phương-pháp dựa vào lý-lẽ chính-xác. Đây là từ được chuyển ngữ từ từ tiếng Anh "logic", từ "logic" có thể dịch ra tiếng Việt là "luận lý" (cách dịch này xuất hiện từ trước năm 1975 nhưng người Việt hay quen dùng tiếng Anh nhiều nên ít ai biết là từ logic có thể dịch ra tiếng Việt)

Trong một đêm đó, các tỷ muội Túy Hồng Lâu trước đây đã trở thành tiêu điểm chú ý của toàn thành, bởi vì trong chuyện của Kiều Mộc Đình và Tô Hồng Hạnh, những người chứng kiến toàn bộ quá trình của họ rất có quyền lên tiếng.

Nghe nói, ngay từ lúc ban đầu, Tô Hồng Hạnh cảm thấy Kiều Mộc Đình thật phiền.

Hắn là người chất phác lại ăn nói vụng về, mỗi khi thấy nàng đều nói không nên lời.

Trong chốn phong nguyệt cái gì cũng từng thấy, lại luôn được chúng tinh phủng nguyệt*, sao Tô Hồng Hạnh có thể để mắt đến một khúc gỗ.

* Chúng tinh phủng nguyệt: chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; Trăng được các vì sao vây quanh, giống như một đám người vây quanh, che chở, ủng hộ một ai đó mà họ yêu thích.

Nhưng chẳng thể làm gì khác, Kiều Mộc Đình là khách quý của lão bản Túy Hồng Lâu, Diệp Hy.

Khi đó chẳng ai có thể hiểu nổi, sao Diệp Hy lại kết giao bằng hữu với một người như Kiều Mộc Đình.

Phải nói sao nhỉ, diện mạo Kiều Mộc Đình khá đoan chính, bình thường đến mức tầm thường, thuộc kiểu người Giáp đi trên phố cũng không ai để ý.

Còn Diệp Hy thì khác, các tỷ muội ở Túy Hồng Lâu đều nói, người như Diệp Hy không ai không thích.

Trời sinh Diệp Hy có một gương mặt phong lưu tuấn lãng*, sáng trong như mỹ ngọc, đôi mắt tựa như những vì sao vô tình hạ xuống nhân gian, ánh mắt luôn mang ý cười, y đối đãi với người khác vô cùng dịu dàng và chu đáo.

* Tuấn lãng: khôi ngô tuấn tú và sáng sủa

Diệp Hy thích rượu lại không bao giờ say xỉn, y thường hay xách theo một bầu rượu, xiên xiên xẹo xẹo ngồi vắt vẻo trên lan can.

Vừa uống rượu vừa ngâm thơ hát vang tựa như trích tiên* trong Nguyệt cung, làm cho người ta hận không thể hóa thân thành một con thỏ tiến vào trong lòng Diệp Hy, được y ôm ấp vỗ về.

*Trích tiên: Tiên bị đày xuống trần.

Diệp Hy có thể là công tử nhà quyền quý nào đó, y ra tay vô cùng hào phóng, vừa đến đã mua luôn Túy Hồng Lâu.

Tưởng rằng Diệp Hy là một kẻ ăn chơi trác táng, ai ngờ y lại trả hết khế ước bán thân cho các tỷ muội ——thả các nàng được tự do.

Lúc đầu các tỷ muội không tin nhưng thấy Diệp Hy thực sự không có ý định nuốt lời, mới nhận ra rằng y đúng là một vị bồ tát sống.

Có vài người đã rời đi nhưng có người thấy mình không có chỗ nào để đi, hiện giờ trở thành người tự do bèn ở lại kiếm tiền, dù sao Diệp lão bản cũng đối xử rất tốt với các tỷ muội trong thanh lâu.

Không biết có bao nhiêu cô nương trong Túy Hồng Lâu đều ngưỡng mộ và yêu thích Diệp Hy, nhưng không ai dám đến gần vì sợ mạo phạm y.

Trong số các hoa thơm cỏ lạ kia, chỉ có Tô Hồng Hạnh có đủ dũng khí và tư cách đến gần Diệp Hy

Trang điểm của Tô Hồng Hạnh luôn rực rỡ nhất, bộ diêu trên đầu lấp lánh nhất, váy áo cũng hoa lệ nhất, nàng như một đoá mẫu đơn nổi bật giữa đám hoa thơm cỏ lạ, chỉ có nàng mới có thể bước lên lầu cao nhận lấy bầu rượu từ tay Diệp Hy.

Diệp Hy cười khanh khách mà nhìn nàng, chờ đợi hành động của nàng.

Ánh mắt nàng rực rỡ lung linh, nhấc tay nâng bầu rượu lên, cổ hơi ngửa ra, loại rượu tầm thường bỗng như như quỳnh tương ngọc dịch*, vẽ một đường cong hoàn hảo trên không trung rồi rơi vào miệng anh đào nho nhỏ của nàng.

* Quỳnh tương ngọc dịch: Quỳnh tương Lấy từ Quỳnh tương ngọc dịch. Quỳnh là ngọc đẹp, còn tương và dịch là cách gọi chất lỏng. Thành ngữ này có nghĩa là "rượu làm bằng ngọc đẹp." Người xưa cho rằng rượu làm từ ngọc ra mà uống thì có thể thành tiên. Quỳnh tương vì thế chỉ loại rượu rất quý.

Cũng có lúc rượu ngon cùng nhắp

Chén quỳnh tương ăm ắp bầu xuân

(Khóc Dương Khuê - Nguyễn Khuyến)

Cánh tay Tô Hồng Hạnh tựa ngó sen, mềm mại nhu nhược không xương, mười ngón tay thon dài mơn trớn cổ áo Diệp Hy, kéo y vào lòng mình, đôi môi đỏ mọng khẽ mở truyền rượu trong suốt như pha lê vào miệng y.

Diệp Hy uống rượu một cách phóng khoáng, y ôm lấy eo nàng, hành động không chút thô bỉ ngược lại vô cùng trân trọng và thương tiếc.

Đúng như con người của Diệp Hy, tiêu sái tự tại, phong lưu mà không hạ lưu.

Diệp Hy mời Tô Hồng Hạnh cùng uống rượu và nhảy múa, bóng dáng hai người hoà quyện vào nhau, trùng trùng điệp điệp, ai nhìn thấy cũng phải thực lòng khen ngợi một tiếng tài tử giai nhân.

Nhưng ngay sau đó, Tô Hồng Hạnh nắm lấy tai Diệp Hy và mắng vào tai y: “Rượu này đáng giá hai lượng vàng một ly nhỏ, ngài uống hết thì chúng ta bán cái gì đây?”

Diệp Hy hét toáng lên, trông như một kẻ sợ thê tử.

Trong cảnh tượng tình chàng ý thiếp như vậy, Kiều Mộc Đình lại ngồi dưới lầu cười ngốc nghếch, đã vậy hắn còn vỗ tay khen ngợi cùng người khác.

Tư tưởng giác ngộ cỡ này còn không phải là người qua đường Giáp hay sao?

Kiều Mộc Đình là người được Diệp Hy nhặt về. Ngày ấy Diệp Hy thấy Kiều Mộc Đình chỉ lo học hành đến nỗi bị trộm mất tiền cũng không biết, thế nên y đành phải tốt bụng giúp hắn lấy lại túi tiền.

Sau đó, Kiều Mộc Đình đuổi theo Diệp Hy suốt hai dặm chỉ vì muốn tạ ơn y bằng số tiền lớn.

Diệp Hy thực sự không chịu nổi… không, là bị sự kiên trì của Kiều Mộc Đình làm cho cảm động, hai người nhất kiến như cố, kết làm tri kỷ.

* Nhất kiến như cố: 1. Mới gặp mà thấy như bạn cũ. § Cũng nói “nhất kiến như cựu” 一見如舊. ◇Nho lâm ngoại sử 儒林外史: “Lưỡng vị đô bất tất khiêm, bỉ thử cửu ngưỡng, kim nhật nhất kiến như cố” 兩位都不必謙, 彼此久仰, 今日一見如故 (Đệ nhị bát hồi).

Không lâu sau đó, Diệp Hy phát hiện Kiều Mộc Đình tuy chỉ là thường dân áo vải nhưng lòng mang chí lớn, tích cực tham gia khảo thí khoa cử, một lòng muốn thỉnh mệnh* vì dân.

* Thỉnh mệnh: Xin người cấp trên cho phép, ra lệnh, vd: thỉnh mệnh chúa công. Ý nghĩa câu này Mộc Đình mong muốn thỉnh mệnh ơn trên vì dân mà phục vụ.

Kiểu Mộc Đình đọc đủ thứ thi thư, xuất khẩu thành thơ, đúng kiểu tú tài đầu ngỗng ngốc nghếch trong truyện, dù hắn có hơi cổ hủ nhàm chán nhưng rất dễ trò chuyện.

Vừa khớp với Diệp Hy không đứng đắn lại rất thích nói chuyện. Kiều Mộc Đình không bao giờ thấy phiền, bất kể Diệp Hy bắt đầu bằng chủ đề chán ngắt nào, hắn cũng trao đổi rất hứng thú.

Thế nên, Diệp Hy không coi Kiều Mộc Đình là bạn cũng không được.

Tô Hồng Hạnh thường tự hỏi hai người này tụ tập lại có thể nói chuyện gì? Có một lần nàng thực sự tò mò, bèn lấy cớ hầu hạ bên cạnh để nghe Kiều Mộc Đình bàn luận viển vông, chỉ trích thời thế.

Diệp Hy cũng không nói gì, y chỉ chống cằm mỉm cười nhìn hắn.

Tô Hồng Hạnh nghe thấy mà không khỏi cười nhạt, luận điểm của Kiều Mộc Đình tuy có ý tưởng, nhưng theo nàng, những điều đó chỉ là lý luận suông.

Tô Hồng Hạnh rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng phản bác.

Nàng vốn tưởng rằng Kiều Mộc Đình bị nói như vậy sẽ nổi giận, dù sao những thư sinh như hắn thường rất tự cao, làm sao hắn chịu được chính kiến của mình bị một kỹ nữ phản đối.

Không ngờ Kiều Mộc Đình nghe xong ngẩn ra rồi đứng dậy, chắp tay ôm quyền với nàng, bộ dạng như chiêu hiền đãi sĩ*.

* Chiêu hiền đãi sĩ (礼贤下士 - lễ hiền hạ sĩ): hạ mình cầu hiền, trong thời phong kiến, câu này chỉ vua chúa, quan thần… hạ mình kết bạn với người hiền tài.

Điều này lại khiến cho Tô Hồng Hạnh ngượng ngùng, nàng nghĩ: mình là hoa khôi, có cảnh nào chưa thấy qua, lúc này lại không biết phải đáp lễ thế nào.

Kiều Mộc Đình thành thật nói: “Do tiểu sinh ngu dốt, tầm nhìn hạn hẹp, mong được nghe Tô cô nương tường giải* thêm.”

* Tường giải: giải thích một cách tường tận, rõ ràng

Tô Hồng Hạnh thấy Kiều Mộc Đình chân thành bèn không khách khí nữa mà nhiều lời thêm vài câu với hắn.

Kiều Mộc Đình nghe xong không ngừng gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Hồng Hạnh càng thêm kính trọng.

Cuối cùng, Kiều Mộc Đình còn dùng lễ nghĩa cao nhất, cung kính mời Tô Hồng Hạnh một ly trà.

Tô Hồng Hạnh vốn đã nói đến khô miệng liền nhận lấy uống ngay, không ngờ bị bỏng làm cho Kiều Mộc Đình luống cuống tay chân, không biết nên đi tìm đá hay quạt cho nàng bớt nóng.

Trong cảnh hỗn loạn, Kiều Mộc Đình không cẩn thận giẫm lên chân Tô Hồng Hạnh, khiến nàng tức đến mức ngay cả cổ cũng đỏ ửng.

Lúc này, Diệp Hy mới vỗ tay cười lớn, y nói: “Ta thấy hai người các ngươi đúng là đôi đũa lệch trong miếu Thành Hoàng.”

Lúc này Tô Hồng Hạnh mới ý thức được chính mình đã bị Kiều Mộc Đình dẫn lạc đề, hiếm khi có thời gian rảnh, tại sao nàng lại lãng phí vào cái khúc gỗ này, còn làm mình lâm vào cảnh chật vật như thế.

Diệp Hy nhấc bình rượu trên bàn, loạng choạng đứng dậy muốn rời đi.

Tô Hồng Hạnh hỏi: “Ngài đi đâu vậy?”

Diệp Hy đáp một cách đương nhiên: “Uống rượu chứ sao, những gì các ngươi nói ta không hứng thú, đi đây.”

Diệp Hy ung dung rời đi, còn vẫy tay chào họ.

Kiều Mộc Đình khẽ thở dài.

Tô Hồng Hạnh cáu kỉnh hỏi: “Thở dài cái gì?”

Kiều Mộc Đình bị nàng làm giật mình, mặt đỏ bừng, ấp úng mãi mới nói: “Ta chỉ muốn nói, tài năng và mưu lược của Diệp huynh, đời này e khó tìm được mấy ai sánh bằng, ta chỉ không hiểu tại sao huynh ấy lại kháng cự con đường làm quan đến thế?”

Tô Hồng Hạnh không thể phản bác, thực ra không chỉ mình nàng thấy kỳ lạ, các tỷ muội trong Túy Hồng Lâu cũng nhận ra điều đó.

Diệp Hy chắc chắn là người học rộng tài cao, văn chương xuất chúng.

Chỉ là không hiểu vì sao, Diệp Hy suốt ngày lông bông, dường như y thích làm một kẻ nhàn rỗi vô dụng hơn.

Kiều Mộc Đình suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu cười nói: “Mỗi người có chí hướng riêng, triều đình hay giang hồ đều có cái hay của nó, chỉ cần Diệp huynh vẫn là Diệp huynh thì tốt rồi.”

Tô Hồng Hạnh ngạc nhiên: “Các người là người đọc sách, chẳng phải đều lấy việc thi đậu khoa cử làm mục tiêu hay sao? Ngươi không thấy Diệp Hy suốt ngày lêu lổng với bọn ta là không chịu cầu tiến, mê muội mất hết ý chí hay sao?”

Kiều Mộc Đình cười nói: “Nếu ta xem Diệp huynh là người không chịu cầu tiến, mê muội mất hết ý chí, Diệp huynh không phải cũng thấy ta là kẻ chỉ vì cái trước mắt, mơ mộng hão huyền, đúng không nào? Hơn nữa, các cô nương đều là người, không phải vật, càng không phải đồ chơi.”

Tô Hồng Hạnh ngẩn ngơ nhìn Kiều Mộc Đình, nàng chợt nhận ra rằng, Diệp Hy kết bạn tri kỷ với Kiều Mộc Đình không phải không có lý do.

Kiều Mộc Đình nhìn có vẻ chất phác vụng về nhưng tâm hồn lại rất thấu đáo.

Khó trách, Diệp Hy lại thích nói chuyện với hắn đến thế……….

Tô Hồng Hạnh nghĩ đến đây bỗng dưng lại có chút giận dữ, nàng trừng mắt nhìn Kiều Mộc Đình một cái.

Hoàn toàn không nhận ra bản thân nàng lúc này trông như một bé gái nhõng nhẽo, hoàn toàn mất đi vẻ đài các và khí phách của một hoa khôi.

Kiều Mộc Đình thì thật thà, hắn bị nàng lườm lập tức im bặt nhưng trong đôi mắt hắc bạch phân minh, trong veo tới mức có thể thấy đáy của hắn lại thêm một tia thưởng thức nóng bỏng.

Tô Hồng Hạnh không xa lạ gì ánh mắt đó cho lắm nhưng chân tay nàng trở nên luống cuống khi bị Kiều Mộc Đình ngốc nghếch nhìn như vậy.

Khi các tỷ muội trước đây ở Túy Hồng Lâu kể đến đây, mọi người đều chắc chắn rằng đây chính là khởi đầu của tình yêu.

Nhưng ta nhớ lại lần thăm dò Tô Hồng Hạnh lúc trước, khi nàng ta nhắc đến Kiều Mộc Đình, ta vẫn không cảm nhận được tình ý gì từ nàng.

Vậy nên, giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến cả hai đi đến bước này?