Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 30



Mũi tên khiến Hứa Tử bị thương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng y lại mê mải công việc, kiên quyết trở lại nhiệm sở dù mang bệnh trong người. Không ai ngờ được Tề Tịnh Tuyết cũng đi theo y trở lại Đại Lý Tự.

Điều này dẫn đến một không khí vô cùng kỳ quặc tại Đại Lý Tự trong thời gian gần đây.

Quả thật là kỳ quặc. Đằng sau vị chủ bạ nhỏ nhoi ấy lại bày biện hẳn ghế ngồi riêng dành cho công chúa, mà sau lưng công chúa còn có cả cung nữ, nội thị hầu hạ. Mỗi khi có ai đó muốn đến báo cáo công việc cho Hứa Tử, còn phải dè chừng sắc mặt của Tề Tịnh Tuyết… Thử hỏi ai dám đến để giao việc cho y nữa chứ?

Lại thêm vào đó, Tằng Tri Hứa hiện giờ vẫn đang mang tội, tạm lánh nạn trong phủ công chúa Tề Tịnh Thư, khó lòng ra mặt xử lý đại cục. Vì thế, nhiệm vụ vinh quang mà gian nan khi phải đối đầu trực diện với Tề Tịnh Tuyết lại rơi xuống đầu ta.

Dù sao, hiện giờ ta cũng đang mang thân phận Trưởng Công chúa của hoàng triều.

Thêm nữa, vụ ám sát Tằng Tri Hứa lần trước khiến ta sinh nghi về sự xuất hiện trùng hợp của Hứa Tử. Lần này ta quyết định nhân cơ hội đến Đại Lý Tự để dò xét thái độ của y.

Khi ta đến, Tề Tịnh Tuyết đang dùng bữa trưa với Hứa Tử.

Đúng vậy, bữa trưa.

Các quan viên Đại Lý Tự đa phần chỉ ăn lót dạ bằng vài chiếc bánh bao cùng dưa muối, còn cảnh tượng Tề Tịnh Tuyết bày tiệc linh đình giữa sân, có đến mười mấy người hầu hạ chỉ để phục vụ hai người dùng bữa, thực sự khiến người ta không khỏi đố kỵ.

Có vẻ Hứa Tử đã thấy khó xử, nhưng Tề Tịnh Tuyết vẫn tự nhiên như không, ra lệnh cung nữ dâng đĩa thịt nai nướng vừa mới ra lò lên trước mặt Hứa Tử.

“Gần đây thân thể phò mã lyếu ớt, cần phải bồi bổ cho tốt.”

Hứa Tử nhìn miếng thịt nai thơm phức, khẽ nhíu mày một cách khó nhận ra.

Tề Tịnh Tuyết đang ăn ngon lành, liếc nhìn Hứa Tử, rồi lãnh đạm hỏi: “Phò mã không thích ăn thịt nai sao?”

Hứa Tử khẽ đáp: “Mùi thịt nai hơi tanh, có chút…”

Chưa để y nói hết câu, Tề Tịnh Tuyết đã buông đũa xuống, giọng điệu không quá nhẹ nhàng: “Phò mã chưa thử sao biết không thích? Bản cung sẽ tự mình đút cho ngươi.”

Nói rồi, nàng bước đến trước mặt Hứa Tử, dùng đũa gắp miếng thịt nai, không cho y cơ hội kháng cự mà đưa thẳng lên miệng y.

Lần này, Hứa Tử đành phải ăn miếng thịt nai từ đũa của Tề Tịnh Tuyết, dù y chẳng hề thích thú gì với nó.

Tề Tịnh Tuyết cười hài lòng, nhéo mũi Hứa Tử một cách yêu chiều: “Như vậy mới ngoan.” Cử chỉ của nàng thân mật chẳng khác nào đang đùa với một con chó cưng.

Những quan viên Đại Lý Tự đi ngang qua chứng kiến cảnh này, không ai không lắc đầu thở dài, cảm thán thế gian đảo điên.

Ta thấy rõ gương mặt Hứa Tử đỏ bừng, không chỉ vì ngượng ngùng, mà còn xuất hiện cảm giác nhục nhã.

Trước khi Tề Tịnh Tuyết kịp biến việc khoe ân ái thành màn gây oán thù, ta vội tiến lên, khoác lên mình dáng vẻ của một vị Trưởng Công chúa.

“Hoàng muội, Đại Lý Tự là nơi xét xử vụ án, sao có thể để muội tùy tiện làm càn ở đây? Mau dẫn người về phủ, đừng làm chậm trễ công việc của Đại Lý Tự.”

Tề Tịnh Tuyết không hề nao núng trước lời nói của ta, nàng chỉ khẽ cười lạnh lùng rồi nói: “Ngươi thực sự nghĩ chỉ cần nói vài câu là ta sẽ nghe theo ngươi sao?” Ôi trời, khí thế này, thân phận Trưởng công chúa giả mạo của ta thật sự không thể áp chế nổi nàng.

Vẫn là Hứa Tử khéo léo, ngay lập tức ngăn cản Tề Tịnh Tuyết, lên tiếng hòa giải thay ta: “Dù sao đó cũng là trưởng tỷ của nàng, nếu Thánh thượng biết, chẳng phải nàng lại bị phạt chép kinh tĩnh tâm sao?”

Tề Tịnh Tuyết hừ một tiếng, cuối cùng cũng nghe vào đôi chút, bớt đi phần nào sự ngang ngược kiêu ngạo.

Hứa Tử tiếp tục khuyên nhủ: “Nàng ở đây quả thực ta không thể tập trung vào công việc. Chi bằng nàng về phủ trước đợi ta, tối nay chúng ta sẽ đi dạo thuyền, ngắm đèn hoa đăng trên sông, được không?”

Tề Tịnh Tuyết cau mày, đang trên bờ vực nổi giận: “Ngươi muốn đuổi ta đi sao?”

Hứa Tử vẫn điềm đạm lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Vì nàng ở đây, ta mãi nghĩ về nàng, tâm trí không yên.”

Những lời tình cảm ấy được thốt ra một cách tự nhiên, khiến gương mặt Tề Tịnh Tuyết đỏ bừng tức thì, không còn thốt ra được nửa lời ngang tàng nào.

Nàng thẹn thùng, khẽ gật đầu với Hứa Tử, dáng vẻ như một thiếu nữ đang yêu đắm say.

Nhưng khi đối diện với ta, ta có thể thấy rõ ánh mắt nàng lóe lên một tia sát khí.

Nàng lạnh nhạt nói: “Hoàng tỷ cẩn thận chút, kẻo không biết mà rước họa vào thân.”

Lời lẽ này thật đầy ẩn ý.

Đợi đến khi Tề Tịnh Tuyết phô trương thanh thế, dẫn người rời đi, Hứa Tử mới vội vàng bước tới xin lỗi ta: “Tánh tình của Thanh Hà công chúa luôn nóng nảy, nhưng tuyệt đối không có ác ý. Cầu Trưởng công chúa đừng để bụng.”

Ta phẩy tay tỏ vẻ không để ý.

Hứa Tử lại hỏi: “Tằng Tri Hứa thế nào rồi?”

Ta đáp: “Còn chưa chet, nhưng sau này thì không biết.” Hứa Tử nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ hối hận.

Ta nhanh chóng bắt lấy sự hổ thẹn thoáng qua trên gương mặt y, ta nói thẳng: “Nói xem, sao ngày hôm đó ngươi lại trùng hợp xuất hiện trước cửa Ngự Sử Đài?”

Trong mắt Hứa Tử lóe lên một tia bối rối, y đáp: “Hôm đó ta định đến thăm Tự Khanh.”

“Trùng hợp đến vậy sao?”

Hứa Tử thoáng liếc nhìn ta, rồi đánh trống lảng: “Trưởng công chúa hỏi vậy là có ý gì?”

Ta cười nhạt, nói: “Chỉ là ta vốn đa nghi, ta không bao giờ tin vào sự trùng hợp. Ta vừa mới đưa hắn ra khỏi Ngự Sử Đài, lập tức có người ám sát. Lại thêm ngươi xuất hiện ngay lúc đó, đã vậy còn đỡ thay hắn một mũi tên?”

Tựa như đã hiểu ý ta, Hứa Tử có chút phẫn uất, y đáp: “Từ khi nhập sĩ, Tự Khanh là người duy nhất không khinh thường ta. Nếu có thể, ta sẵn sàng hiến mạng vì hắn, sao có thể hại hắn được?!”

Phản ứng này của y quả thật nằm ngoài dự liệu của ta. Ta cười cười, thong thả hỏi: “Nếu ngươi đã nói vậy, thì e rằng hoàng muội của ta, kẻ đang đặt cả tấm lòng vào ngươi, tối nay sẽ cho người ám sát Tằng Tri Hứa đấy.”

Sắc mặt Hứa Tử lập tức tái nhợt, lời nói đùa cợt của ta mà y lại xem là thật.

Điều này thực sự thú vị, chẳng lẽ ta vô tình nói trúng?

Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng và nụ cười không chút ấm áp của Tề Tịnh Tuyết, ôi trời, chẳng lẽ lần này Tằng Tri Hứa thực sự đụng phải một nàng công chúa điên loạn rồi sao?